Cố Vũ: “Làm vậy có sao không.”
Tại sao cậu lại... tin tưởng cậu ta đến vậy? Câu cuối cùng không được hỏi thành tiếng, cậu biết mình không có tư cách.
Khương Bảo: “Biết thì đã làm sao, có chứng cứ không?”
Cố Vũ tỉnh táo lại, cậu lưỡng lự vài giây: “Tớ biết rồi, vậy lát nữa tớ sẽ cầm sổ đến cho cậu, có điều, sao cậu lại tin tưởng tớ vậy?”
Khương Bảo nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta đều có phần tham dự.”
Hơn nữa cô rất có mắt nhìn người, bề ngoài đối phương tuy là ôn hoà, nhưng bên trong lại cất giấu sự không cam lòng và dã tâm ngùn ngụt.
Cố Vũ: “…”
“Vậy cảm ơn cậu nhé.” Nói xong, Khương Bảo quay người đi về phía trước.
Bên nhau một khoảng thời gian, nói thật lòng thì có thích một chút.
Nhưng có rất nhiều thứ quan trọng hơn cả thích, cô tuyệt đối sẽ không vì người khác mà thay đổi chính mình, đối phương chắc hẳn cũng vậy.
Không cần phải miễn cưỡng, cho dù bây giờ chỉ là một điềm báo nhỏ, nhưng thực ra tương lai đã có thể thấy trước rồi.
Cố Vũ đứng yên tại chỗ, cậu vốn còn muốn nói với đối phương, mình đã lấy chút tiền kia mở một studio với vài người bạn quen trên mạng.
Có điều studio thuê ở khu rẻ nhất, mọi người đều cầm laptop đi làm, vách tường loang lổ, ngay cả ghế cũng là đồ secondhand, có thể coi là công ty startup tồi tàn nhất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi LuvEva.Nam Lăng và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở những trang đăng lại khác xong cũng nhớ qua luveva đọc để ủng hộ view cho team mình nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Cậu cũng ngại mời cô đi tham quan, vẫn là thôi đi.
Đợi thêm một thời gian nữa, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ khấm khá hơn.
Cố Vũ canh 10 phút trước khi vào lớp chạy đến lớp 1 lấy sổ ghi chép.
Lục Mẫn ra ngoài, thấy người tới không phải là Lâm Xán thì có hơi bất ngờ: “Khoan đã, sao lại là cậu?”
Cậu nhớ hai người cũng không học cùng lớp.
“Tôi tiện đường đến lấy.”
Lục Mẫn: “Vậy được.”
Cậu vẫn còn nhớ người này, ở trong văn phòng học kỳ trước…
Xem ra quan hệ hai người này thật sự rất tốt.
“Lần trước cô ấy giúp cậu làm chứng chuyện kia, nhưng nếu sau này cậu gặp phải phiền phức gì, có thể nói với tôi.”
Giữa con trai với nhau thì sẽ dễ nói chuyện hơn so với con gái.
Cố Vũ do dự một chốc rồi nói: “Cô ấy quả thực có giúp tôi, nhưng không phải là làm chứng.”
“Cái gì?” Lục Mẫn sững người vài giây, bỗng nghĩ tới gì đó, đột nhiên biến sắc.
Lúc đó cậu đã cảm thấy chuyện kia có gì đó không đúng lắm, chỉ là không phỏng đoán theo hướng kia…
Lục Mẫn vốn là người rất thông minh, vừa nghe đã hiểu, cậu phẫn nộ nắm lấy cổ áo đối phương: “Cậu đang nói bậy! Cậu đây là phỉ báng.”
“… Thì cậu cứ coi như là tôi đang nói bậy đi.”
Tiếng động trên hành lang quá lớn, có không ít học sinh quay lại nhìn.
Lục Mẫn buông lỏng tay, quay người đi vào lớp.
Cậu thật sự rất giận, cậu luôn cho rằng Lâm Xán là kiểu người… vô cùng tích cực.
Đối phương rất ưu tú, trước giờ chưa từng dễ dàng bỏ cuộc, dũng cảm, hơn nữa còn rất chính nghĩa.
Thế nhưng đột nhiên lại có người nói với cậu, sự thật không phải như vậy.
Lục Mẫn nhớ tới những lời bóng gió trước kia của cô, thế nhưng cậu không ngờ đối phương lại bày ra một cái kế tinh vi như vậy, lừa gạt tất cả mọi người, bao gồm cả cảnh sát. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi LuvEva.Nam Lăng và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở những trang đăng lại khác xong cũng nhớ qua luveva đọc để ủng hộ view cho team mình nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Đây không giống chuyện mà một nữ sinh cấp 3 có thể làm ra, quả thực là… làm người ta khó bề tưởng tượng.
Cô ấy cố ý nói cho mình biết sao?
Những cảm xúc chấn kinh, bất ngờ, mất mát bỗng chốc chồng chéo lên nhau, cuối cùng trước mắt cậu hiện lên đôi mắt trầm tĩnh kia.
Khương Bảo nhận lấy sổ ghi chép môn ngữ văn, có điều cô không mở ra.
Bây giờ nước đến chân mới nhảy thì đã muộn rồi, cái môn đọc hiểu văn ngôn đáng chết kia, còn cả bài tập làm văn.
Đương nhiên, cô cũng không có tâm trạng.
Sau vụ đó, một tuần rồi cô và Lục Mẫn chưa liên lạc với nhau.
Chớp mắt đã tới thi giữa kỳ, hai người thi chung phòng.
Hạng nhất và hạng ba, ở giữa là Cố Vũ hạng hai.
Khương Bảo cúi đầu chuyên tâm thi cử, hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mặc dù cũng cảm thấy có chút mất mát, suy cho cùng vẫn là con người chứ không phải cây cỏ.
May mà chưa lâu lắm, cũng không đến nỗi gọi là đau lòng.
Cô chính là con người như vậy, không giống như những gì cậu tưởng tượng, sớm muộn rồi cũng phải hiểu ra thôi.
Đây là sự bất đồng về cách định nghĩa về tình yêu giữa người trưởng thành và thiếu niên.
Khương Bảo rũ mắt, che đậy những cảm xúc lướt qua.
Ngày hôm sau thi xong vừa khéo là thứ sáu, cuối tuần trường học cho nghỉ.
Hôm nay Lâm Xán tan lớp sớm, cho nên muốn tiện đường đi đón Khương Bảo.
Nhiều lúc thế giới thật sự rất nhỏ, trên đường cô gặp phải người quen, là Lưu Tích Ngọc.
Lưu Tích Ngọc đã từ bỏ hi vọng với Phó Giản Dịch tính hướng không rõ, mà mục tiêu mới hiện tại của cô nàng là… một doanh nhân, vừa khéo đối phương cũng ở cùng khu với giáo viên của Lâm Xán.
Thế là đụng phải nhau rồi này.
Lưu tiểu thư dĩ nhiên cũng có sự chừng mực, không đến nỗi bám dính, làm vậy chỉ tổ khiến bản thân trở nên rẻ rúng, là thủ đoạn cấp thấp nhất.
Muốn đàn ông cưới bạn thì không chỉ phải làm cho anh ta thích bạn, mà còn cần anh ta tôn trọng bạn.
Lần này là mẹ của doanh nhân kia mời cô tới, hai người nói chuyện rất vui vẻ, người lớn cũng rất thích cô nàng, cô nàng cũng có tự tin và nắm chắc.
Doanh nhân đã đầu ba, tuổi tác không lớn, có gia có thế. Chỉ là… tình trạng tóc tai không ổn lắm, đường chân tóc lui hết cả về phía sau, hơn nữa dáng người còn hơi lùn.
Cô cao 1m67, nếu mang thêm giày cao gót 7 phân thì sẽ cao hơn đối phương một chút.
Nếu hai người kết hôn, có lẽ cả đời này cô nàng chỉ được mang giày thấp 3 phân quá, điều này thật buồn hết sức, dù sao các thương hiệu lớn mỗi năm đều rất ít ra mắt loại giày đế thấp.
Lưu tiểu thư nhìn xa trông rộng, nếu sau này mình sinh con gái, như vậy sẽ trông giống ba, thế thì chỉ đành làm mỹ nữ dao kéo thôi, mình chỉ đành có lỗi với bé.
Làm gì có cô gái nào không thích trai đẹp, nhưng mà mấy tiểu thịt tươi thì không có tiền, người có tiền thì lại không đẹp trai.
Người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai thì lại đi thích đàn ông rồi… trên đời này luôn có những điều tiếc nuối như vậy đó.
Hôm nay Lưu Tích Ngọc không lái xe qua, thế mà lại gặp người quen trên đường, đối phương là nữ giới nên sẽ không có gì để chỉ trích, cô nàng không cần chủ nhà phái xe đưa mình về nữa, có thể đi ké xe. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi LuvEva.Nam Lăng và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở những trang đăng lại khác xong cũng nhớ qua luveva đọc để ủng hộ view cho team mình nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Với danh tiếng của Khương Bảo, để cho người khác biết mình và đối phương có quan hệ thân thiết âu cũng là chuyện tốt.
Vật họp theo loài, có thể nâng cao tầm quan trọng của mình.
Lâm Xán hiển nhiên không thể từ chối.
Song cô sợ nói sai nên hạn chế mở miệng nhất có thể, Lưu Tích Ngọc cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao trong mắt cô nàng, Khương Bảo ở trường hệt như trẻ tự kỷ, vô cùng khó gần, nhưng trong giới lúc quan hệ xã giao thì lại rất tích cực lịch sự… giống như người mắc chứng tâm thần phân liệt.
Khương Bảo thấy hai người cùng đến cùng thì có chút ngạc nhiên.
Quan hệ giữa hai nhỏ này tốt đến mức này sao?
Được rồi, ít nhất mụ trà xanh này đáng tin hơn Từ Lộ Linh nhiều, sẽ không kéo người ta xuống mương, rất là thông minh.
Lưu Tích Ngọc cười nói: “Gặp nhau trên đường nên sau đó cô ấy thuận đường cho chị quá giang một chuyến, em sẽ không để ý đâu nhỉ, không ngờ em học ở đây.”
Khương Bảo: “…”
Bà ngồi lên xe rồi, bộ tôi còn có thể nói không được à?
Cô đang định nói chuyện thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, thế là bèn im miệng.
“Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Khương Bảo quay đầu, “Cậu muốn nói cái gì? Giờ tôi đang muốn về vội.”
Cố Vũ bị cô nhìn như vậy liền không biết phải làm sao, lời đến bên môi không thốt ra được.
Lưu Tích Ngọc ngồi trong xe nhìn ra được sự ngượng ngùng và thất thố của đối phương, cô nàng mỉm cười chào hỏi: “Hôm đó tôi đã nhìn thấy cậu ở trường đua ngựa, Lâm Xán còn dạy cậu cưỡi ngựa, hai người là bạn tốt đúng không?”
Cố Vũ: “… Bọn em là bạn học.”
Lưu Tích Ngọc mỉm cười nói: “Thế à, chị nhớ lần trước tóc em hơi dài, bây giờ cắt ngắn rồi, con trai lộ trán ra nhìn hoạt bát hẳn.”
Cố Vũ giật mình, cậu vô cùng ngạc nhiên, đối phương lại để ý được những tiểu tiết thế này.
Khương Bảo quá rõ tính cách của Lưu Tích Ngọc, làm màu làm mè, thuận lợi mọi bề, không quản mỏi mệt mà giả bộ thân thiện độ lượng.
“Nếu cậu không có việc gì thì tôi đi đây.” Khương Bảo nói.
Cố Vũ gật đầu.
Lưu Tích Ngọc: “Vậy tạm biệt nhé, bạn học.”
CỐ Vũ nhìn chiếc xe dần đi xa, rốt cuộc không nói được gì.
Chiếc xe êm ru chạy trên con đường bằng phẳng.
Khương Bảo: “Lưu tiểu thư thật là biết quan tâm người khác, đó là một học sinh cấp 3.”
Lưu Tích Ngọc: “Mạc khi thiếu niên cùng*, chị thấy cậu ta là người rất vững vàng, nói không chừng sau này sẽ làm nên nghiệp lớn.”
(*: Đừng bao giờ coi thường người trẻ tuổi nhưng nghèo khó)
Khương Bảo: “…”
Cô vui là được.
Chỉ là Lưu tiểu thư lúc nào cũng thích đàn ông có tiền, từ khi nào lại biết thương xót cho em trai nhỏ thế này.
Xe dừng trước toà nhà lớn, cha mẹ của doanh nhân có ý muốn mai mối nên lấy cớ nhờ cô nàng mang đồ để cô đến thăm người đàn ông kia.
Vị doanh nhân kia đang có cuộc họp, cô nàng được trợ lý sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng khách tư nhân bên cạnh.
Lưu Tích Ngọc đợi chán quá, bất tri bất giác đã tựa đầu vào sofa thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô nàng cảm thấy ngực có chút không thoải mái, mở mắt ra liền nhìn thấy một gã đàn ông đang thò tay vào trong ngực cô.
Lưu Tích Ngọc kinh hãi, khép áo lại, đứng bật dậy nói: “Ông muốn làm gì?”
“Giả vờ cái gì nữa, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, tôi muốn thử hàng, nếu như được tôi mới cưới cô, chẳng phải cô đến tìm tôi còn gì?” Người đàn ông sấn tới.
“Ông điên rồi à?” Lưu Tích Ngọc biến sắc.
Cô biết học vấn của đối phương không cao, nói chuyện tuỳ tiện, nhưng không ngờ lại là người thế này.
Cố Vũ và bạn bè đối tác sắp xếp tài liệu xong xuôi, hôm nay bọn họ thuyết trình không tệ, tám chín phần mười sẽ nhận được đầu tư.
Có số vốn khởi nghiệp rồi, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Cánh cửa trước mặt bỗng nhiên bị mở ra, một bàn tay duỗi ra ngoài, rất nhanh đã bị kéo về.
Trợ lý có hơi lúng túng, giải thích nói: “Ngô tổng và bạn gái đang giỡn ấy mà, mọi người đừng để ý.”
Cố Vũ: “Ra là vậy, tôi biết rồi.”
Mặc dù cánh cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, nhưng cậu vẫn nhận ra một nửa khuôn mặt lộ ra kia.
Là cô tiểu thư ban nãy vừa mới gặp.
Cố Vũ đã đặt một chân vào trong thang máy, do dự một giây rồi lại quay lại.
“Cậu đừng có lo chuyện bao đồng, đây không phải chuyện chúng ta có thể quản đâu.” Người đi cùng kéo cậu lại.
Cố Vũ nghĩ lại, đúng thế, bản thân cậu còn chưa lo được mà còn đòi lo cho ai, không có tư cách.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, may mà không lắm chuyện, cậu vừa xoay người định đi, đột nhiên phía sau truyền đến động tĩnh.
Cửa thang máy đang đóng lại được mở ra.
Một tuần sau, đã có kết quả thi giữa kỳ.
Lần này Khương Bảo vẫn đứng hạng ba, mọi người đều quen rồi.
… Khác biệt giữa người với người, nhiều khi còn lớn hơn khác biệt giữa người với heo.
Chỉ riêng giáo viên ngữ văn là bất bình, tại sao mấy môn khác đều giỏi thế mà đến môn văn lại không xong. Hơn nữa người giỏi môn tự nhiên chẳng phải năng lực giải nghĩa rất tốt sao? Hơn nữa rất nhiều học sinh lớp tự nhiên được điểm cao môn văn mà!
Giáo viên môn văn nghĩ không ra, cũng không tóm được cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi LuvEva.Nam Lăng và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở những trang đăng lại khác xong cũng nhớ qua luveva đọc để ủng hộ view cho team mình nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Con bé kia thi giữa kỳ xong là xin nghỉ, không đến trường nữa, một tháng chẳng thò mặt được mấy lần, muốn phê bình phải đợi đến cuối kỳ.
Lúc Lâm Xán đi từ ngoài vào, Khương Bảo đang ngồi trên sofa đọc văn kiện, cô đi tới hỏi: “Chị đang làm gì thế?”
Khương Bảo: “Hoá đơn báo biểu của khách sạn, sắp tới hè là vào mùa du lịch rồi, có lẽ không cần tới tháng 7, doanh thu sẽ còn nhiều hơn cả năm ngoái.”
Lâm Xán chấn kinh: “Nhiều vậy à?”
“Ừm cũng được, đúng như dự kiến của chị, chút tiền này chẳng đáng là bao trong mắt anh hai hết.” Khương Bảo đóng văn kiện lại, khẽ thở dài.
“Nhưng trong mắt chị và em, và nhiều người khác nữa, đã là vô cùng nhiều rồi.” Lâm Xán nói.
Khương Bảo đổi chủ đề: “Sắp nghỉ hè rồi, anh tư lúc nào cũng đòi đi chơi, em muốn đi đâu?”
“Đâu cũng được, có điều em vẫn phải đi học với làm bài tập.”
Khương Bảo: “Vậy thì ở trong nước cũng được, thực ra chậm trễ tiến độ vài
ngày cũng không sao hết, chị thấy dạo này em học tốt lắm, thầy giáo khen em chăm chỉ, vậy chi bằng chúng ta đến khách sạn mà Vương Nguỵ thiết kế để xem thế nào?”
Đây là khách sạn được phê duyệt hồi đầu năm, thông thường khách sạn từ lúc phê duyệt đến khi hoàn thành cần 2, 3 năm.
Có điều bên đó xây theo phong cách Trung Quốc, kiến trúc nhà trệt, tổng cộng chỉ có mười mấy gian phòng cho khách, cho nên thời gian xây dựng được rút ngắn xuống còn một năm, bây giờ đã xong sườn rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi LuvEva.Nam Lăng và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở những trang đăng lại khác xong cũng nhớ qua luveva đọc để ủng hộ view cho team mình nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Lâm Xán nhìn cô: “Chị đi du lịch hay đi làm việc vậy?”
Khương Bảo: “Như nhau cả thôi, mấy toà nhà to tướng ở thành phố nhìn phát ngấy rồi, đi thăm thú sông núi non nước cũng tốt, nghe nói cảnh vật bên đó đẹp lắm.”
Lâm Xán: “Thấy chị thế này chắc em cũng phải mang bài tập theo, rảnh rỗi ngó qua một chút mới được.”
Khương Ngọc ló đầu ra từ phía sau: “Không được đem không được đem! Ngoài anh ra, tụi em không được đem theo gì hết!”