Hôm nay là một buổi sáng sớm ban mai đẹp trời.
Bầu trời trong xanh , những đám mây trắng bồng bềnh chậm rãi di truyển trên bầu trời , che đi phần nào ánh nắng gay gắt của mặt trời vào mùa hạ tạo nên một khung cảnh thơ mộng khiến mảnh lòng ta bình yên.
Khoan đã dừng khoảng chừng là hai giây , mặt trời trên cao , đồng hồ báo thức được đặt 8’30 vẫn đâng kêu.
Moẹ, dậy muộn giờ cmn luôn rồi.
Aaa....
Lại một khung cảnh yên bình khác , khu chợ phiên tấp nập đông nghịt người , những tiếng rao bán hay những lời mặc cả hoà mình vào những tiếng nói cười rộn rã của trẻ em.
Quang cảnh yên bình đấy bỗng chốc bị náo loạn bởi một chàng trai đang chạy với tốc độ ánh sáng.
Cái loại tốc độ mà chỉ được phát huy tối đa khi bị chó rượt .
Vào khoảng tầm 2p sau trong tiệm cafe Nào đó ( lưu ý Nào đó là tên của tiệm cafe nhé)
“ Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
“Tôi có hẹn với bạn , cô có biết bàn số 13 ở đâu không ạ?”
“ À vâng, để tôi dẫn quý khách đến chỗ ngồi ạ “
Tôi gật gật đầu , ngu ngơ đi theo cô bồi bàn đến một góc ban công nhỏ.
Sau khi cô gái hầu bàn đi , tôi dùng tay vén nhẹ tấm màn trắng tinh.
Trước mắt tôi là một tràng trai có nhan sắc nghịch thiên không thể chê vào đâu được.
Tôi ngẩn ngơ đứng đấy , không phải là do kinh ngạc mà là cảm thán trái đất này thật tròn a.
Đây không phải là cậu zai đẹp mà mình mới ngắm ngày hôm qua đây sao? À không ,bây giờ không thể gọi người ta là giai đẹp được nữa mà là bạn trai mới đúng.
Ahihi mình giỏi vl cua được một anh chồng đẹp zai soái khí , không hổ là mình.
Nghĩ
trong đầu là thế , cơ mà tui vẫn rất chi là lịch sử hỏi
“ Anh có phài tên là Hạ Bắc không ạ “
Nghe tôi hỏi xong bạn trai của tôi nở nụ cười rạng rỡ suýt khiết tôi chói mù hai con mắt.
Hắn nói ừ một tiếng rồi nhìn tôi với ánh mắt bảy phần ôn nhu ba phần cưng chiều trong truyền thuyết.
Lúc đó tôi vừa thoát khỏi ma trận của nụ cười lại lọt vào mê cung của sự ôn nhu .
“A , Bắc Bắc , không ngờ anh ngoài đời lại đẹp trai thế này “
Các bạn bây giờ trong đầu đầy giấu hỏi chấm chứ gì ? Không hiểu tại sao tôi tại sao thoát ra khỏi ánh mắt đấy dễ dàng như vậy đúng không ? Hahaha , bởi vì bổn vương ta đây theo bố mẹ học thiết kế thời trang từ khi còn nhỏ đấy , số người mẫu tôi nhìn qua phải đến trăm người cơ.
Nhưng mà chồng tôi cũng khá đẹp đấy, cũng phải thuộc về top những người mẫu nam cao cấp rồi đó nha.
“ Ừ, em cũng rất đẹp “
Làm ơn đừng có chưng ra bộ mặt đẹp trai của anh ra khi khen người ta đẹp được không vậyyyyy? Người ta tổn thương lắm đấy.
Đó là những gì tôi nghĩ trong đầu còn những gì tôi nói lại là
Tôi: em cảm ơn ạ *e thẹn các thứ*
Bạn trai tôi : em không cần ngại ngùng gì đâu, hẹn hò được ba năm rồi mà , tính cách em thế nào anh còn không biết sao ?
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là muốn đánh chết tên chết tiệt này , suy nghĩ thứ hai thì đúng là hắn nói đúng .
“ Ồ ~ , vậy anh biết tính cách em thế nào mà sao chỉ khen mỗi một câu như vậy ?”
Tôi mỉa mai ổng.
Được rồi, tôi biết là không nên giận cá chém thớt lên người khác nhất là khi người ta không làm gì mình cả , nhưng mà thế thì sao , tôi là nóc nhà ,tôi luôn đúng , ai làm gì được tôi? Sau khi tôi nói xong thì hắn ta cười , hắn ta dám cười tôi , li dị , li dị ngay , tôi không cần có người chồng như thế này !!!
“ Ừ , em là chàng hoàng tử bé đẹp trai nhất đáng yêu nhất của anh “
Giọng của hắn trầm ấm mang theo chút ôn nhu cùng cưng chiều hướng tôi nói .
Tôi lúc đó kiểu , vừa nãy người nói li dị là người khác , không phải là tôi , là tôi bị ma quỷ thao túng nên mới nghĩ như vậy .
Tác giả : ừ ,anh là bị “MA QUỶ” thao túng ha.
:)))) (thực ra la con đuỹ tình yêu chứ ma quỷ nào vào đây)