Editor: Coca
Đám người ồn ào náo động, Đường Nùng thành công đem Từ Mạch bị lừa gạt tới nơi tập trung đông người.
Trải qua mấy ngày nay ngoan ngoãn thuận theo hắn, cô đã làm Từ Mạch gỡ xuống phòng bị.
Hôm nay đúng là ngày cô thực hiện kế hoạch chạy trốn đã ấp ủ bấy lâu.
Thừa dịp lúc đám người chen lấn xô đẩy, cô dùng sức tránh khỏi Từ Mạch, đẩy đám người ra dùng sức mà chạy về phía trước.
"Không được! ! Không được!!!!"
Thanh âm Từ Mạch ở trong đám người cơ hồ bị lấn áp.
Khi sắp rời khỏi đám người, Đường Nùng quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy được ánh mắt u ám điên cuồng kia của hắn.
Cô khiếp sợ quay đầu lại, tiếp tục tăng tốc độ chạy về phía trước.
! !.
.
"Lách cách.
"
Xiềng xích bao vây lấy đôi tay của thiếu nên, hai cảnh sát đứng vào hai bên, ở trước mặt hắn nói cái gì đó, Từ Mạch cũng đều không nghe vào.
Trước khi bị mang lên xe cảnh sát, hắn khát vọng mà liếc nhìn đám người xung quanh đang vây xem.
Rất muốn cô, đã hai ngày hắn không nhìn thấy A Nùng, thật sự rất muốn cô!.
.
Không có cô! ! Cô không có tới! !
Trong đầu hắn hiện ra gương mặt tươi cười của cô, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt cô, còn cô thì hết sức chuyên chú mà vẽ sườn mặt của hắn.
Khóe miệng Từ Mạch nở ra một nụ cười ảm đạm!
"Không cùng gặp gỡ trên đời
Chuyển dời như thể sao trời Sâm Thương! ".