Trên đường hắn trở về Mặc Nhiễm Hiên, ngoài ý muốn gặp lại Sở Tử Diễm mất tích mấy năm.
Thoạt nhìn khuôn mặt Sở Tử Diễm tiều tụy tái nhợt, đang uống rượu mua say.
Sở Tử Diễm nhìn thấy hắn cũng hơi hơi sửng sốt: "A Tô? Tại sao người lại ở chỗ này?"
Phù Tô thấy hắn như vậy, thừa biết hắn cũng đối với Tiêu Cẩn Noãn rung động, trong lòng hắn đối với người anh trai thất lạc mấy năm này cũng nổi lên trào phúng cùng khinh thường.
"Anh trai có thể ở chỗ này, còn ta vì sao không thể ở đây?" Phù Tô nhàn nhạt cười nói.
"Ngươi......!A Noãn...nàng, nàng thích ngươi?" Sở Tử Diễm lắp bắp nói.
Nghe được hắn thân mật mà kêu biệt danh A Noãn, trong lòng Phù Tô nổi lên ngập trời lửa giận, hắn cười lạnh nói: "Tự nhiên nàng thích ta, nàng đối với ta chính là ngày ngày dây dưa, còn nói ta là ngoại lệ của nàng"
Quả nhiên hắn thấy được sắc mặt Sở Tử Diễm trắng bệch, khóe miệng Phù Tô gợi lên một chút trào phúng, xoay người trở về cung.
Đêm lạnh như nước, trong đình gió đêm nhẹ nhàng nhất qua.
Ở trong đình Tiêu Cẩn Noãn chán đến chết mà chăm sóc hoa cỏ, bỗng nhiên nàng cảm giác được phía sau có tiếng bước chân.
Vừa quay đầu lại, nàng liền thấy..
Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên mang theo mùi rượu, vì men say mà khuôn mặt trở nên ửng hồng, một đôi mắt đen sương mù mờ mịt, hắn nhẹ nhàng hôn trán Tiêu Cẩn Noãn, trong mắt không giấu được sự si mê lưu luyến.
"A Noãn, không phải người thích ta sao? Người xem ta, không phải ngươi vẫn luôn muốn ta sao? Tất cả ta đều cho người được không, A Noãn, người ôm ta một cái được không, ta rất thích người...." Phù Tô dính lên người nàng, đôi tay dùng sức mà ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Khát vọng nàng có thể tới gần hắn một chút, Tiêu Cẩn Noãn ở trong lòng ngực hắn vẫn cứ đứng bất động, hắn đợi mãi không được nàng ôm lại, trong lòng Phù Tô không khỏi cảm thấy mất mát.
Đôi môi mang theo lạnh lẽo của hắn dán lên mặt nàng, tế tế mật mật mà hôn mặt Tiêu Cẩn Noãn.
"Công tử, ngươi uống say, người nên trở về nghỉ ngơi đi." Tiêu Cẩn Noãn nhíu mày tránh đi, nàng đối với hắn chẳng qua chỉ là nhất thời, hiện tại hứng thú đều đặt ở thiếu niên kêu "A Niên" kia.
Cảm giác được năng kháng cự, đột nhiên Phù Tô càng thêm dùng sức mà ôm lấy nàng, hắn thống khổ đến mức muốn rơi lệ, thanh âm trầm thấp mà điên cuồng: "Ta không có say! Ngươi là của ta, ngươi là của ta.
A Noãn, ngươi không phải nói....ngươi thích ta sao? Ngươi không phải nói ta là ngoại lệ của ngươi sao?"
"Ta cầu xin ngươi, ta thật sự rất thích người, chúng ta giống như lúc trước ở bên nhau được không?"
"A, ngươi đây là chỉ trích bổn cung?" Tiêu Cẩn Noãn híp híp mắt.
Đột nhiên có một thế lực đem hắn văng ra xa, hắn nặng nề mà ngã trên mặt đất.
"Mấy ngày nay người thu thập đồ vật đi, về sau ta không muốn lại nhìn thấy ngươi." Thanh âm Tiêu Cẩn Noãn bình tĩnh không mang theo một tia cảm xúc.
Nàng xoay người rời đi, Phù Tô im lặng một lát, đột nhiên trầm thấp mà cười một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Phù Tô thu thập đồ đạc rời đi.
Vào ban đêm ngày hôm sau, đột nhiên lửa bốc lên hừng hực.
Tiêu Cẩn Noãn bừng tỉnh, nàng chạy nhanh lao ra phía ngoài, lại phát hiện bên ngoài một đống thi thể chồng chất lên nhau.
Tất cả những ai trong Nguyệt Cung đều không sống sót.
Từ thuộc hạ bên người nàng đến nô tỳ, cùng với những mỹ nam mà nàng dây dưa, hoàn toàn đều chết hết.
Nàng đang muốn đi thăm dò xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, đột nhiên thân thể nàng mềm mại vô lực, võ công từ xưa đến nay đều không thể sử dụng được.
Nàng vô lực mà xụi lơ trên mặt đất.
Thân ảnh tinh tế thon dài của thiếu niên xuất hiện ở trước mặt nàng, ngẩng đầu liền thấy được trong tay Phù Tô cầm một cái ngọn đuốc, trên mặt hắn mang theo ý cười điên cuồng.
"Ha hả....!Ha hả, A Noãn, những kẻ vướng bận đều đã chết, giờ đây chỉ còn lại hai chúng ta, ngươi là của một mình ta."
"Ngươi!" Trên mặt Tiêu Cẩn Noãn mang theo sự tức giận, nàng ra sức giẫy giụa, lại không có sức lực để sử dụng võ công, nàng hơi hơi nghi hoặc: "Đây là Quỷ Dược Cốc của Nhiễu Chỉ Nhu?"
"A Noãn vẫn như cũ thông minh, chính là sư phụ Nhiễu Chỉ Nhu đưa ta cái này, vì thế mà ta trả giá không ít đâu....!Bất quá không có quan hệ, vì A Noãn, ta trả giá bao nhiêu thì cũng có làm sao đâu?" Trên mặt hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Phù Tô đem thân thể mềm mại vô lực của nàng ôm vào trong ngực, từng bước một mà rời khỏi Nguyệt Cung.
Kể từ đây, giang hồ nghe đồn rằng Nguyệt Cung bị đốt cháy, trên dưới hoàn toàn không một ai may mắn sống sót, còn tin tức về cung chủ Tiêu Cẩn Noãn thì vĩnh viễn bặt vô âm tín.
Hết thế giới 2.