Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua

Vào buổi chiều ngày cuối cùng của học kì, Đơn Nhất xuất hiện trước mặt Vệ Quốc.

_ Cậu muốn gì đây hả? – Vệ Quốc khoanh tay trước ngực, thân tựa vào cửa, chân mày nhếch lên nhìn Đơn Nhất đang lắp ba lắp bắt, rụt rè đứng trước mặt mình.

_ À ờ… – Đơn Nhất ngẩng đầu lên, hỏi lí nhí như sợ Vệ Quốc không vui mà lơ cậu luôn – Hôm nay cưng có rảnh không?

Vệ Quốc hừ cười, ngày cuối cùng của học kì, thì còn chuyện gì để làm nữa? Những việc cần làm thì từ tối qua anh đã thức đêm cày cho xong rồi. Phương châm làm việc của anh là chuyện hôm nay hôm qua xong.

_ Sao? – Vệ Quốc thờ ơ hỏi, ngụ ý là có chuyện nói nhanh, không chuyện thì biến!

Đơn Nhất gom góp hết tất cả dũng khí có trong người, nói :

_ Ba mẹ anh giờ không có nhà, nếu như cưng không bận chuyện gì, thì đến nhà anh đi!

Nghe xong, Vệ Quốc vẫn tiếp tục nhẩn nha hỏi:

_ Đến nhà cậu? Làm gì?

Như thể chiếc bong bóng dũng khí đã xẹp xuống hết, Đơn Nhất lại cuối đầu xuống, nhỏ giọng nói:

_ Sưởi nắng, ngắm sao.

Sưởi nắng?

Ngắm sao?

Nếu như Vệ Quốc anh mà đến nhà Đơn Nhất, nói không chừng anh bị cậu “ăn” đến mắt nổi đom đóm, sao xoay vòng vòng trước mắt luôn thì có!

Vệ Quốc hừ một tiếng:

_ Không đi!

Rồi xoay người định đóng cửa lại.

Không ngờ lần này Đơn Nhất khôn ra, nhanh chóng xông đến ôm lấy anh ném lên vai mình, vác anh như vác bị gạo rời đi

.

~~**~~

.

Vệ Quốc một chút cũng không muốn đến nhà Đơn Nhất, nhưng dè đâu lại bị cậu vác một mạch về nhà luôn.

Khu nhà Đơn Nhất rất gần trường, đó cũng chính là khu dân cư mà lúc trước Vệ Quốc từng đi xin con dấu giúp bọn hội học sinh hồi phải đi thực nghiệm xã hội. Nhưng do khu dân cư này cũng không phải là nhỏ, mà nhà của Đơn Nhất lại ở đầu bên kia, nếu như đi bộ thì chí ít cũng phải mất đến 20 phút.

Cả đoạn đường Vệ Quốc hoa tay múa chân đánh vào người cậu, một lòng không muốn để yên cho cậu. Xét về mặt nào đó anh cũng được xem là người có huấn luyện qua, sức tay hẳn nhiên không nhẹ, tuy Đơn Nhất cũng có cơ bắp đó, nhưng vẫn là không thể so được với cơ bắp do của Vệ Quốc. Anh cứ mãi đánh vào người cậu đau đến nỗi mắt Đơn Nhất ngân ngấn lệ, nhưng cậu vẫn quyết không buông, cứ thế mà vác anh về.

_ Này này này, nhóc kia nhóc kia! – Một bảo vệ trẻ ở gần đó kêu lên – Tôi nói cậu đó! Cái cậu đang vác ma nơ canh đó!

Đơn Nhất nhìn ngó xunh quanh, mới biết người mà bảo vệ kêu là mình.

_ Có chuyện gì à?

_ Khu này có quy định, mấy thứ ma nơ canh này không được mang vào! Lỡ hôm nào cậu không dùng nữa, không những khu ta có thêm một cục rác to, buổi tối lỡ mà nhìn nhầm tưởng là ai đó giết người vứt xác, cậu nói xem, không may ông bà già nào đó hoa mắt nhìn nhầm rồi bị dọa cho bệnh tim tái phát thì sao hả?!

Nghe những lời này Vệ Quốc tức muốn hộc máu, định đứng thẳng người dậy nhưng gắng mãi mà không được, chỉ có thể tiếp tục mắng người trong tình trạng đầu chúi xuống.

_ Tôi là người! Không phải ma nơ canh!!! Có mắt không hả!!!

Nói rồi anh càng muốn tuột xuống khỏi vai Đơn Nhất.

Lần này thì Đơn Nhất thông minh ra, trực tiếp cởi giày anh ném vào thùng rác bên cạnh, rồi vỗ vỗ vào mông Vệ Quốc

_ Nho nhỏ, yên lặng chút! Đừng để người ta cười mình chứ!!

Lửa giận bốc lên trong lòng Vệ Quốc: tất cả không phải cũng tại thằng nhóc ranh nhà ngươi sao hả, nếu không thì sao tôi thành ra thế này?!

Rồi một bảo vệ già khác đi đến, kéo người bảo vệ trẻ kia qua một bên, cười nói với Đơn Nhất:

_ Thật ngại quá, ngại quá, người này bị cận nặng, cận nặng đó mà!

Đơn Nhất mỉm cười, khiến ngừoi bảo vệ trẻ cứ gọi là ngây ngất, rồi nói:

_ Ồ, được rồi, vậy tôi đi nhé!

Nói xong, cậu lại giơ tay lên vỗ vỗ mông Vệ Quốc.

Sau khi thấy Đơn Nhât rời khỏi, người bảo vệ già mới mắng cho bảo vệ trẻ một trận

_ Cậu đui rồi hay sao hả? Bộ không thấy đó là con trai của hội trưởng hội ủy viên khu phố sao hả?! Đừng nói là một ma nơ canh dù cho đó là một thi thể, thì ta cũng không được quản! Hơn nữa cái đó hoàn toàn không phải ma nơ canh gì cả!

_ Đó là gì? – Bảo nhỏ trẻ ngây ngây hỏi.

_ Đó là cô dâu của cậu ấy! Đánh là thương mắng là yêu, người ta vác cô dâu là sở thích, thú vui của người ta! Nít ranh nên có vậy cũng không hiểu!

Bảo vệ trẻ chợt ngộ ra

_ Ồ ~ ra cái cậu ấy là trư bát giới…

(tác giả: trư bát giới là cõng cô dâu… chứ không phải vác cô dâu….)

~~**~~

Đơn Nhất tiếp tục vác Vệ Quốc đi, anh đành chấp nhận đầu hàng nằm xụi lơ trên vai cậu, cố hết sức đóng sao cho đạt vai tử thi, mong sao có một ông già bà lão nào đi ngang qu hỏi thăm, để rồi sau đó anh sẽ nhân cơ hội đó tố cáo Đơn Nhất “thấy giai đẹp nảy ý đồ xấu xa chuẩn bị h**p trước giết sau xem thường mạng người” (?), tiếc là, những ông lão bà già tràn đầy nhiệt huyết chính nghĩa đồng thời thị lực còn tốt đến nỗi phân biệt được Đơn Nhất đang vác “người” chứ không phải “ma nơ canh” thì đều đã lên trời đoàn tụ với tổ tiên lâu rồi.

Và thế là Đơn Nhất vui mừng phấn khởi vác Vệ Quốc vào nhà mình.

Đơn Nhất đặt Vệ Quốc ngồi lên salon, rồi lon ta lon ton chạy đi kiếm dép hầu hạ anh mang dép, lại chạy đi rót một ly nước đặt lên bàn cho anh, sau đó mới ngay ngắn nghiêm chỉnh ngồi xuống bên cạnh Vệ Quốc, miệng nở nụ cười ngây ngô.

Một giây sau, cú đấm của Vệ Quốc được giáng xuống mặt Đơn Nhất, lập tức khiến cậu nằm lăn ra đất.

Anh xoa xoa nắm đấm, lúc này mới chậm rãi cầm tách trà lên uống, bỗng anh thấy có cái gì đó ươn ướt ở chân, anh cúi đầu nhìn rồi hét lên:

_ Sh*t! M* nó đây là cái gì thế hả?

~~**~~

Đó là một chú chó Basset Hound.

Một chú Basset Hound thuần chủng. (một giống chó thân rất dài, chân thì cực ngắn, tai dài dài gần chấm đất, mõm dài, cũng là biểu tượng của nhãn hiệu giày nổi tiếng Hush Puppies)

Nghe nói rằng lúc đầu giống chó Basset Hound được nhập vào Trung Quốc chỉ duy có 2 con, 1 đực 1 cái, mà còn là anh em với nhau nữa, có thể nói, những con Basset Hound hiện giờ ở Trung Quốc đều toàn là con cháu của 2 chú cẩu loạn luân này mà ra.

Vậy nên nói, giống, rất thuần chủng.

Đầu óc, rất ngốc xít.

Bởi vậy, nếu có 1 chú Basset Hound thuần chủng nằm kế bên, và chú cún Basset Hound này lại chồm lên chân của người đó, và điều tất nhiên sẽ xảy ra đó là nước bọt nước dãi sẽ liên tiếp nhễu khắp lên chân của người đó.

Y chang như bị bệnh down.

Nhưng, Vệ Quốc không biết điều này

Anh kinh hoàng nhìn chiếc quần bị ướt bởi nước dãi của chú cún và đang có xu thế càng lúc càng ướt hơn, toàn thân run rẩy chỉ có thể thốt ra 1 từ “Shit”.

Đơn Nhất bị anh đẩy té nhào ra đất bỗng nhảy chồm lên, ôm lấy chú Basset Hound đang chảy nước dãi ròng ròng, mắt đầy thương nhớ mặt thoáng ẩn hồng môi hồng khẽ mở thốt ra một câu đầy cảm xúc:

_ Bé dễ thương, lâu quá không gặp!

Lần này thì ngay cả từ “Shit” Vệ Quốc cũng nói không nên lời.

~~**~~

Đơn Nhất cười tươi roi rói y như mới trúng số độc đắc giới thiệu với Vệ Quốc “Bé dễ thương” của nhà cậu, nói theo cách của Đơn Nhất là: nhóc này ngoại trừ việc đầu óc hơi ngốc chút, thích chảy nước dãi chút, hành động hơi chậm chạp chút, thì hầu như không có khuyết điểm nào cả.

Nhưng mà phải biết rằng, sở dĩ cún được người ta yêu thích là bởi vì chúng thông minh lanh lợi, chí ít thì ở điểm này “Bé dễ thương” không được tính là một chú cún bình thường cho lắm.

Đơn Nhất thấy Vệ Quốc không thích “Bé dễ thương” của nhà mình lắm, đành buồn bã ôm Bé dễ thương đặt lên đất kêu nó đi về ổ của nó, cậu còn ngồi xuống trước mặt Bé dễ thương buồn buồn nói:

_ Bé dễ thương, đại tẩu của mày không thích mày, cho nên tao đây cũng chỉ còn cách kêu mày về ổ thôi…. Đừng giận đại tẩu mày nha, nếu có trách thì trách anh mày là tao đây này!

Vệ Quốc giơ chân phải lên đạp thẳng một cú vào mông Đơn Nhất.

~~**~~

Đơn Nhất muốn mở tivi cho Vệ Quốc, nhưng tìm khắp nơi mà vẫn chả thấy cái remote đâu, cậu sốt ruột lần tìm khắp nơi, từ tủ áo cho đến bàn máy tính, lại từ máy lạnh lần mò tới máy giặt, tìm vã mồ hôi suốt cả buổi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của remote nơi mô.

Vệ Quốc ngồi chán chê, không chuyện làm, thế là tự mình lân la đến ổ của Bé dễ thương.

Anh cuối cùng cũng đã nghĩ thông, Bé dễ thương tuy có ngốc chút, nhưng vẫn rất trung thành, đúng không?! Ta không thể chỉ vì một chút sơ suất của nó mà lại đi phán rằng chú cún này không phải là một con cún tốt, thân là chủ tương lai của nó, tất nhiên cũng phải quan tâm nó chút xíu.

Vệ Quốc ngồi xuống phía trước ổ của Bé dễ thương, phát hiện ra cún ta đang đầu chúc vô phía trong gặm thứ gì đó còn mông đuôi thì đưa ra ngoài, Vệ Quốc vỗ vỗ vào lưng nó.

_ Bé dễ thương, mày đang ăn gì đó?

Bé dễ thương giương to đôi mắt tròn xoe vô tội, ngây thơ quay đầu nhìn về phía anh, hai chân trước ôm chặt chiếc remote tivi dính đầy nước dãi.

~~**~~

Dù có chấp nhận Bé dễ thương đến đâu thì Vệ Quốc cũng không thể nào chịu được một chiếc remote đầy nước dãi và lớp sơn đã tróc hơn nửa, anh nhìn đồng hồ, đã 5 giờ hơn, cũng đã đến lúc làm cơm tối rồi.

Vệ Quốc vén tay áo đi vào bếp, thấy trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều nguyên liệu, bèn quyết định trổ tài, cho Đơn Nhất nếm thử tay nghề của anh.

Anh xuất thân từ đầu bếp, làm cơm đương nhiên là không khó được anh. Sau khi rửa xong cải, đặt thớt xuống anh múa lượn hai con dao bếp trên tay bắt đầu thái, thái sợi thái miếng thái mỏng thái nhuyễn, Đơn Nhất đứng bên lác mắt nhìn, chỉ biết giơ ngón cái lên khen không ngớt:

_ Bà xã, giỏi!

Mũi của Vệ Quốc hỉnh tới tận trời xanh, lòng vui phơi phới đứng đó thái mãi, vừa thái vừa cười “Hia hia hia hia hia…”, khiến toàn thân Đơn Nhất nổi cả da gà da vịt.

Đến khi xào đồ ăn, thì mò mãi không thấy cái chảo đâu. Vệ Quốc đứng đó nhíu mày ngó Đơn Nhất đăm đăm, cậu lập tức kêu lên.

_ Để anh tìm, để anh tìm!

Nói xong, cậu bắt đầu lần mò khắp gian bếp, vừa tìm miệng không ngừng lẩm bẩm:

_ Trên giá?

_ Trên tường?

_ Trong phòng lạnh?

_ Hay là trong hủ gạo?

_ Có khi nào nó bị nước cuốn trôi rồi không ta?

Vệ Quốc buồn bực bước ra bếp, tiếp tục ngồi xuống phía trước ổ nhìn Bé dễ thương.

Bé dễ thương cũng vẫn làm động tác như khi nãy, đầu rúc phía trong không biết đang gặm gì còn đuôi mông thì hướng ra ngoài, Vệ Quốc ngoái đầu nhìn ra sau, không phải remote vẫn còn nằm trên salon sao? Nó đang gặm gì nhỉ?

_ Bé dễ thương, mày đang ăn gì đó?

………….

……………………

…………………………….

_ Đơn Nhất, cậu không cần tìm nữa, tôi tìm thấy cái chảo rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui