"Không được!" Tần Tư Niên nhếch môi.
Tang Hiểu Du nghẹn lời, giơ ngón tay chỉ thẳng vào anh: "Anh..."
Những ngón tay thon gầy của Tần Tư Niên cầm chặt cốc nước. Anh đưa lên miệng nhấp một ngụm sau đó bất ngờ nói: "Cá vàng, ăn với anh bữa cơm!"
"Thật xin lỗi, em..." Tang Hiểu Du từ chối ngay không cần suy nghĩ.
Tần Tư Niên ngắt lời cô, đôi mắt hoa đào nhìn cô chăm chú: "Ban nãy em cũng nói rồi đấy, hôm nay là sinh nhật của anh, anh đón một mình chẳng vui chút nào, cần có người ở bên!"
"Anh có thể tìm... cô Tống!" Tang Hiểu Du mím chặt môi lại.
Đuôi mày của Tần Tư Niên hơi nhướng lên, nếu nhìn kỹ, dường như có chút ánh sáng lấp lánh di chuyển bên trong. Anh tiến lên một bước: "Nhưng anh lại chỉ cần em ở bên!"
Tang Hiểu Du quay đi, hai bàn tay giấu sau lưng nắm chặt lại với nhau.
Tuy rằng tự nói với bản thân đừng để bị chịu bất kỳ ảnh hưởng gì nhưng trái tim vẫn không kìm chế được mà nhộn nhạo mấy cái.
Tần Tư Niên đặt cốc nước trong tay xuống, sải bước đi về phía cửa ra vào, dường như đã chuẩn bị từ trước, khi quay người lại trong tay anh có thêm hai chiếc túi mua đồ, bên trong đựng đầy các loại nguyên liệu thức ăn: "Anh đã mua sẵn nguyên liệu ở trong siêu thị rồi đây, em muốn ăn món gì, anh làm!"
Tang Hiểu Du cứng người đứng đó, không động đậy mà cắn môi trừng mắt nhìn anh.
Yết hầu nhô cao của Tần Tư Niên khẽ dịch chuyển, anh nói nhỏ: "Chúng ta còn chưa ăn bữa cơm chia tay mà."
"..." Biểu cảm của Tang Hiểu Du khựng lại.
Tần Tư Niên xách hai cái túi, khóe môi khẽ rướn, giọng nói trầm ấm như hoàng hôn nặng nề ngoài cửa sổ: "Cá vàng, ngày ly hôn đi từ Cục dân chính ra, chẳng phải em đã mời anh ăn một bữa chia tay ư, hôm nay coi như bù lại!"
Tang Hiểu Du liếm liếm mép, nghĩ bụng hôm nay chung quy vẫn là sinh nhật của anh, cuối cùng cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được, vậy anh ăn xong hẵng đi!"
"Ừm!" Tần Tư Niên đáp lại.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ đã gần như tan biến hết, chỉ còn lại chút quầng sáng màu đỏ hoa hồng. Tang Hiểu Du cầm cốc nước bằng hai tay, nhiệt độ của nó cũng dần dần nguội lạnh.
Cô chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp trong phòng bếp.
Máy hút mùi kêu ro ro, Tần Tư Niên đeo tạp dề, đứng trước kệ bếp bận rộn. Cả căn phòng được lấp đầy bởi mùi cơm thơm phức, ấm nóng. Mấy phút sau, cô nghe thấy tiếng anh gọi mình từ trong phòng ăn vọng ra.
Tang Hiểu Du đứng dậy đi qua đó, trên bàn ăn đã được bày xong xuôi sáu món mặn một món canh, trông cực kỳ hấp dẫn.
Xưa nay anh vẫn luôn nấu ăn rất ngon. Trong bốn năm kết hôn, cho dù phải tới ba năm rưỡi quan hệ giữa hai người họ rơi vào điểm băng, nhưng thói quen trong nhà anh là người bếp núc từ đầu tới cuối vẫn chưa từng được thay đổi...
Tang Hiểu Du cụp mắt, đón lấy đôi đũa anh đưa, rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Tần Tư Niên cũng ngồi xuống đối diện. Bát canh vẫn còn bốc khói nóng hổi. Nếu không phải vì có tờ giấy chứng nhận ly hôn trong ngăn kéo, cô sẽ những tưởng cuộc hôn nhân của họ chưa kết thúc.
Khi Tang Hiểu Du đưa miếng cơm vào miệng thì nghe thấy anh bất ngờ nói một câu: "Lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm ngon như thế này rồi!"
"Lẽ nào gần đây anh đều không ăn uống tử tế?" Nghe xong, cô buột miệng hỏi trong vô thức.
"Ừm!" Tần Tư Niên nhếch môi, ngừng một chút, anh nói tiếp bằng giọng từ tốn: "Ăn không ngon, ngủ không yên!"
Tang Hiểu Du nắm chặt đôi đũa trong tay, bị đôi mắt hừng hực như lửa của anh nhìn trực diện, cô gần như không đỡ nổi. Cô tranh thủ cúi đầu gắp thức ăn để né tránh, ngừng một chút, cô chuyển chủ đề: "Cầm thú, chuyện của Từ Vũ Nhu... em đã nghe Trì Đông nói rồi!"
"Ừm." Đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên co rụt lại.
Thấy khóe miệng cô mấp máy, không muốn nghe thêm tên người bạn trai cũ từ cô, anh trầm giọng nói: "Ăn cơm đi!"
Ăn thì ăn!
Tang Hiểu Du âm thầm nghiến răng, thẳng thừng nuốt những lời cảm ơn định nói xuống, căm phẫn cắn cái cánh gà trong miệng.
Sau đó là sự im lặng, hai người ngồi đối diện nhau, chỉ tập trung ăn cơm.
Dẫu sao họ cũng đã sống rất lâu trong căn nhà này, hơn nữa từng có quá nhiều hình ảnh kỷ niệm, nhất là trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ mà từ phòng ăn có thể nhìn vào. Lần này ở chung trong một nhà, Tang Hiểu Du bỗng cảm thấy chỗ nào cũng không tự nhiên.
Cơm trong bát của cô đã hết sạch từ lâu, đũa cũng đã được cô đặt xuống nhưng Tần Tư Niên ngồi ở đối diện thì vẫn đang ăn rất say sưa, thậm chí có thể nói là tướng ăn rất tao nhã, nhai thật kỹ, nuốt thật chậm.
Tang Hiểu Du nghiêng đầu nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, trên tòa chung cư đối diện đã có rất nhiều ô cửa các nhà sáng đèn.
Cô đành phải lên tiếng thúc giục: "Cầm thú, anh vẫn chưa ăn xong à?"
Tần Tư Niên không dừng động tác trong tay lại, bỗng dưng nói một câu: "Không muốn ăn xong quá nhanh!"
"Vì sao?" Tang Hiểu Du nhíu mày.
Nhưng Tần Tư Niên không trả lời, đôi mắt hoa đào hút hồn lại ngước lên nhìn về phía cô, cứ thế quan sát cô chăm chú trong im lặng. Ánh mắt anh thâm trầm, như một cái hố đen có thể hút người ta vào trong.
Tang Hiểu Du lại cụp mắt xuống, không lên tiếng nữa.
Cuối cùng, tới khi cả canh trong bát cũng đã hết sạch sẽ, Tần Tư Niên mới buông đũa.
Thấy anh đứng dậy có vẻ như chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, Tang Hiểu Du vội vàng đứng dậy theo: "Bát đũa cứ để em thu dọn là được rồi, anh cứ về đi!"
"Anh giúp em!" Nhưng Tần Tư Niên khăng khăng.
Tang Hiểu Du không cãi lại được anh, đành để mặc anh muốn sao thì tùy.
Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, chiếc đồng hồ treo trên tường thể hiện đã hơn tám rưỡi tối, bóng dáng mảnh khảnh của Tần Tư Niên vẫn đang ở trong bếp. Cô đứng trước cửa ban công, đi qua đi lại mấy lần, nhịn xuống rồi cuối cùng vẫn đi về phía phòng bếp.
Tần Tư Niên quay lưng lại đứng trước bồn nước, tiếng nước đang chảy ồ ồ.
Tang Hiểu Du liếm khóe môi: "Cầm thú, anh rửa bát xong chưa? Rửa xong rồi thì..."
Khi cô vừa kịp di chuyển ra sau lưng anh thì Tần Tư Niên đột ngột đóng vòi nước, quay người lại, cái bóng lớn của anh bao trùm toàn bộ cơ thể cô. Tang Hiểu Du không kịp phòng bị, loạng choạng ngã thẳng ra sau.
Cô được anh đưa tay ra đỡ kịp: "Cẩn thận một chút!"
Eo được cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua, dưới lòng bàn tay lại là lồng ngực rắn chắc của anh, Tang Hiểu Du hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh: "Khụ... Em đứng vững rồi đây, anh buông ra đi!"
"Không muốn buông."
Tang Hiểu Du hoảng loạn cắn môi: "Cầm thú..."
Cô đứng trong tư thế gần như bị anh ôm trọn, ngũ quan tuấn tú của anh cũng sáng tối đen xen dưới ánh sáng của ngọn đèn trên đỉnh đầu, khiến cô nhìn đến mức hơi thất thần, nhịp tim cũng bất chợt trở nên rối loạn.
Tần Tư Niên đột ngột dùng tay kia giữ chặt lấy cô, những vết chai trên ngón tay cọ qua da thịt cô: "Cá vàng, sinh nhật anh bốn năm trước, em tặng quà gì cho anh, em còn nhớ không?"
Quà sinh nhật ư...
Tang Hiểu Du như bị bỏng.
Bốn năm trước cô coi như tổ chức sinh nhật bù cho anh, họ cùng nhau ăn cơm, sau đó anh đưa cô về, nói món quà sinh nhật mà anh muốn là cô...
Tang Hiểu Du hoảng loạn liên tục lắc đầu: "Em không còn nhớ nữa!"
"Không sao, anh nhớ là được!" Tần Tư Niên cúi thấp mặt xuống, đôi mắt anh phản chiếu rõ gương mặt cô.
Cô không kịp né tránh, sống mũi cao thẳng của anh đã chạm lên mũi cô, đè xuống mũi cô, hơi thở nóng rực nơi đầu mũi càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Như bị ma xui quỷ khiến, Tang Hiểu Du từ từ nhắm mắt lại.
Có thể vì ánh mắt ban nãy của anh thật sự quá sâu sắc, hoặc cũng có thể cô đã bị mê hoặc, vào khoảnh khắc đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô đã chọn cách từ bỏ.
Cảm nhận được hơi thở từ đầu mũi gần như dính sát, cái bụng nhỏ của Tang Hiểu Du cũng mềm nhũn ra, hô hấp run rẩy.
Một giây sau, bờ môi mỏng của anh áp lên môi cô.
Đúng lúc này, chiếc di động bất ngờ rung lên một cách vô duyên, phá vỡ khung cảnh mờ ám này.
Chỉ cần lấn tới một chút nữa thôi, Tần Tư Niên sẽ ngậm được hai cánh môi mà anh ngày đêm nhung nhớ, nhưng tiếng chuông điện thoại bám riết không buông. Anh khó chịu nuốt nước bọt hai cái, rút ra muốn tắt đi.
Nhưng sau khi nhìn thấy số của bệnh viện nhấp nháy trên màn hình, động tác của anh vẫn dừng lại.
Nếu là điện thoại của bất kỳ ai khác, anh hoàn toàn có thể tắt âm, vứt đó mặc kệ, nhưng là điện thoại của bệnh viện thì không được, rất có thể liên quan tới tính mạng của bệnh nhân. Anh đành phải dừng hết mọi động tác, buông cô ra để nghe máy.
Một tiếng "ừm" trầm thấp vang lên, Tang Hiểu Du như sực tỉnh khỏi giấc mơ.
Cô đang làm gì đây?
Ý thức được phản ứng mặc nhận ban nãy của mình, cô bỗng chốc cảm thấy mặt nóng bừng lên không chịu nổi, hoảng loạn và xấu hổ không biết phải làm thế nào, gần như tức tốc thoát ra, quay đầu lao thẳng ra khỏi bếp và chạy về phòng ngủ.
Tần Tư Niên không đuổi theo, vì trong điện thoại vọng tới giọng nói sốt sắng của cô y tá: "Bác sỹ Tần, anh mau tới bệnh viện đi, bệnh viện phòng ICU bất ngờ hạ huyết áp và nhịp tim, tình hình vô cùng nguy cấp!"
Tần Tư Niên nhìn bóng dáng vừa hoảng hốt bỏ chạy khỏi anh, khàn giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi qua ngay bây giờ!"
Ngắt điện thoại, anh cũng ra khỏi bếp ngay sau đó.
Nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, Tần Tư Niên nheo mắt lại, sự thâm sâu bên trong vẫn chưa tan đi, cuối cùng anh rút chìa khóa xe ra, quyết định sải rộng bước chân đi về phía cửa ra vào.
Đến tận khi có tiếng cửa đóng lại, Tang Hiểu Du đang dựa lưng vào cửa mới từ từ trượt xuống sàn, ôm chặt lồng ngực nơi trái tim đang đập rộn ràng.
Suốt cả đêm hôm ấy cô bạn Lâm Uyển Bạch không về, còn cô cũng gần như trằn trọc không yên giấc, luôn có một dự cảm ngủ tới nửa đêm, cánh cửa chống trộm lại bị người nào đó dùng chìa mở ra, đi vào là một cái bóng cao lớn...
Chập tối thứ Sáu, sau khi tan làm, Tang Hiểu Du và em họ tới một quán nướng được trang trí rất hiện đại gần đài truyền hình.
Sau khi tốt nghiệp, Tưởng San San bắt đầu đi làm. Sau ba tháng thực tập, cuối cùng con bé cũng được lên làm nhân viên chính thức, thế nên để chúc mừng, nó nhất quyết đòi mời cô ăn cơm. Cậu bạn trai làm IT tăng ca tại công ty nên chỉ có hai người họ đi ăn.
Lúc ngồi xuống gọi món, Tang Hiểu Du không nhịn được rút di động ra xem hai lần, ngay bản thân cô cũng không hiểu mình đang mong chờ điều gì nữa!
Thịt nướng kiểu Hàn Quốc, phục vụ bê từng đĩa thịt bò đã được chế biến sẵn lên bàn, bỏ vào bếp làm phát ra tiếng mỡ cháy xèo xèo. Bên cạnh là rau sống và rau lá nhíp kết hợp với nước tương, được cuốn lại để ăn.
Đây được coi là một loại thức ăn mà bình thường Tang Hiểu Du hay chọn, hôm nay không hiểu vì sao, có thể vì hệ thống hút mùi của nhà hàng không tốt, khiến cô ngửi thấy nhiều mùi dầu mỡ, dạ dày bất giác có cảm giác buồn nôn, rất không thoải mái.
Thấy vậy, Tưởng San San vội vàng quan tâm hỏi han: "Chị, chị không sao chứ?"
"Không sao!" Tang Hiểu Du lắc đầu. Sau khi cầm cốc nước ấm bên cạnh lên uống mấy ngụm, cô bỗng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Có điều khi nhìn về những miếng thịt ba chỉ trên vỉ nướng, cảm giác ghê người đó lại một lần nữa ập tới. Cô bất giác đứng lên: "Chị vào nhà vệ sinh một chút!"
Sau khi rời xa bàn ăn, cảm giác khó chịu ấy từ từ biến mất. Tang Hiểu Du không quá để tâm chuyện này, chỉ hớt nước lạnh lên rửa mặt sạch sẽ. Cô nghĩ đằng nào cũng vào đây rồi, cũng chưa vội đi ra. Cô quay ngược lại đi vào trong, tiện thể giải quyết vấn đề sinh lý. Tới khi cô chuẩn bị vặn chốt cửa đi ra ngoài, thì chợt nghe thấy bên ngoài đột nhiên vọng vào một giọng nữ phấn khích rõ ràng.
"Chị Tống, em cực kỳ thích những vở ba lê do chị diễn xuất, chị có thể ký tên cho em không ạ?"
Nghe được danh xưng ấy, bàn tay Tang Hiểu Du chợt khựng lại trên cửa, trong lòng đã thầm đoán ra được đối phương là ai.
Vì thân phận lúc này khá khó xử, cô ra ngoài giáp mặt cũng không biết nên nói gì, dứt khoát đành đợi bên trong, đợi người bên ngoài đi hẳn.
Quả nhiên, giống như cô dự đoán, ngay sau đó có một giọng nữ quen thuộc vọng tới qua cánh cửa: "Cảm ơn em, đương nhiên là được!"
"Ký vào đâu đây?" Tống Giai Nhân tươi cười hỏi.
"Có thể ký cho em hai chữ không ạ?" Cô bé fan nói cực kỳ kích động: "Một chữ vào cuốn sổ này, một chữ lên bộ quần áo này, bạn cùng ký túc của em cũng cực kỳ thích anh. Lần trước vở kịch lớn công diễn, hai bọn em phải lên mạng, thức đêm giành vé đấy!"
Qua khe cửa, có thể nhìn rõ góc nghiêng tuyệt trần của Tống Giai Nhân: "Được, thay chị gửi lời cảm ơn tới bạn em nhé!"
Cô bé đó có vẻ như thật sự rất thích cô ấy, biểu cảm trên gương mặt luôn rất kích động, nhìn chăm chú chữ ký của Tống Giai Nhân không rời mắt. Bỗng nhiên phát hiện ra điều gì bất thường, cô bé bất ngờ kêu lên một tiếng: "Chị Tống, chiếc nhẫn kim cương của chị đẹp quá! Có thể mạo muội hỏi một chút, là ai tặng cho chị không ạ?"
Tống Giai Nhân sững người, lập tức nhìn xuống ngón áp út của mình.
Ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương đó tỏa ra cực kỳ lóa mắt, dường như có thể tôn lên vẻ đẹp cho gương mặt vốn đã hơn người của cô ấy. Đôi mắt bồ câu ánh lên nụ cười: "Là bạn trai của chị tặng đấy!"
"Vậy tức là chồng sắp cưới rồi ạ?" Cô bé kia tự tưởng tượng, ngữ khí phấn khích: "Trời ơi, một chiếc nhẫn to như vậy, anh ấy chắc chắn rất yêu chị! Nếu đã tặng nhẫn thì tức là cầu hôn rồi, nên gọi là chồng chưa cưới mới đúng, thật lãng mạn!"
"Cũng có thể nói là như vậy!" Tống Giai Nhân mỉm cười đáp lại, rất nhẫn nại với fan hâm mộ của mình. Sau khi lần lượt ký tên xong xuôi, nụ cười vẫn còn nguyên trên khóe miệng cô ấy: "Chị ký xong rồi!"
Cô bé liên tục cảm ơn: "Cảm ơn chị Tống, cảm ơn!"
Sau khe cửa nhỏ hẹp, hai cái bóng ấy lần lượt đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng cánh tay của Tang Hiểu Du thì vẫn cứng đờ ra đó, mãi không chịu nhúc nhích.
Ánh sáng ban nãy của chiếc nhẫn kim cương như chiếu thẳng vào trong mắt cô, khiến đôi mắt đau nhói.
...
Đêm xuống, chiếc taxi từ ngoài lái vào trong khu chung cư bên bờ sông.
Sau khi cho xe đỗ hẳn lại, người tài xế trả lại tiền lẻ cho cô. Tang Hiểu Du ngẩn ra mấy giây mới nhận lại. Cô em họ Tưởng San San ngồi bên nhíu mày nhìn cô: "Chị, chị làm sao vậy? Đi vệ sinh thôi mà cứ như rớt mất hồn luôn vậy!"
"Đâu có gì..." Tang Hiểu Du lắc đầu, không muốn nói nhiều.
Sự thật là suốt cả dọc đường, hình ảnh chiếc nhẫn kim cương cứ như ma bám theo, mãi không chịu tan đi trước mắt cô.
Sau khi đóng cửa xe lại, Tưởng San San bất kỳ níu cánh tay cô: "Chị!"
Nghe vậy, Tang Hiểu Du chau mày, nhìn về phía em gái chỉ một cách khó hiểu. Cô thấy lúc này trước cửa khu nhà có một chiếc ô tô màu cam đang đỗ. Sau khi nhìn thấy họ, một người đàn ông thanh tú từ trong ghế lái bước xuống. Sau khi nhìn thấy đối phương, cô kinh ngạc lên tiếng: "Trì Đông, sao anh lại tới đây?"
Hết chương 102