Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

"Tự sát?" Tang Hiểu Du một lần nữa sửng sốt.

Chuyện này thường chỉ xảy ra với những người có tính cách tiêu cực, cô thật sự không thể liên hệ nó với một Tống Giai Nhân hoàn mỹ như nữ thần đồng thời luôn có sự tự tin khi được những người hâm mộ sân khấu theo đuổi.

Nhưng Tống Giai Nhân lại gật đầu, từ tốn nói tiếp: "Gặp một vụ tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, khi đó suýt chút nữa thì đi gặp Diêm Vương, chính Tư Niên là người đã phẫu thuật suốt đêm để cứu tôi trở lại đấy!"

Tang Hiểu Du liếm liếm môi, lòng bàn tay túa ra chút mồ hôi mỏng, cô bất giác nắm chặt khăn giấy: "Chính là buổi tối anh ấy đi công tác về đó sao?"

Cô không bao giờ có thể quên được buổi tối hôm đó, khi tất cả giấc mơ của cô vỡ tan tành, những đả kích liên tiếp, từ đơn ly hôn rồi tới tất cả mọi thứ nghe được ở bệnh viện...

"Ừm!" Tống Giai Nhân gật đầu.

Buổi tối ấy đâu chỉ là trải nghiệm khó quên của một mình cô, cả Tống Giai Nhân cũng vậy, sự từ chối lạnh lùng của Tần Tư Niên có một dạo khiến cô ấy đau đớn khôn cùng tới mất đi ý niệm sống tiếp, nhưng cũng đồng thời liên quan tới một lần vượt qua sống chết, cuối cùng mới học được cách từ bỏ.

"Tư Niên nói không sai, từ bốn năm trước khi tôi lựa chọn ở lại New York chứ không cùng anh ấy về nước, chúng tôi đã kết thúc rồi! Tại tôi không chịu chết lòng, cứ nghĩ anh ấy vẫn đang ở chỗ cũ đợi mình... Tôi không trách anh ấy, cũng không trách cô, càng không trách số phận! Chúng ta đều không sai, chỉ có thời gian là sai thôi!"

Nói tới cuối cùng, Tống Giai Nhân có chút buồn thương nhưng ngay sau đó cô ấy lập tức mỉm cười, thanh âm thành khẩn: "Cô Tang, nếu có thể tôi sẽ chúc phúc cho cô và Tư Niên!"

"..." Tang Hiểu Du ngẩn người.

...

Đêm dần đậm hơn, cả nhóm người ăn tối xong rời khỏi nhà hàng Tây dưới sự tạm biệt của người phục vụ.

Cát Sâm và Tư Niên đều lái xe tới đây, hơn nữa vị trí đỗ xe cũng khá gần nhau. Ngoài việc từ lúc ra khỏi nhà hàng, anh ta đã khoác vai Tống Giai Nhân đi thẳng về phía xe ra, tới trước xe anh ta còn mở sẵn cửa ghế lái phụ một cách lịch thiệp.

Sau khi cả hai người họ đã ngồi vào trong xe, Tống Giai Nhân hạ cửa xe xuống, vẫy tay với họ: "Tư Niên, cô Tang, chúng tôi đi trước đây. Bye bye!"

"Bye bye..."

Đến tận khi chiếc ô tô biến mất trong tầm mắt, bàn tay của Tang Hiểu Du vẫn còn đang giơ trên không trung.

Đến tận khi Tần Tư Niên buông một câu "Đi thôi", cô mới ý thức được động tác ngờ nghệch của mình, vội vàng hạ tay xuống, âm thầm đi theo phía sau anh.

Đi tới dừng trước chiếc ô tô màu đen, Tần Tư Niên cũng đi về phía cửa ghế lái phụ trước, Tang Hiểu Du cứ nghĩ anh mở cửa cho mình, nào ngờ một cánh tay đột ngột vươn tay, đè cô lên cánh cửa.

Trong đêm, đôi mày của anh nhướng lên đầy ý tứ sâu xa: "Bà Tần, lần này còn gì chưa rõ nữa không?"

Tang Hiểu Du cắn môi.

Đôi mi cụp xuống nhẹ nhàng chớp chớp, gương mặt chỉ toàn là vẻ e ấp của một cô vợ nhỏ.

Giấy ly hôn không phải do anh đặt vào đó, Tống Giai Nhân nay đã có chồng sắp cưới...

Tất cả những dấu hiệu đều chứng minh, hai người họ cũng giống như cô và Trì Đông, không thật sự đến với nhau, hơn nữa ly hôn cũng không phải vì đối phương. Bao nhiêu điều tích tụ trong lòng tựa hồ đều theo cơn gió đêm nay tan đi mất. Chỉ có điều vẫn có thứ gì đó bao bọc lên trái tim, một cái bóng lúc đậm lúc nhạt.

Hai bàn tay áp sát ly quần từ từ cuộn chặt lại, Tang Hiểu Du ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phượng dâng lên một màn sương: "Cầm thú, trong lòng anh thật sự có thể buông được cô Tống ư?"

"Phí lời!" Tần Tư Niên bực dọc.

Bàn tay lớn chống lên cửa xe thậm chí đã hơi gập lại, giống như đang phải hết sức kiềm chế để không cốc vào đầu cô.

Nhưng Tang Hiểu Du lại mím chặt môi, sau vài giây im lặng, cô cất giọng trầm buồn: "Vậy còn bức ảnh trong ví tiền của anh thì sao..."

"Hm?" Đuôi mày của Tần Tư Niên lại một lần nữa nhướng lên.

Tang Hiểu Du cụp mắt xuống, vừa hay ánh mắt rơi xuống túi quần bên phải của anh, chỗ đó gồ hẳn lên, là dấu vết của một chiếc ví tiền vuông vức.

Cô cắn răng: "Em biết, bức ảnh đó nằm trong ngăn lót trong cùng của ví tiền. Suốt bốn năm qua anh vẫn luôn mang đó bên mình, anh chắc chắn là anh không tự lừa mình lừa người chứ?"

Tần Tư Niên thu cánh tay đang chống bên cạnh đầu cô lại, nhàn nhã khoanh trước ngực, cứ thế nhìn cô từ trên xuống, trong đôi mắt hoa đào toàn là nụ cười đùa giỡn, chỉ là anh không nói gì.

"Anh có thể đừng cười hay không!" Tang Hiểu Du bỗng dưng hơi bực dọc.

Tần Tư Niên vẫn giữ nguyên tư thế đó, khóe miệng càng rộng hơn.

Lòng Tang Hiểu Du cảm thấy bí bách muốn chết, có phần bị kích động. Cô tiến lên đưa tay lôi ví tiền của anh ra, cố gắng rút thẳng bức ảnh trong đó ra trước mặt anh.

Vậy mà sau khi mở ví tiền ra, trong ngăn lót lại không có gì cả.

Cô giơ cao lên dưới ánh đèn đường, lôi lôi móc móc một hồi lâu mà bên trong không có gì cả. Tang Hiểu Du sửng sốt lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy được, em nhớ trong này rõ ràng có một bức ảnh, trên đó có hình anh và cô Tống, phía sau còn có một dòng chữ tiếng Anh: Love of my life... Sao lại mất rồi!"

"Anh đốt rồi!" Tần Tư Niên hạ thấp giọng nói.

"..." Tang Hiểu Du ngẩn ra.

Tần Tư Niên đã tiến lên trước một bước, kéo mở cửa ghế lái phụ, đồng thời đẩy cô vào trong và thắt dây an toàn cho cô.

Chiếc xe ô tô đen rời khỏi cửa nhà hàng nhưng không lập tức về nhà. Sau khi xuống khỏi cầu vượt, giữa đường nó dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng.

Xe ô tô dừng lại, Tần Tư Niên nhanh chóng nhảy xuống xe.

Tang Hiểu Du nghiêng đầu nhìn về phía anh, hỏi với vẻ khó hiểu: "Chúng ta tới đây làm gì vậy?"

Tần Tư Niên không nói năng gì, thẳng thừng vòng qua đầu xe, mở cửa xe bên phía cô, nắm tay cô rồi sải bước đi thẳng vào trong trung tâm thương mại. Tang Hiểu Du giằng ra không được, đành phải đi bước nhỏ rất nhanh phía sau anh.

Tuy rằng bước chân của anh trông có vẻ nhanh nhưng để ý cô đang mang thai, anh đã cố gắng đi từ tốn.

Từ cầu thang cuốn của tầng một đi lên, họ không đi dạo các cửa hàng khác mà Tần Tư Niên dường như đã có mục tiêu từ đầu. Anh đi thẳng tới một cửa hàng thương hiệu đồ nam giới ở tầng ba, đập vào mắt là đủ các loại ví tiền dành cho nam.

Nhân viên đứng trước tủ trưng bày, cười tươi như một đóa hoa: "Chào anh chị, em giúp gì được cho anh chị ạ?"

Tần Tư Niên không đáp lại mà thẳng thừng liếc về phía cô: "Bà Tần, chọn một chiếc đi!"

Tang Hiểu Du quay đầu nhìn anh, chẳng hiểu chuyện gì.

Nhân viên đã hướng thẳng mục tiêu về phía cô, nhiệt tình nói: "Thưa chị, em có thể giới thiệu với chị. Cửa hàng bọn em có rất nhiều loại ví rất hợp với anh nhà. Đây là chiếc ví da được thêu thủ công kinh điển, còn có cả chiếc mới ra mắt nằm trong bộ sưu tập đại dương này nữa, ngoài ra còn có một chiếc da cá sấu màu xanh dương, chị xem ưng ý mẫu nào ạ?"

Tang Hiểu Du bị cô nhân viên kéo đi, vòng qua vòng lại giữa la liệt những mẫu ví. Cô cảm thấy đầu mình bắt đầu to lên, Tần Tư Niên đứng sau cô lại thúc giục: "Bà Tần, em chọn được chưa vậy?"

"Cái này!" Tang Hiểu Du nhíu mày, tùy tiện chỉ đại.

Là mẫu đầu tiên mà nhân viên giới thiệu, một thiết kế khá kinh điển của hãng, một hình thêu tinh tế cộng thêm công nghệ dệt kinh điển đã hình thành lên cảm giác hoa văn độc đáo. Công tâm nhận xét, nó rất thích hợp với Tần Tư Niên, hơn nữa lại còn là máu xám tro mà anh khá thích.

Tần Tư Niên lập tức nói: "Tính tiền đi!"

Sau khi nói đợi một chút, nhân viên cười tươi đi tới quầy thu ngân xuất hóa đơn.

Từ trong cửa hàng đi ra, gương mặt Tang Hiểu Du viết rõ sự ngơ ngác, không hiểu anh bị gì mà tự nhiên lại đi mua sắm. Họ đi đúng đường cũ trở về tầng một, khi đi tới trước ô tô, Tần Tư Niên lại đột ngột dừng bước.

Bả vai cô chợt ấm lên, là anh đang ôm chặt.

Tang Hiểu Du nhíu mày, trước mặt xuất hiện một màn hình điện thoại, gò má cô bị ngón trỏ của anh chọc chọc: "Nhìn vào màn hình cười đi!"


"Vì sao phải cười?" Tang Hiểu Du mơ hồ nhìn về phía anh.

Chất giọng trầm của Tần Tư Niên đã vang lên bên tai: "3... 2... 1!"

"Tách!"

Tiếng chụp ảnh tự động của di động lảnh lót vang lên.

Tang Hiểu Du nhíu mày: "..."

Không đợi cô kịp phản ứng lại, Tần Tư Niên đã đút lại di động vào trong túi quần, đồng thời mở cửa ghế lái phụ ra.

Tần Tư Niên cắn môi, hỏi có phần sầu não: "Cầm thú, anh rốt cuộc đang làm gì vậy?"

"Vào trong xe đợi anh trước!" Tần Tư Niên chỉ cài dây an toàn lên người cô, rồi dặn dò như thế.

Sau khi dứt lời, anh bèn sải rộng bước chân đi qua con đường xe cộ đang tấp nập.

Anh để lại một mình Tang Hiểu Du ngẩn người ngồi lại trong xe. Qua cửa kính xe, sau khi hai chiếc xe buýt lần lượt chạy qua, cái bóng cao lớn ấy cũng biến mất, không biết đã đi vào cửa hàng nào ở đối diện.

Khoảng mười phút sau, nó một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.

Cánh cửa xe bên cạnh được mở ra rồi đóng lại, Tần Tư Niên ngồi vào ghế lái, đồng thời nhét thứ gì đó vào trong tay cô: "Cầm lấy!"

Tang Hiểu Du nghi hoặc cúi đầu, nhìn thấy trong tay là một bức ảnh khoảng cỡ 3×4.

Vì vừa mới được in ra nên dấu mực ở giữa vẫn còn chưa khô hẳn.

Trong ảnh là hình hai người họ vừa mới chụp, cô bị Tần Tư Niên ôm chặt vai. Khoảnh khắc ống kính bắt được là hình ảnh anh tuấn tú dưới màn đêm, bờ môi mỏng hơi mỉm cười. Còn cô thì vừa trùng hợp ngẩng đầu lên, hơi há miệng, biểu cảm hơi ngốc nghếch.

Tang Hiểu Du nhìn qua, chỉ thấy Tần Tư Niên mở chiếc ví tiền cũ ra, rút hết tiền mặt và các loại thẻ từ trong đó ra, sau đó cửa xe được hạ xuống, một đường cong Parapol hoàn hảo được anh vẽ ra để ném chiếc ví một cách bạo lực vào chiếc thùng rác gần đó.

Còn chiếc ví ban nãy mới mua trong trung tâm thương mại thì đã được anh tháo lớp vỏ bọc bên ngoài, nhét từng chiếc thẻ vào từng ngăn nhỏ.

Cuối cùng, anh chìa tay ra trước mặt cô.

Sau đó Tang Hiểu Du nhìn thấy anh cầm chiếc ảnh chụp chung đó nghiễm nhiên nhét vào ngăn ngoài cùng của ví, chỉ cần mở ví ra một cái là lập tức sẽ nhìn thấy nó...

Cô liếm môi, cảm thấy khó thở: "Anh..."

"Chuyện bức ảnh trước đó anh không hề hay biết. Năm xưa khi về nước, chính Giai Nhân là người đã nhét vào trong ví của anh!" Chất giọng trầm thấp của Tần Tư Niên vang lên. Câu giải thích đó len lỏi vào trái tim, Tang Hiểu Du sửng sốt, khi còn đang ngơ ngẩn nhìn anh thì thấy anh giơ chiếc ví tiền mới nguyên trong tay mình lên, đôi mắt sâu như hồ nước nhưng lại như cuồn cuộn một ngọn lửa nóng rực, anh nói như tuyên bố: "Bà Tần, sau này dù là ví tiền hay ảnh bên trong đều chỉ liên quan đến em!"

"..." Trống ngực của Tang Hiểu Du đập dồn dập.

Cô quay mặt đi, đôi mi run rẩy nhẹ nhàng, cô hiểu rõ, có một niềm vui khổng lồ đang nổ tung trong người.

Khi ô tô nổ máy, cô không kìm được liếc nhìn chiếc ví được anh đặt trong kệ đựng đồ, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói cuối cùng của anh. Ngoài sự tuyên bố ra, dường như cũng là khởi đầu cho một cuộc đời mới.

Hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt vào nhau, khóe miệng của Tang Hiểu Du bất giác vụng trộm rướn lên.

Khi ô tô rời khỏi cửa trung tâm thương mại, tầm mắt của cô vừa hay nhìn qua thùng rác, cô vô tình hỏi một câu: "Cầm thú, chiếc ví đó anh tự mua à?"

Ban nãy anh ném nó đi quá nhanh gọn, gần như không do dự chút nào.

"Không phải." Tần Tư Niên mỉm cười.

"Hả?" Tang Hiểu Du sững người.

Tần Tư Niên nhướng mày, uể oải: "Ngày trước hồi đi du học được anh cả tặng!"

"Thế ném đi như vậy không hay lắm thì phải?" Nghe xong, Tang Hiểu Du nhíu mày.

"Thì cứ nói là mất thôi!" Tần Tư Niên nhún vai.

"..." Vạch đen rơi đầy đầu Tang Hiểu Du.

Chiếc ô tô đen vòng vèo mấy lượt, cuối cùng cũng về tới khu nhà bên bờ sông.

Giống như lúc trước, Tang Hiểu Du cắm đầu lầm lũi đi sau anh. Chỉ có điều hôm nay rõ ràng có chút khác biệt. Ánh đèn hắt xuống gương mặt trắng trẻo của cô, thần thái của cô lại càng giống một cô dâu bé ngoan ngoãn, hiền lành.

Cánh cửa được mở ra, họ lần lượt thay giày.

Đôi chân dài của Tần Tư Niên đi vượt qua cửa chính, tiến thẳng vào trong bếp. Không bao lâu sau anh đã lại trở ra, trong tay có thêm một cốc nước ấm. Từ ngày cô mang thai, đây gần như đã là thói quen không thay đổi của anh rồi.

Tang Hiểu Du đón lấy, không biết có phải vì tâm trạng hay không mà cốc nước hôm nay bỗng ngọt hơn mọi hôm một chút.

Tắm rửa xong, cô thay bộ đồ ngủ rồi đi ra khỏi phòng tắm. Lúc vén chăn trèo lên giường thì có tiếng bước chân vang lên. Tần Tư Niên từ trong bếp đi ra, có vẻ như anh cũng vừa tắm xong ở phòng bên ngoài.

Mái tóc ngắn còn ướt, chưa được lau khô hẳn, những giọt nước chảy men theo những múi cơ lồ lộ của anh. Trên vòng eo thon chỉ quấn hờ hững một chiếc khăn tắm. Mỗi lần đôi chân anh di chuyển, chiếc khăn lại có cảm giác sắp tuột ra, khiến người ta muốn chảy máu mũi.

Tang Hiểu Du âm thầm hít sâu, khó khăn lắm mới quay đi được, hoài nghi anh đang cố tình!

"Sắp mười giờ rồi, thai phụ phải nghỉ ngơi sớm!"

Khi cái bóng của anh đi về phía phòng ngủ, trái tim Tang Hiểu Du như nhảy dựng lên. Ngón tay cô co quắp lại, ghim sâu vào trong ga giường, mặt nóng bừng, cô đáp lại: "Em biết rồi!"

Khi cô những tưởng bước chân của anh sẽ mỗi lúc một gần hơn thì anh lại dừng ngay trước cửa phòng.

Thấy anh dặn dò xong định quay đi, Tang Hiểu Du kinh ngạc lên tiếng: "Cầm thú, anh... cũng phải quay về ngủ à?"

Đêm hôm trước chẳng biết anh đã âm thầm đột nhập từ lúc nào, sáng sớm mở mắt ra anh đã nằm bên cạnh, còn tối qua thì anh ngang nhiên nằm chung giường với cô, hôm nay lại...

"Ừm..." Tần Tư Niên uể oải đáp lại rồi nhướng mày: "Sao thế?"

"... Không có gì!" Tang Hiểu Du chầm chậm lắc đầu.

Tần Tư Niên nhếch môi, trước khi đi còn vui vẻ đặt tay lên công tắc: "Anh tắt đèn giúp em luôn này!"

Tang Hiểu Du đờ đẫn gật đầu: "Ừm..."

Sau đó, cùng với tiếng khép cửa và ánh đèn vụt tắt, cả căn phòng cũng chìm vào bóng tối. Tang Hiểu Du lật người, cứ nhìn mãi về phía cửa...

Cô đã thầm đếm trong lòng lên tới hàng trăm thậm chí là hàng nghìn rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì, cánh cửa vẫn giữ nguyên trạng thái đóng im, không có dấu hiệu sẽ có người đẩy ra.

Lăn qua lăn lại mấy lần, cô ngập ngừng ngồi dậy.

Cắn răng, cô thẳng thừng ôm gối, loẹt quẹt dép lê đi ra ngoài phòng ngủ.

Cánh cửa phòng làm việc đối diện không được đóng hẳn lại mà để hờ một khe nhỏ. Ánh trăng mông lung qua lớp rèm mỏng hắt vào trong, mơ hồ loáng thoáng. Tang Hiểu Du chậm chạp đưa tay đẩy cửa ra.

Không gian không quá sáng rõ, nhưng cô vẫn đại khái phân biệt được ngũ quan của Tần Tư Niên.


Anh đang nằm nghiêng, khăn tắm đã được tháo ra ném xuống tấm thảm bên giường. Chiếc chăn được đắp lên tới hông anh, cùng với nhịp thở đều và dài của anh, lồng ngực cũng lên xuống theo nhịp.

Thế này là ngủ thật rồi sao?

Tang Hiểu Du tự lẩm bẩm một tiếng trong lòng.

Giống như tối hôm nào đột nhập vào phòng anh, Tang Hiểu Du cũng ôm gối dịch chuyển nhẹ nhàng như trộm, bò lên giường cứ nghĩ thần không biết, quỷ không hay. Bên cạnh bất ngờ vọng sang một giọng nói trầm thấp: "Bà Tần, làm gì vậy?"

Ngữ khí có chút mệt mỏi nhưng phần nhiều là gian xảo, và không có chút ngái ngủ nào.

Tang Hiểu Du bỗng chốc ngượng ngập ở đó, ngón tay bặm mạnh vào lớp hoa thêu trên gối.

Cũng may anh không bật đèn lên như lần trước, bằng không cô không còn chỗ để chui vào. Chung quy vẫn là mất mặt, giọng cô vừa khẽ vừa nhẹ như muỗi: "Em qua ngủ cùng với anh..."

"Ồ?" Tần Tư Niên cất cao giọng.

Cho dù không gian không quá sáng nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đốm sáng như những vì sao rực lên trong mắt anh.

Tang Hiểu Du có phần xấu hổ, ôm chặt gối, bực dọc nói: "Nếu như anh không đồng ý thì em về phòng vậy!"

Nói rồi cô định xuống giường vì sắp xấu hổ đến chết rồi, nhưng lại bị Tần Tư Niên kịp thời đưa tay kéo lại.

Khi chiếc gối được đặt bằng xuống giường, cô gối đầu lên cũng là lúc được ôm vào một vòng ngực rắn chắc. Có bờ môi mỏng áp lên vành tai cô, mang theo tiếng cười gian manh: "Thôi được rồi, anh thỏa mãn em!"

Tang Hiểu Du nghiến răng, ngẩng mặt lên, thở gấp gáp.

Dường như cảm nhận được ánh mắt trừng trừng của cô, Tần Tư Niên cố tình hỏi: "Nhìn gì vậy?"

"Cầm thú, anh cố tình!" Tang Hiểu Du nói trong giọng nghiến răng kèn kẹt.

Không chỉ ám chỉ việc anh lại cố tình giả vờ ngủ, còn cả ban nãy anh cố tình về phòng làm việc ngủ chỉ là đợi cô tự dâng mình tận miệng!

"Ờ." Tần Tư Niên uể oải.

Eo bị một sức mạnh dẫn dắt, Tang Hiểu Du bị anh ôm chặt hơn, phủ phục lên ngực anh, hít vào toàn mùi hương nam tính của anh, dưới lòng bàn tay vừa hay là lồng ngực của anh, trái tim ấy đang đập mạnh mẽ.

Cô nín thở, lắng nghe nhịp tim của anh và mạch đập của mình dần dần về cùng một tần số, bất giác gọi khẽ tên anh:

"Cầm thú!"

Cô ngước mắt lên, vượt qua phần yết hầu gồ cao của anh nhìn lên trên: "Anh trả lại hộ chiếu và chứng minh thư cho em đi!"

Nghe thấy vậy, Tần Tư Niên bỗng chốc cứng người lại.

Bàn tay đang ôm eo cô không ngừng thu chặt lại, dường như hận không thể găm sâu cô vào trong cơ thể của mình vậy. Gương mặt anh bỗng sa sầm lại: "Cá vàng, em vẫn chưa chịu từ bỏ sao?"

Tang Hiểu Du nhíu mày lại vì đau đớn, không khí nơi lồng ngực dường như bị anh ép hết ra ngoài rồi.

"Không phải!" Cô vội vàng lắc đầu. Ý thức được anh đã hiểu lầm, cô lập tức cắn khóe môi giải thích: "Em bảo anh trả lại cho em là vì... Em sẽ không mang con đi đâu hết, con của chúng ta ấy!"

"Em nói lại lần nữa đi?" Đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên chợt nheo lại.

Tang Hiểu Du lườm nguýt, những tưởng anh không nghe rõ, nhưng cô vẫn kiên trì lặp lại: "Em nói là, em sẽ không mang con đi đâu cả, con của... Ưm!"

Những lời phía sau đã bị nụ hôn của anh nuốt trọn.

Nụ hôn của Tần Tư Niên có phần gấp gáp, không dịu dàng chút nào, thậm chí còn làm cô hơi đau. Nhưng Tang Hiểu Du không phản kháng, mặc cho anh tấn công, chiếm lĩnh, mặc cho hơi thở của anh bá chiếm toàn bộ khoang miệng.

Khó khăn lắm mới tách được nhau ra, hơi thở của cả hai đều trở nên nhanh hơn.

Tang Hiểu Du thở dốc mấy nhịp, ngập ngừng lên tiếng: "Cầm thú, thật ra em và Trì Đông chưa hề quay lại với nhau..."

Tần Tư Niên bực dọc hừ một tiếng: "Anh biết rồi!"

Tang Hiểu Du ngạc nhiên nhìn anh. Thấy anh bày ra điệu bộ âm mưu sâu xa, cô nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nhất là buổi tối hôm hẹn Hách Yến đi ăn, anh đã dùng di động của cô để gọi cho Trì Đông, chắc từ lúc đó anh đã biết rõ chân tướng rồi!

Không chỉ có vậy, sau đó anh còn cho người ta vào danh sách chặn nữa...

Tang Hiểu Du còn đang thầm chửi mắng anh trong lòng thì cằm lại một lần nữa bị nhấc lên.

Nụ hôn của Tần Tư Niên một lần nữa rơi xuống, chỉ có điều khác với ban nãy. Lần này nó không còn sốt sắng, dù rằng vẫn rất mãnh liệt. Anh bắt lấy bàn tay cô đặt lên lồng ngực mình, đúng vào chỗ trái tim đang đập mạnh mẽ.

Cô bất giác lấy hết dũng khí ngước mặt lên, kết hợp với anh để nụ hôn ấy thêm sâu.

Một nụ hôn triền miên sau thời gian xa cách quá lâu, cả hai đều không kìm được mình.

Có mấy lần, cơ thể Tang Hiểu Du đã bị kích thích đến run rẩy. Cô thở gấp, cảm thấy trước mắt hoa hết cả, tai cũng ù đi.

Khi Tần Tư Niên lật người đè lên, Tang Hiểu Du mới sực tỉnh, vội vàng run rẩy cất giọng ngăn cản: "Đừng, đừng đè vào con..."

Nghe thấy vậy, động tác của Tần Tư Niên cũng lập tức dừng lại.

Dường như cả anh cũng vừa mới nhớ ra. Anh chống tay ở đó không làm gì tiếp nữa, chỉ có điều đôi mắt đã đổi màu vẫn nhìn anh chằm chằm, giống như định ăn thịt cô vậy, cuối cùng chỉ đành hằn học cắn cô một cái: "Ai bảo em dụ dỗ anh!"

"Em nào có!" Tang Hiểu Du cực kỳ câm nín.

Làm ơn đi, cô còn oan hơn Đậu Nga nữa, với lại trước đó chỉ nói có vài ba câu thôi mà...

Nhưng giữa không gian mờ mờ tăm tối, nhìn thấy gương mặt điển trai của anh có phần méo xệch đi vì nhẫn nhịn, cô không khỏi cắn môi, cất giọng thẹn thùng: "Chí ít cũng phải một tháng nữa!"

Mấy ngày nữa là tròn tám tuần rồi, chuyện ấy ít nhất cũng phải để qua ba tháng đầu mới được làm, trong khoảng thời gian này là cấm kỵ!

"..." Tần Tư Niên á khẩu.

Tang Hiểu Du liếm môi, nhấn mạnh: "Cầm thú, anh là bác sỹ đấy!"

Thấy anh vẫn im lặng không lên tiếng, cô đành đưa tay chọc chọc lên ngực anh.

Bấy giờ Tần Tư Niên mới lật người trèo xuống, bực dọc buông một câu: "Biết rồi!"

Nhìn gương mặt không được thỏa mãn của anh, Tang Hiểu Du cố nhịn cười, một lần nữa sà vào lòng anh, áp mặt lên lồng ngực anh có phần quyến luyến. Bàn tay cô trượt xuống áp lên bụng mình, vẻ mặt dịu dàng.

...

Hôm sau, ánh nắng từng tia từng tia lọt qua khe rèm cửa hắt xuống sàn nhà.


Khi Tang Hiểu Du mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy Tần Tư Niên cũng vừa mới thức giấc chưa lâu, tấm lưng rộng lớn đang hướng về phía cô. Anh đang vén chăn xuống giường, cố tình làm thật khẽ sợ đánh thức cô dậy.

Anh nhặt chiếc quần dài vắt trên ghế lên, nhìn đồng hồ, vẻ định chuẩn bị đi nấu đồ ăn sáng.

"Cầm thú..." Tang Hiểu Du lên tiếng gọi anh.

Nghe tiếng gọi, Tần Tư Niên dừng bước, quay người lại, lười biếng hỏi: "Bà Tần, dậy rồi à?"

"Ừm." Nay lại được nghe thấy danh xưng này, mặt cô hơi đỏ lên một chút. Cô lập tức chống tay lên giường, ngồi dậy nói: "Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn đi!"

"Em muốn ăn gì à?" Tần Tư Niên nhướng mày.

Phụ nữ sau khi mang thai rồi khẩu vị cũng sẽ trở nên kén chọn hơn, thường xuyên tự dưng muốn ăn một món gì đó. Về điểm này, ngoài việc anh được biết khi làm bác sỹ mà mấy hôm nay cũng đã đọc được trong mấy cuốn sách về chủ đề mẹ và bé.

Tang Hiểu Du trầm ngâm giây lát rồi nói: "Em muốn ăn quẩy trên con đường chợ đêm quà vặt ấy, anh dẫn em đến đó ăn đi!"

Thật ra không phải cô bỗng dưng nảy ra suy nghĩ này, chỉ là cô cảm thấy sáng nào cũng bắt anh dậy sớm làm đồ ăn sáng có phần vất vả cho anh, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác không nỡ nên mới đề nghị ra ngoài ăn sáng.

Nghe xong Tần Tư Niên lại như nhớ ra chuyện gì, ánh mắt sáng lấp lánh. Anh hài lòng rướn môi cười, trả lời: "Được, đánh răng rửa mặt thay quần áo đi!"

Trước khi ra ngoài, Tang Hiểu Du đứng trước cửa đợi một lúc. Cái bóng cao lớn của Tần Tư Niên đủng đỉnh từ phòng làm việc đi ra, dưới nách áo khoác ngoài hình như còn kẹp cái gì đó.

Nửa tiếng sau, hai người họ xuất hiện trong quán bán đồ ăn sáng.

Sau khi đi vào, họ tìm một vị trí sáng sủa. Quẩy mới rán và sữa đậu ấm nóng cực kỳ hợp khẩu vị. Hôm nay Tần Tư Niên nghỉ làm, thời gian rất dư dả, nên họ ăn sáng cũng khá từ tốn.

Ăn sáng xong, chiếc xe ô tô màu đen lại không quay về phía khu chung cư bên bờ sông mà đi lên cầu vượt.

Tang Hiểu Du thu lại tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc hỏi: "Cầm thú, chúng ta không về nhà sao?"

Tần Tư Niên đánh mắt liếc cô, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Lát nữa mới về, còn có một nơi quan trọng hơn phải đến."

"Nơi nào?" Tang Hiểu Du không hiểu.

Nhưng Tần Tư Niên không trả lời nữa. Anh chỉ mỉm cười, tập trung lái xe.

Tang Hiểu Du thấy anh có vẻ không định nói cho mình biết bèn bĩu môi, thẳng thừng khoanh tay trước ngực, ngả đầu ra sau ghế chợp mắt một chút. Sau khi mang thai, cô quả thực thèm ngủ hơn trước rất nhiều.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, ô tô cũng đã giảm tốc, dần dần đỗ hẳn lại trước một tòa nhà nào đó.

Tang Hiểu Du nghiêng đầu tập trung nhìn, ba chữ "Cục Dân chính" hiển hách xuất hiện trong tầm mắt.

Cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn khỏi cơn mưa, Tần Tư Niên đã đẩy cửa bước xuống xe, bóng dáng cao thẳng vòng qua đầu xe.

Ngay lập tức, cửa xe bên cạnh được mở ra.

Tang Hiểu Du được anh nắm chặt tay, bước xuống xe.

Giờ này đã qua giờ đi làm, cửa lớn của Cục Dân chính đang rộng mở. Có rất nhiều đôi nam nữ giống như họ đang sánh vai đi vào bên trong.

Trong tay Tần Tư Niên chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một tập tài liệu. Lúc trước khi ra ngoài ăn sáng, cô đã thấy dưới nách anh kẹp một thứ gì đó, bây giờ nghĩ lại thứ đó chắc là tập tài liệu này, còn thứ bên trong...

Tang Hiểu Du mím môi, trong lòng đã hiểu rõ.

Bước chân lên được một bậc thềm, cô không tiếp tục bước nữa mà khẽ hỏi: "Cầm thú, chúng ta tới đây làm gì vậy?"

Thật ra cô có phần biết rõ còn cố tình hỏi, bởi vì bình thường hầu như rất ít người tới Cục Dân chính. Có thể tới đây làm thủ tục cũng chỉ vì hai việc đó, huống hồ đây không phải lần đầu họ tới đây.

Nét mặt Tần Tư Niên rõ ràng cũng mang suy nghĩ ấy, nhưng anh vẫn lười biếng trả lời: "Bây giờ đã có con rồi, tới Cục Dân chính đương nhiên là để đăng ký kết hôn lại!"

Nghe xong lời anh nói, Tang Hiểu Du lại cụp mắt xuống.

Thấy vậy, Tần Tư Niên nhíu mày, nói đùa một câu: "Cá vàng, đừng nói là em không muốn đấy nhé!"

"..." Tang Hiểu Du im lặng.

Thấy vậy, nếp nhăn trên gương mặt Tần Tư Niên bỗng trở nên sâu hơn. Khi lên tiếng lần nữa, âm điệu bất giác cao lên một chút: "Em thật sự không muốn ư?"

Tang Hiểu Du hít sâu một hơi, ngập ngừng gật đầu: "Ừm..."

"Em nói vậy là có ý gì?" Tần Tư Niên khẽ nheo mắt lại, quan sát cô.

"Em không có ý gì cả!" Tang Hiểu Du liếm môi.

Sắc mặt Tần Tư Niên u ám, lớp sương đậm như mực trong đôi mắt dường như lại sâu thêm một lớp, anh như muốn xác nhận lại lần nữa: "Em không đồng ý, đúng không?"

Tang Hiểu Du cắn khóe môi, không trả lời câu hỏi của anh nhưng rõ ràng không có ý phủ nhận.

Kết hôn lại...

Điều này cô quả thực chưa từng nghĩ tới.

Cho dù đã biết đơn xin ly hôn và ảnh đều là những hiểu lầm, Tang Hiểu Du tối qua còn chủ động ôm gối nằm lên giường của anh, nhưng cô thật sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn lại với anh, chí ít không phải bây giờ...

Tần Tư Niên trầm mặc nhìn cô chằm chằm một lúc, túi tài liệu vốn đang cầm trong tay chuyển sang xách, anh gằn lòng dừng bước lại, rồi cơ thể cao lớn quay ngoắt lại, trở về ô tô trước.

Dù sao cũng đang đứng trước Cục Dân chính, người đi qua đi lại rất đông.

Sự khác thường của hai người họ thu hút không ít ánh mắt của mọi người, thậm chí có mấy cô gái hóng chuyện còn chỉ trỏ vào họ. Tang Hiểu Du ngượng ngập vô cùng, cắn môi, vội vàng im lặng đi theo sau anh.

Dọc đường trở về, Tần Tư Niên cũng không lên tiếng nữa, không biết đang cân nhắc chuyện gì.

Anh tập trung lái xe y như lúc tới, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, góc nghiêng với những đường nét mượt mà không nhìn ra được đang vui hay giận. Giữa chừng họ còn vào siêu thị một chuyến, mua không ít đồ.

Tang Hiểu Du biết, trong mấy cuốn sách về mẹ và bé mà anh mua có sách dinh dưỡng, bên trong có những thực đơn ba bữa dinh dưỡng cho bà bầu, mà Tần Tư Niên hầu như hôm nào cũng làm theo.

Chìa khóa được cắm vào ổ, tiếng cửa bật ra cũng vang lên ngay sau đó.

Tang Hiểu Du quan sát sắc mặt, cố gắng chủ động phá vỡ sự im lặng: "Cầm thú, em giúp anh nhé?"

"Không cần." Tần Tư Niên nhếch môi.

Cẻ vẻ như thấy cô cứ chăm chăm nhìn mình suốt, anh lại đưa tay lên ôm vai cô: "Em ra phòng khách đợi đi, ăn cơm anh gọi em!"

"Dạ!" Tang Hiểu Du đành gật đầu.

Cô nghe lời quay ra phòng khách, còn Tần Tư Niên thì xách đồ mua ở siêu thị vào trong phòng bếp. Không bao lâu sau, bên trong vọng ra tiếng nước chảy rửa rau.

Tang Hiểu Du ngồi trên sô pha, không bật tivi, hai tay khoanh lại ôm lấy bụng, hơi ngẩn người một chút.

"Cạch..."

Bất ngờ, từ trong bếp vọng ra một tiếng động.

Tang Hiểu Du bị giật mình vì âm thanh ấy, vội vàng đứng lên khỏi ghế. Nghe có vẻ giống tiếng dao nấu ăn rơi xuống đất. Nghĩ vậy, cô bèn rảo bước đi về phía bếp.

Tần Tư Niên không mặc tạp dề, thậm chí đến áo khoác còn không cởi, cứ thế đứng trước bệ thao tác. Trên thớt còn để rau xanh vừa mới rửa sạch, dao rơi dưới sàn, còn trên ngón trỏ bàn tay trái của anh thì máu đang ròng ròng chảy xuống.

Thấy vậy, Tang Hiểu Du sốt sắng tiến lên: "Cầm thú, anh không sao chứ!"

"Anh không sao!" Tần Tư Niên bình thản.

Tang Hiểu Du nhíu mày, vặn mở vòi nước, nắm tay anh đưa ra dưới vòi, cố gắng dùng nước mát làm đông máu lại. Cô khó giấu được vẻ lo lắng: "Hình như không nhẹ đâu, có cần tới bệnh viện không?"

Vì ban nãy cô đi vào thấy tay anh toàn máu là máu, còn không biết thương tích cụ thể ra sao, cũng không biết có cần tiêm phòng uốn ván không...

Anh là bác sỹ, nơi tuyệt đối không thể bị thương là tay!"

Tần Tư Niên hờ hững lắc đầu: "Không cần đâu, băng bó đơn giản là được."


Thấy anh khăng khăng như vậy, Tang Hiểu Du đành gật đầu nói: "Em đi tìm hộp bông băng!"

Hai phút sau, cô từ trong phòng ngủ trở ra, trong tay có thêm một chiếc hộp. Thấy anh vẫn đang đứng im trong bếp, cô bèn kéo anh ra ngồi xuống sô pha phòng khách.

Cô mở chiếc hộp ra, tìm bông và thuốc khử trùng, rửa sạch vết thương cho anh.

Máu đã cầm rồi, dao rơi trúng vào vị trí bụng ngón tay. Sau khi kiểm tra thật tỉ mỉ, Tang Hiểu Du tạm thời cũng yên tâm hơn. Cũng may chưa cứa tới xương, nhưng phạm vi của vết thương khá rộng, chắc phải một tuần mới lành hẳn.

Vì có một số phần da bị rách nên lúc bôi thuốc sẽ bị châm chích, cô căng thẳng hỏi: "Cầm thú, có đau không?"

"Không đâu, vết thương nhỏ thôi!" Tần Tư Niên khẽ nhếch môi.

Tang Hiểu Du cầm chặt cây tăm bông trong tay, cố tình nhướng mày trêu chọc anh: "Đau thì anh phải kêu lên, yên tâm, em không cười chê anh đâu!"

Tần Tư Niên im lặng không nói gì.

Cô vốn dĩ muốn làm bầu không khí bớt căng thẳng, nhưng thấy anh chẳng có chút phản ứng gì, Tang Hiểu Du cũng im lặng. Cô vòng từng lớp băng bọc kín miệng vết thương lại, thắt một cái nơ nhỏ: "Băng xong rồi!"

Tần Tư Niên chỉ bật một tiếng "ừm" từ trong mũi.

Tang Hiểu Du cất thuốc bôi cũng như thuốc khử trùng vào hộp. Trong tầm mắt, gương mặt tuấn tú của anh hơi thấp, đôi mắt hoa đào chìm trong bóng tối, trông giống như đang bị bọc một lớp gì đó.

Nhìn xuống ngón trỏ băng kín của anh, cô bất giác nắm chặt tay mình lại: "Cầm thú, sao tự nhiên anh cắt vào tay?"

"Không cẩn thận!" Tần Tư Niên đáp nhẹ tênh.

Lừa gạt!

Hơn bốn năm rồi, ngoài lúc rửa bát ra, cô rất ít đi vào trong bếp, đa phần đều là anh nấu cơm cho cô ăn. Tay nghề nấu nướng của anh cao siêu như vậy, cô chưa bao giờ thấy anh làm đứt tay cả. Hơn nữa cô từng được chứng kiến khả năng tay dao tay thớt của anh, không thua kém đầu bếp các nhà hàng chút nào.

Tang Hiểu Du mím chặt môi, ít nhiều có thể cảm nhận được cảm xúc của anh tệ đi vì lời từ chối của mình trước cửa Cục Dân chính...

Khi thu ánh mắt lại, có tia sáng màu bạc nào đó phản chiếu vào trong mắt cô. Cô theo đà nhìn xuống, dừng lại trên chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út bàn tay trái của anh, hơi thở của cô chợt khựng lại.

Chiếc nhẫn này...

Sau khi ly hôn, Tần Tư Niên gần như luôn đeo trên tay, chưa hề tháo xuống.

Nghĩ ra điều gì đó, cô nhẹ nhàng cắn môi, nhanh chóng đóng hộp bông băng lại, đứng lên nói: "Cầm thú, anh đợi em một chút!"

"Ừm." Mắt Tần Tư Niên không hề ngước lên.

Tang Hiểu Du không để ý chuyện ấy. Cô xách hộp trở lại phòng ngủ, mở ngăn kéo cất nó vào vị trí cũ đồng thời ngồi sụp xuống trước chiếc tủ đầu giường. Trong ngăn kéo dưới cùng có một chiếc hộp sắt, số lần cô mở nó ra cực kỳ ít ỏi, bởi vì trong đó để toàn những đồ hầu như không dùng đến.

Cô lôi ra một thứ gì từ tận góc trong.

Cô nắm chặt trong tay, những đường nét của món đồ cứng rắn đó khắc trong lòng bàn tay, hơi thở của cô dường như bị thứ gì nhẹ nhàng kéo đi.

Tang Hiểu Du giấu hai tay sau lưng trở lại phòng khách, ngồi lại xuống sô pha, giọng nói có phần ngượng ngập: "Cầm thú, anh có thể đeo nó lên giúp em không?"

Tần Tư Niên chậm chạp liếc qua.

Vừa nhìn thấy, đồng tử của anh lập tức hơi co lại.

Giữa lòng bàn tay trắng trẻo mở rộng của cô có một vật hình tròn màu bạc đang yên lặng nằm đó.

Anh bất ngờ nuốt nước bọt, đôi mắt u ám từ lúc rời khỏi Cục Dân chính tới giờ bỗng sáng lên, cảm giác u ám trên gương mặt cũng tan biến từ lúc nào, thay vào đó là những nếp nhăn cười hơi gợn lên.

Anh nhướng mày, khó giấu được niềm vui, trong ngữ khí xen lẫn chút gian manh: "Em bảo mất rồi cơ mà?"

"Khụ..." Tang Hiểu Du rất mất mặt, quay mặt đi, trả lời gượng gạo: "Em lại tìm thấy không được à!"

Tần Tư Niên đưa tay nhặt nó lên, đeo vào ngón áp út của cô giống như lúc trước ở Shangri-La. Trong ánh nắng, hai chiếc nhẫn cùng phản chiếu ánh sáng, ánh sáng ấy như lan tỏa vào trong tận trái tim của họ.

Tang Hiểu Du nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Tần Tư Niên cũng nắm lại tay cô gần như cùng lúc ấy, thấy cô đang ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, ánh nắng trải một lớp màu cam êm dịu lên gương mặt cô.

"Bốn năm trước chúng ta bước vào hôn nhân bằng một bản thỏa thuận, bây giờ dù bản thỏa thuận này đã chấm dứt nhưng em không muốn bước lại vào con đường ấy lần nữa, càng không muốn vì đứa con mà..." Tang Hiểu Du nhìn anh chăm chú, khóe miệng rướn lên: "Cầm thú, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"

Chất giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng của cô như một dòng nước êm ái tràn vào trái tim.

Tần Tư Niên nắm chặt tay cô, gật đầu: "Được!"

Khi chữ này bật ra, Tang Hiểu Du cũng đồng thời được anh nhẹ nhàng ôm vào lòng anh.

Ngoài việc cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh ra, cô còn nghe thấy nhịp tim của anh vang vọng bên tai. Đỉnh đầu được lòng bàn tay của anh vuốt ve, không gian như ngưng đọng tại khoảnh khắc này, chỉ còn lại tiếng thở của hai người họ.

Tang Hiểu Du đang nín lặng âm thầm đếm nhịp tim của anh thì nghe thấy anh cất tiếng, trầm thấp, hằn học: "Hòa thượng có chạy đi thì miếu vẫn còn đó, trong bụng em đang có mầm giống của anh, anh cũng không cho em cơ hội rời xa anh nữa đâu!"

"..." Cô lườm nguýt.

Vì thèm ngủ nên buổi chiều ngủ một giấc xong, thời gian trôi đi rất nhanh. Khi Tang Hiểu Du tỉnh lại thì trời đã tối.

Ăn tối xong, khi cô đang ngồi xem phim ngoài phòng khách thì nghe thấy Tần Tư Niên từ trong phòng tắm gọi với cô.

Thấy anh gọi rất gấp gáp, Tang Hiểu Du còn không kịp bỏ điều khiển xuống đã đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy qua: "Sao vậy?"

"Cá nhỏ, em vào trong này một chút!"

Qua cánh cửa phòng tắm, Tần Tư Niên nói vọng ra.

Tang Hiểu Du nhíu mày: "Làm gì chứ?"

"Em vào đây!" Tần Tư Niên chỉ lặp lại.

"..." Tang Hiểu Du mím môi, ngập ngừng đứng trước cửa.

Bên trong cánh cửa kính đèn đang bật sáng, lại cộng thêm có hơi nước nên mờ mờ ảo ảo hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong thế nào. Cô còn đang băn khoăn không biết có nên vào không thì nghe thấy bên trong vang lên một tiếng động.

Tang Hiểu Du lập tức không do dự nữa, kéo cửa vào trong kiểm tra.

Khi vào trong nhìn rõ rồi cô mới phát hiện, âm thanh vừa rồi chỉ là tiếng khăn tắm từ trên giá rơi xuống, hơn nữa cô nghiêm trọng nghi ngờ là Tần Tư Niên cố tình làm nó rớt...

Bên trong hơi nước vấn vít, Tang Hiểu Du vào chưa được bao lâu đã cảm thấy nóng đến mức cô thở cũng chậm hơn.

Quần áo trên người anh được cởi hết bỏ vào giỏ đựng quần áo bẩn, anh chỉ mặc độc chiếc quần tứ giác mỏng manh, ngang nhiên đứng dưới vòi hoa sen. Nếu không phải cô biết đây là phòng tắm nhà mình, cô còn nghĩ mình vào nhầm trường quay của một bộ phim cấp ba nào đó!

Cô dời mắt khỏi anh, cố gắng bình tĩnh lại hỏi: "Anh bảo em vào đây rốt cuộc để làm gì!"

Tần Tư Niên uể oải chìa ngón tay bị thương ở bàn tay trái ra trước mặt cô, nói một cách điềm nhiên: "Anh sợ vết thương bị nhiễm trùng, không thể chạm vào nước, em tắm cho anh đi!"

Tắm ư?

Khóe miệng Tang Hiểu Du giật giật: "Anh bảo vết thương nhỏ cơ mà..."

Cô đã băng bó rất kỹ rồi, tuy rằng không được chạm vào nước nhưng anh cũng đâu phải người thuận tay trái!

Nhưng Tần Tư Niên vẫn chau mày, nghiêm nghị nói với vẻ chân thành: "Với tư cách là một bác sỹ, anh xin nói với em một cách đầy trách nhiệm rằng, một vết thương dù có nhỏ đến đâu cũng vẫn có thể viêm nhiễm vì nhiễm trùng, thậm chí có thể tạo ra những hậu quả còn nghiêm trọng hơn! Rốt cuộc em có chịu giúp anh hay không, hay em rắp tâm muốn anh bị nhiễm trùng để vết thương nghiêm trọng hơn?"

Tang Hiểu Du nghiến răng: "... Em giúp!"

Nếu không, cô sợ anh còn nói tiếp đến mức có thể khiến cả ngón tay gãy rời mất!

Thấy anh nhấc bàn tay phải lên, hướng về phía vòng eo thon gọn, cô vội vàng lên tiếng bổ sung thêm một câu: "Nhưng có một điều kiện, anh không được cởi quần lót ra!"

Nghe thấy vậy, Tần Tư Niên chỉ im lặng nhướng mày.

Hít sâu một hơi, Tang Hiểu Du đi tới, đứng trước mặt anh, cầm chiếc vòi hoa sen lên, cố gắng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng không ngó nghiêng lung tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận