Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

"Ừm, tôi về từ hôm trước rồi!" Tống Giai Nhân mỉm cười.

Nghe vậy, nhưng Tang Hiểu Du chỉ càng cảm thấy sửng sốt hơn. Trước đó Tống Giai Nhân có mời cô và Tần Tư Niên cùng đi ăn cơm, tuyên bố thông tin kết hôn, nói cả cô ấy và chồng đều thống nhất không làm đám cưới rầm rộ mà chọn hình thức kết hôn du lịch.

Chỉ có điều cô cứ nghĩ là chí ít cũng phải chục ngày đến nửa tháng chứ, mới đó đã kết thúc và quay trở về rồi ư?

Dường như nhận ra sự nghi hoặc của cô, Tống Giai Nhân mỉm cười giải thích: "Cát Sâm hình như có vài việc cần giải quyết, nên chúng tôi về sớm mấy hôm!"

"Thì ra là vậy!" Tang Hiểu Du gật đầu.

Tống Giai Nhân nói có phần áy náy: "Lần này quay về vội vàng nên cũng không mang được quà cáp gì cho hai người, thành thật xin lỗi!"

"Không sao đâu!" Tang Hiểu Du tỏ ý. Cô đánh mắt nhìn Hách Yến nãy giờ vẫn kiễng chân ngó sang phía này, bất giác nói: "Tôi còn đồng nghiệp đang đợi, vậy tôi đi trước nhé!"

"Ừm được!" Tống Giai Nhân mỉm cười.

Sau khi hai người họ vẫy tay chào tạm biệt, đang chuẩn bị đi lướt qua nhau thì chiếc máy ảnh Tang Hiểu Du cầm trong tay không cẩn thận đụng vào túi đồ trong tay Tống Giai Nhân, chỗ mỹ phẩm vừa mua rơi xuống đất.

Thấy vậy, cô vội vàng cúi người xuống nhặt giúp.

Tống Giai Nhân miệng nói không sao, cũng dọn dẹp lại cùng với cô.

Đợi đến khi nhặt lại hết đồ bỏ vào túi xong xuôi. Lúc đứng lên, Tang Hiểu Du hơi tròn mắt: "Cô Tống, mặt cô..."

Tống Giai Nhân vẫn thả mái tóc dài như mọi khi, chỉ có điều chưa vén hết ra sau tai, một phần tóc xõa ra che đi nửa mặt bên phải, lúc ngồi xuống rồi đứng dậy làm cho mái tóc dài tung bay, cũng đồng thời để lộ nửa bên mặt bị che đi.

Tang Hiểu Du nhìn thấy khóe mắt và thái dương của cô ấy, còn cả xương gò má đều có những mảng tím bầm đậm nhạt khác nhau, cô bất giác kinh ngạc.

Tống Giai Nhân vội vàng che chặt lại, mỉm cười giải thích: "Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, lúc ngồi tàu nhanh ra đảo, không ngồi vững nên tôi vô tình bị quẹt xước ấy mà!"

Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du không khỏi quan tâm nói: "Vậy cô chú ý bôi thuốc, không ổn thì tới bệnh viện khám xem sao nhé!"

"Được!" Tống Giai Nhân mỉm cười đáp lại.

Sau khi tạm biệt một lần nữa, cô ấy bèn xách túi đồ đi về phía cửa trung tâm thương mại. Tang Hiểu Du nhìn mãi theo bóng lưng thanh mảnh đó cho đến khi nó rời đi, khẽ mím môi rồi rảo bước quay trở về tìm Hách Yến.

Chập tối tan ca, Tần Tư Niên gọi điện thoại tới nói là có một ca phẫu thuật, chắc anh sẽ về muộn một chút.

Tang Hiểu Du không bắt thẳng xe về nhà mà tới bệnh viện tư, muốn đợi anh rồi cùng về.

Cô đến nơi, đợi trong phòng làm việc cũng không quá lâu, Tần Tư Niên đã mặc đồ phẫu thuật quay trở về. Đợi anh thay quần áo xong xuôi, cô được anh nắm tay dẫn ra ngoài. Lúc đi ra, cô cứ ngó trái ngó phải liếc nhìn.

Tần Tư Niên nhướng mày: "Em tìm gì đó?"

Tang Hiểu Du chớp chớp mắt, hỏi một cách bâng quơ: "Ấy, sao nãy giờ không nhìn thấy cô bác sỹ Chu xinh đẹp đó nhỉ?"

"Lẽ nào hôm nay không đi làm?" Cuối cùng, cô nhún vai, lẩm bẩm một câu vẻ tò mò.

Tần Tư Niên liếc cô, nhìn cô chằm chằm một hồi, nụ cười nửa đùa nửa thật, cuối cùng anh từ tốn nói: "Anh có lời với viện trưởng rồi, chuyển cô ta qua khoa Cấp cứu!"

"Ồ!" Tang Hiểu Du cố làm ra vẻ bình thản, thật ra trong lòng vui muốn chết.

Ra khỏi tòa nhà lớn khoa Nội trú, hai người họ bước lên trên ô tô màu đen. Khi Tần Tư Niên khởi động xe, anh chợt liếc cô rồi nhắc một câu: "Bố của bạn em hình như đang nằm viện đấy."

"Bạn em?" Tang Hiểu Du sững người.

"Bác sỹ Lý ấy." Tần Tư Niên mỉm cười.

"Hả?" Tang Hiểu Du khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng hỏi: "Chú Lý bị sao vậy?"

Cô chú Lý thường xuyên sống dưới thị trấn, rất ít khi lên Băng Thành, nghe được tin này cô cảm thấy khá bất ngờ và đột ngột.

Tần Tư Niên trả lời: "Có lẽ không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng, một loại u lành thôi. Hôm nay lúc tới thăm bà ngoại, anh vừa hay gặp cô ấy, nên tiện thể hỏi mấy câu! Hình như vừa mới nhập viện hôm nay thôi, đã sắp xếp ngày phẫu thuật rồi. Chắc cô ấy bận rộn trước sau nên chưa kịp nói với em, hoặc là sợ em lo lắng!"

"Ừm..." Tang Hiểu Du gật gù.

Trong lòng cô thầm nghĩ, ngày mai tan làm xong có thời gian phải qua thăm một chút.

Ô tô đi ra khỏi tòa nội trú, lúc này trời đã tối hẳn rồi, những ngọn đèn dần dần sáng lên lấp lánh cả thành phố. Nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh đêm thật là đẹp.

Phía trước đèn đỏ bật sáng, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, Cầm thú!"

Nghe thấy vậy, Tần Tư Niên bèn nghiêng đầu sang nhìn cô.

"Hôm nay em gặp Giai Nhân đấy!" Tang Hiểu Du kể với anh.

"Giai Nhân?" Tần Tư Niên có chút bất ngờ.

Cô đoán được phản ứng của anh cũng không khác mình là mấy, đều cảm thấy chuyến đi tuần trăng mật của họ hơi ngắn ngủi. Tang Hiểu Du gật đầu: "Ừm, cô ấy đi tuần trăng mật trở về rồi!"

"Ồ." Tần Tư Niên hờ hững đáp.

Tang Hiểu Du cắn môi, băn khoăn một chút, cuối cùng vẫn nói: "Còn nữa, có vẻ như cô ấy đã bị thương trong chuyến đi, trên gò má và trán có mấy chỗ bầm tím, cũng may chưa ảnh hưởng tới nhan sắc. Em có quan tâm một chút, cô ấy nói lúc lái tàu nhanh không cẩn thận bị va chạm!"

Tần Tư Niên nhếch môi, không nói năng gì.

Đèn đỏ phía trước còn đến 90 giây, đợi chờ có mất chút thời gian. Sợ cô đói bụng, anh không tránh khỏi có phần sốt ruột, ngón tay liên tục gõ lên vô lăng.

Thấy vậy, Tang Hiểu Du hiểu nhầm anh bị ảnh hưởng bởi câu nói của mình, trong lòng chua xót vô cùng: "Cầm thú, nếu anh không yên tâm về tiểu thanh mai của mình thì gọi điện thoại hỏi thăm xem, dù sao anh cũng là bác sỹ chữa bệnh cứu người!"

"Tiểu thanh mai?" Tần Tư Niên nhướng mày liếc xéo, dường như khá bất ngờ vì danh xưng này.

"Chẳng phải hai người đã quen nhau từ năm mười lăm tuổi đó sao!" Tang Hiểu Du bĩu môi.

Cô nói đâu có sai, mười lăm tuổi đã quen nhau, tính ra không phải thanh mai trúc mã thì là gì!

Nghe xong, Tần Tư Niên nhíu mày, có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ: "À, vậy anh gọi điện thoại nhé?"

"Tùy anh!" Tang Hiểu Du nghiến răng.

Dứt lời, cô thấy anh lấy di động ra khỏi hộc đựng đồ thật, còn thật sự mở danh bạ, chuẩn bị gọi vào một số.

Tang Hiểu Du trợn trừng mắt, tức đến nghẹt thở.

Cô thấy anh đưa di động lên tai, bên dưới màn hình hiển thị cuộc gọi đang được kết nối. Cô cố gắng quay mặt đi, hướng gáy về phía anh.

Đang trong lúc ruột gan như lửa đốt thì cô nghe thấy anh cất giọng uể oải: "Alô, anh cả à?"

Anh cả?


Tang Hiểu Du sững người, quay phắt lại.

Chỉ thấy Tần Tư Niên đang nhìn mình với vẻ đùa giỡn, nụ cười ranh mã toát ra từ đôi mắt anh.

Cô không khỏi âm thầm nghiến răng, lại bị anh lừa rồi!

Thấy cô trừng mắt giận dữ nhìn mình, Tần Tư Niên không chọc cô nữa, mà đặt thẳng di động lên giá, bật loa ngoài.

"Có chuyện gì không?"

Ở đầu kia, giọng Tần Dịch Niên vọng tới.

Vẫn giống như tính cách thường ngày, trầm mặc và kiệm lời, từng chữ bật ra như vàng. Nhưng có thể nghe ra anh ấy nhả chữ hơi dài hơn một chút, có lẽ là đang hút thuốc.

Tang Hiểu Du chợt nghĩ thật ra Tần Tư Niên cũng nghiện thuốc đấy, trước kia không có việc gì, thi thoảng anh lại kẹp một điếu thuốc trên ngón tay.

Nhưng từ khi biết cô mang thai, gần như không thấy anh hút nữa.

Nghĩ tới đây, lòng Tang Hiểu Du lại mềm như bông, như có một cái đuôi cá lướt nhẹ qua mặt hồ, làm gợn sóng lăn tăn, làm từng vòng tròn nước tỏa lan ra xa mãi.

Tần Tư Niên uể oải: "Vẫn đang ở doanh trại à? À, cũng chẳng có việc gì đâu!"

"Thế thôi nhé!" Tần Dịch Niên nói thẳng.

Quả nhiên kiệm lời như vàng, cho dù là đối mặt với cậu em trai nhỏ nhất của mình, anh ấy cũng thẳng thừng cúp máy.

"Đừng cúp anh!" Tần Tư Niên vội ngăn cản, rồi từ tốn nói tiếp: "Em chỉ muốn báo với anh một tiếng, đừng có ngày ngày mải mê huấn luyện đám lính của mình thế. "Nhạc phụ tương lai" của anh bị bệnh đang nằm viện đấy, còn không qua quan tâm người ta một chút?"

Đầu kia im ắng mấy giây, sau đó mới ngắt máy hẳn.

Mục đích đã đạt được, Tần Tư Niên bỏ máy vào hộc tủ, nhướng mày với cô, có vẻ như muốn được ngợi khen.

Tang Hiểu Du lườm anh một cái...

Chập tối hôm sau lúc tan làm, Tang Hiểu Du lại đến bệnh viện một lần nữa.

Chỉ có điều, lần này cô tới không phải để đợi Tần Tư Niên tan ca, mà bắt thang máy đi lên khoa Tiêu hóa. Cô ôm theo bó hoa bước ra thì nhìn thấy Lý Tương Tư mặc chiếc áo blouse trắng đứng trước cửa sổ.

Cô ấy buông thõng hai tay hai bên sườn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiêu cực trong ánh mắt có chút rời rạc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trái tim Tang Hiểu Du bất giác thắt lại. Họ coi như là hai người bạn đã lớn lên cùng nhau đến tận giờ này, cả hai đều khá hiểu về gia đình của nhau. Hai bác nhà họ Lý cũng giống như chú dì nhỏ của cô vậy, đều là những người hiền lành, chân chất, từ nhỏ đã yêu thương cô con gái Lý Tương Tư này vô cùng. Nay bác trai đổ bệnh phải nằm viện, Lý Tương Tư cho dù là bác sỹ cũng khó tránh khỏi những phút lo lắng, sợ hãi, tuy rằng họ chỉ là bố mẹ nuôi của cô ấy mà thôi...

Bởi vì lúc tới đây, cô đã gọi điện thoại cho Lý Tương Tư nên cô ấy đứng đây là để đợi cô.

Tang Hiểu Du định thần lại, đi tới khoác lấy cánh tay của Lý Tương Tư. Sau khi cảm nhận được, cô ấy nhanh chóng mỉm cười: "Cá nhỏ, cậu tới rồi đấy à!"

"Ừm!" Cô gật đầu, bất giác nói tiếp: "Tương Tư, mấy chuyện này cậu nên nói sớm với mình chứ, còn hơn gánh vác một mình, chú Lý không sao chứ?"

Lý Tương Tư vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, còn quay ra an ủi ngược lại cô: "Không sao đâu, hôm qua làm xong thủ tục nhập viện đã kiểm tra một lượt rồi, phán đoán ban đầu là một khối u lành, ngày mai sẽ được sắp xếp làm phẫu thuật."

"Vậy thì tốt rồi!" Tang Hiểu Du từ tốn nói: "Có tuổi rồi, cơ thể kiểu gì cũng xuất hiện nhiều thứ bệnh, cậu cũng đừng lo lắng quá!"

"Ừm, mình vẫn ổn mà, chỉ là lúc vừa nhận điện thoại của mẹ có hơi giật mình chút thôi! Cậu đừng quên, mình là bác sỹ!" Lý Tương Tư mỉm cười nói xong, kéo cô đi về phía phòng bệnh: "Đi nào, mình dẫn cậu vào phòng bệnh!"

Phòng bệnh khá sát trong góc, họ men theo hành lang đi vào bên trong.

Lý Tương Tư có chút ái ngại: "Mình vốn không định nói với cậu đâu, vì mình biết cậu đang mang bầu. Nhưng hôm qua vô tình gặp bác sỹ Tần là biết trở về anh ấy nhất định sẽ nói lại cho cậu!"

Tang Hiểu Du giả vờ ngây ngô trừng mắt nhìn cô ấy, tỏ ý không đồng tình.

Rồi cô lập tức nhớ tới cuộc gọi của Tần Tư Niên. Đâu chỉ mình cô biết đâu, cả Tần Dịch Niên nữa!

Cô bất giác nói: "Anh cả của Cầm thú..."

"Suỵt!" Lý Tương Tư hoảng loạn lên tiếng, giơ ngón cái chặn miệng cô lại một cách thái quá.

"Sao thế?" Tang Hiểu Du sững người.

Đã đi tới trước cửa phòng bệnh rồi, hai người lần lượt dừng bước. Lý Tương Tư ngó vào trong phòng qua ô cửa sổ, sau đó lập tức dặn dò có phần căng thẳng: "Cá nhỏ, lát nữa đi vào, ở trước mặt bố mẹ mình tuyệt đối đừng nhắc đến anh ấy nhé!"

"..." Tang Hiểu Du nghi hoặc.

Thấy Lý Tương Tư đã đẩy cánh cửa phòng bệnh đi vào, cô chỉ cho rằng đối phương đang xấu hổ, chứ không suy nghĩ nhiều.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, bà Lý đang ngồi cạnh giường là người đứng dậy trước tiên: "Cá vàng tới rồi đấy à?"

"Cô, cháu qua thăm chú ạ!" Tang Hiểu Du mỉm cười đưa bó hoa trong tay mình ra, nói với ông Lý lúc này đang mặc đồ bệnh viện ngồi ở đầu giường: "Chú Lý, chúc chú sớm bình phục ạ!"

Ông Lý cũng cười rất tươi: "Cảm ơn cháu nhé!"

Bà Lý đưa bó hoa cho Lý Tương Tư, bảo cô ấy cắm vào lọ hoa đặt trên cửa sổ. Tang Hiểu Du chọn hoa cẩm chướng và hoa cúc, đều là những loại hoa người ta hay tặng khi thăm người ốm. Sau khi mở bọc ra, mùi hoa lan tỏa, cũng làm nhạt đi khá nhiều mùi thuốc khử trùng trong căn phòng.

Ông bà Lý quanh năm sống dưới thị trấn, cả năm có khi chẳng lên Băng Thành lần nào, bên này họ cũng không có bà con họ hàng, thế nên có ai tới thăm là họ vui lắm rồi, lại còn là người quen nên càng nói chuyện thoải mái hơn.

Đang nói chuyện hăng say thì cửa phòng bị đẩy ra đột ngột.

Người trong phòng ko suy nghĩ gì nhiều, những tưởng là y tá qua đổi thuốc, vô thức quay đầu qua nhìn, ai ngờ lại là một cái bóng cao lớn.

Khoảnh khắc anh ấy bước chân vào, không gian của căn phòng bỗng trở nên nhỏ hẹp.

Bên trên là một chiếc áo măng tô dài màu đen cổ dựng, bên dưới là chiếc quần dài cùng màu, gấu quần được đóng hết vào trong đôi giày quân đội dưới chân. Người ấy còn mang tới một chút mùi thuốc lá, hình như trước khi vào vừa hút hết một điếu thuốc.

... Tần Dịch Niên?

Tang Hiểu Du ngỡ ngàng.

Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra. Đây là nhận được điện thoại của Tần Tư Niên rồi qua thăm "bố vợ tương lai"?

Nghĩ như vậy, Tang Hiểu Du bất giác quay về phía trước cửa sổ. Ở đó, Lý Tương Tư vừa cắm xong lọ hoa, sau khi nhìn thấy người đi vào, đáy mắt cô ấy cũng lướt qua sự ngỡ ngàng y như cô vậy.

Cô những tưởng sẽ nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của cô ấy, ai ngờ cô ấy lại cúi mặt rất nhanh, biểu cảm giấu trong mái tóc dài, sắc mặt trông hơi nhột nhạt.

Bà Lý nhìn thấy người ấy, sau giây lát bất ngờ thì lập tức mỉm cười: "Ông Lý, ông bị bệnh mà nổi tiếng ghê cơ, đầu tiên là Cá nhỏ, giờ Dịch Niên cũng tới!"

Ông Lý sau khi bị trêu chọc, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, vô vàng chào hỏi: "Dịch Niên, mau vào đây ngồi đi! Thật ra bệnh tình cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng, bác sỹ cũng nói không sao rồi. Cháu bận như vậy, còn phải tranh thủ qua bệnh viện thăm chú, quả thực khiến chú ái ngại đấy!"

Tần Dịch Niên đi qua, đặt giỏ hoa quả lên tủ, cất giọng trầm tĩnh: "Gần đây cháu được nghỉ, biết tin nên qua thăm một chút!"


Nghỉ phép ư...

Khóe miệng Tang Hiểu Du khẽ giật.

Rõ ràng tối hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với Tần Tư Niên, anh ấy bảo đang ở trong doanh trại, hóa ra quân nhân nói dối cũng không buồn chớp mắt!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, quả thật hiếm có dịp được thấy Tần Dịch Niên không mặc quân trang. Dường như đa số mọi thời điểm ấy đều mặc bộ quân phục xanh lá, hoặc là bộ đồ huấn luyện. Nhưng cho dù mặc thường phục, dưới chân anh ấy vẫn đi đôi bốt quân đội, khó giấu được khí chất quân nhân vô hình toát ra.

Ánh mắt của Tang Hiểu Du chợt dừng lại ở đôi bốt quân đội ấy.

Trong ấn tượng, hình như một lần nào đó gặp trong nhà hàng, đối phương từng nói bâng quơ, hình như nói có người khen anh ấy đi bốt quân đội đẹp trai chết người. Lúc này cô dám khẳng định, người đó chắc chắn là Lý Tương Tư!

Tang Hiểu Du hơi nghiêng mặt qua, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía cửa sổ.

Đồng thời lúc này, bà Lý cũng đang nhìn về phía cô con đứng bất động trước cửa sổ của mình, bực mình quát: "Tương Tư, con còn đứng ngây ra đó làm gì, sao bất lịch sự thế hả, còn không mau qua chào hỏi!"

Lý Tương Tư nhìn nhanh bố mẹ, rồi dịch chuyển người có phần chậm chạp.

Cô ấy bê chiếc ghế trước cửa sổ tới thẳng trước mặt Tần Dịch Niên. Ánh mắt họ giao nhau trong vài giây ngắn ngủi sau đó cô ấy né đi trước, thu hai tay về đồng thời nhỏ giọng chào: "Chào chú..."

Tang Hiểu Du sững người tại chỗ.

Sau khi ở lại trong phòng bệnh hơn nửa tiếng, cô xin phép ra về. Lý Tương Tư bèn đứng dậy khỏi sô pha, nói muốn tiễn cô. Lúc này Tần Dịch Niên cũng đứng lên theo, nói còn có việc, hôm khác tới thăm.

Tang Hiểu Du khoát tay: "Không cần tiễn đâu, bà ngoại cũng nằm ở viện này, mình tiện thể qua thăm một chút!"

Nghe thấy vậy, bà Lý cũng theo họ đi ra cửa phòng bệnh bèn nói: "À Tương Tư, lát nữa y tá còn phải tới thay thuốc lần nữa, con thay mẹ tiễn Dịch Niên nhé!"

"Con biết rồi..." Lý Tương Tư hơi cụp mắt xuống, sau đó cất giọng trầm buồn: "Chú, để cháu tiễn chú!"

"Ừm." Yết hầu Tần Dịch Niên hơi động đậy.

Nhìn theo bóng hai người họ sánh đôi nhau bước đi, cho đến khi hai cái bóng khuất hẳn, Tang Hiểu Du vẫn chưa thể hoàn hồn lại. Nghĩ tới danh xưng "chú" mà Lý Tương Tư gọi, nội tâm cô rất lâu cũng không thể bình tĩnh nổi.

Cô dường như chợt hiểu ra mọi vấn đề. Chẳng trách lúc trước hỏi han, Lý Tương Tư lại nói câu đó: Họ đến người yêu còn chẳng phải...

Sau khi Tang Hiểu Du rời khỏi phòng bệnh thường, cô đi tới phòng bệnh VIP ở tận đầu kia hành lang. Bên trong cũng có một bà cụ mặc đồ bệnh nhân giống như chú Lý, cũng đang ngồi ngả vào đầu giường, trông tâm trạng có vẻ rất vui.

Cô đẩy cửa đi vào: "Bà ngoại!"

"Cá nhỏ!" Bà ngoại nhìn thấy cô, bỗng chốc tươi tỉnh rạng rỡ: "Hai bà cháu mình đúng là có thần giao cách cảm đấy, bà đang nghĩ về cháu thì cháu đã qua thăm bà rồi!"

Tang Hiểu Du cười tít mắt, rảo bước đi tới: "Bà ngoại, gần đây sức khỏe của bà thế nào ạ?"

"Bà khỏe, khỏe lắm luôn!" Bà ngoại cười phá lên, vẫy tay với cô suốt, bảo cô ngồi sang bên cạnh mình: "Mau qua đây, ngồi gần một chút, để bà xem chắt ngoại của bà nào!"

Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du ngoan ngoãn đứng lên khỏi ghế, ngồi kề bên giường, rồi để bàn tay đầy những nếp nhăn của bà ngoại vuốt ve lên cái bụng nhỏ của mình, sự hiền từ trên gương mặt lại càng đậm nét hơn.

"Bà ngoại, rốt cuộc bà nhớ cháu hay nhớ đứa nhóc này thế ạ?" Cô cố tình hờn dỗi nói một câu.

Nghe thấy vậy, bà ngoại cười không khép miệng lại được: "Haha, con bé này, sao còn tranh giành nữa chứ! Đương nhiên là bà nhớ cả hai rồi, hai mẹ con cháu, bà đều nhớ hết!"

"Thế cháu thì sao hả bà?"

Chất giọng trầm vọng từ ngoài cửa vào.

Tang Hiểu Du và bà ngoại ngẩng đầu lên thì thấy Tần Tư Niên đã thay bộ blouse trắng ra đang đứng dựa nghiêng vào cánh cửa. Chẳng biết anh đã đến từ lúc nào cũng chẳng biết anh đã ngắm bao lâu, đôi mắt hút hồn người ta đó đong đầy những làn sóng cảm xúc.

Cho dù đã biết bao lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đáy lòng cô vẫn không kìm được sự xúc động.

Tang Hiểu Du thầm mắng anh một câu yêu nghiệt, rồi vội vàng quay đi.

Nhìn thấy cháu mình đi vào, bà ngoại không nhịn được cười, mắng: "Thằng nhóc này, biến qua một bên, không có phần của cháu đâu! Cứ thi thoảng rảnh rỗi cháu lại mặc cái áo blouse trắng lượn qua lượn lại trước mặt bà, phiền chết đi được!"

Không nhìn cháu nữa, bà ngoại chỉ tập trung hoàn toàn vào cháu dâu, xoa bụng cô không nỡ rời tay, cười tủm tỉm: "Cá nhỏ, lần trước cháu tới, bà nhớ cháu nói là bảy tuần rồi, chớp mắt nhanh thật đấy, bây giờ được mấy tháng rồi, sắp ba tháng rồi phải không?"

Không đợi cô lên tiếng, Tần Tư Niên đã trả lời thay cô: "Vâng, sắp ba tháng rồi ạ!"

Bỗng dưng, Tang Hiểu Du rụt vai lại.

Sao cô lại nghe không ra chứ. Khác với bà, trong ngữ khí của Tần Tư Niên hoàn toàn là một ý đồ khác!

Sau khi ăn tối cùng bà, họ mới rời khỏi bệnh viện. Dọc đường trở về, đường phố không còn tắc nữa, cũng chẳng gặp mấy cái đèn đỏ, họ lái xe vào trong tiểu khu bên bờ sông một cách thuận lợi.

Khi xe đỗ lại dưới tòa nhà, Tang Hiểu Du vẫn còn hơi ngẩn ngơ, đầu óc bất giác nghĩ tới Lý Tương Tư.

Tần Tư Niên cởi dây an toàn cho cô: "Em tới thăm bố của bạn rồi phải không?"

"Vâng..." Tang Hiểu Du gật đầu.

Những tưởng cô lo lắng cho bạn, anh bất giác nhíu mày: "Sao vậy, chẩn đoán là u lành cơ mà?"

"Vâng, chú Lý không có vấn đề gì." Tang Hiểu Du lại gật đầu lần nữa, ngừng một chút, cô nói tiếp: "Em đã gặp anh cả trong phòng bệnh!"

"Ồ." Tần Tư Niên nhướng mày, có vẻ không chút bất ngờ, vì dẫu sao cũng do anh thúc đẩy mà ra.

Nhưng Tang Hiểu Du thì cắn môi một lúc: "Anh cả và Tương Tư..."

Sau khi nghe cô nói về quan hệ giữa họ, Tần Tư Niên rõ ràng cũng không biết sự tình, biểu cảm có phần bất ngờ.

Nhất thời, cả khoang xe trở nên im ắng hẳn.

Qua một lúc lâu, chất giọng trầm của Tần Tư Niên mới lại vang lên: "Anh hoàn toàn không ngờ đấy, hóa ra anh cả và bác sỹ Lý lại có một mối quan hệ không ai biết như thế!"

Tang Hiểu Du thì thở dài, cô cũng đâu có ngờ!

Thấy anh chau mày rất chặt, cứ nghĩ tâm trạng của anh cũng nặng nề như cô, cô mấp máy môi, đang định lên tiếng thì nghe thấy anh chẹp một tiếng, anh uể oải nói: "Thật sự không nhìn ra đấy, anh cả cũng lắm chiêu trò thật!"

"..." Tang Hiểu Du lườm nguýt anh.

Thôi bỏ đi, đàn gảy tai trâu!


Ráng chiều ngả về Tây.

Chiếc ô tô màu đen ấy vẫn đỗ bên vệ đường từ sớm. Đã lâu lắm rồi Tần Tư Niên không hút thuốc. Ngón tay bình thường hay kẹp điếu thuốc lúc này cũng đút vào trong túi quần, anh nhàn nhã đứng dựa vào thân xe.

Thi thoảng lại có người đi ra khỏi tòa văn phòng, gương mặt tràn trề sự thoải mái sau khi kết thúc công việc một ngày trời.

Lúc này chính là lúc hoàng hôn đẹp nhất. Khi ánh mắt anh bắt được hình ảnh Tang Hiểu Du từ trong tòa nhà đi ra, nụ cười chợt trào dâng trong đôi mắt. Anh ngắm nhìn cô từ từ bước ra khỏi ráng chiều màu hoa hồng, hình ảnh mỗi lúc một rõ ràng.

Có thể cô không biết, Tần Tư Niên rất thích ngắm nhìn cô đi về phía mình, nhất là khi trong bụng cô còn có đứa con của họ.

Chỉ có điều, đôi đồng tử của anh nhanh chóng co rụt lại.

Khác với bình thường, bên cạnh cô không phải người đồng nghiệp Hách Yến, mà là một cậu trai trẻ không biết từ đâu chui ra, tuy vẫn mặc vest trên người, cổ đeo thẻ nhân viên nhưng gương mặt không giấu được sự non nớt, có vẻ như chỉ vừa mới bắt đầu đi làm vậy.

Cũng không biết hai người họ đang nói chuyện gì, nói cười rất vui vẻ! Một hồi chuông cảnh giác vang lên trong đầu, Tần Tư Niên nghiến răng, rút hai tay ra khỏi túi quần, bước thật nhanh đôi chân dài về phía đó.

Cậu thanh niên đi miết theo Tang Hiểu Du ra tới tận cửa, dặn đi dặn lại cô: "Chị Cá nhỏ, vậy chuyện đó em nhờ cậy chị hết nhé!"

Tang Hiểu Du mỉm cười, tặng cho đối phương một ánh mắt "Yên tâm đi" rồi gật đầu, trả lời một cách chắc chắn: "Được rồi, yên tâm đi, mấy chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay, chị nhất định làm giúp em!"

"Hì hì, vậy thì tốt quá, em yên tâm quay về tăng ca rồi!" Nghe thấy vậy, cậu thanh niên chợt thở phào nhẹ nhõm.

"Mau đi đi, nếu không tổng biên tập lại rồ lên bây giờ!" Tang Hiểu Du mỉm cười gật đầu.

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, cậu thanh niên hớn ha hớn hở quay người chạy vào trong.

Tang Hiểu Du nhìn theo cho đến khi những bước chân thoăn thoắt ấy khuất hẳn, cô quay đầu lại liền nhìn thấy một cái bóng cao lớn đi tới trước mặt mình. Cô mỉm cười không chút bất ngờ: "Cầm thú, anh tới rồi à!"

Chỉ có điều anh lại nhìn vượt qua cô, hướng vào trong tòa nhà, vẻ mặt hơi sầm xì.

Tang Hiểu Du không hiểu cho lắm. Cô đang định lên tiếng hỏi thì nghe anh lạnh lùng hừ một tiếng bằng giọng điệu không mấy thân thiện: "Bà Tần, sao em chuyên đời chọn mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thể hả!"

Cô ngẩn ra, sau khi hiểu ý anh, cô lập tức lườm nguýt: "Anh nói năng lung tung cái gì vậy!"

"Đó là thực tập sinh tuần trước vừa tới bộ phận của em, còn chưa tốt nghiệp, ở trong mắt em chỉ là một cậu bé thôi, biết không!"

Nhưng Tần Tư Niên lại bày ra vẻ không tin, nói với giọng khó chịu: "Ha ha, nhìn cái nụ cười nịnh nọt mê mẩn của cậu ta với em, nhìn là biết có suy nghĩ gì với em rồi, không có chuyện gì mà nhiệt tình ắt có vấn đề!"

"Có vấn đề cái đầu anh ấy!" Tang Hiểu Du câm nín: "Người ta chỉ coi em là chị gái thôi, anh hiểu không? Ban nãy cậu ấy nhờ em giúp. Đám thực tập sinh đợt này bị tổng biên tập chèn ép rất dữ, tối phải tăng ca, nên cậu ấy muốn nhờ em giành giúp hai vé xem buổi vũ kịch ba lê, dự định dùng nó theo đuổi nữ thần của mình!"

"Nữ thần đó là ai?" Tần Tư Niên nhíu mày.

"Làm sao em biết!" Tang Hiểu Du khẽ quát.

Nghe thấy vậy, vẻ u ám trên gương mặt Tần Tư Niên mới tan biến. Anh trở mặt còn nhanh hơn cả phụ nữ, lại làm như vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra, uể oải khoác vai cô đi về phía xe: "Bà Tần, tối nay em muốn ăn gì?"

"Tùy anh!" Tang Hiểu Du bực dọc đáp lại.

Suốt ngày châm chọc cô ghen tuông, thật ra anh mới là bình giấm chính hiệu, còn là kiểu bán đại hạ giá trong siêu thị ấy!

Hai người họ không về nhà ăn cơm. Tuy Tang Hiểu Du nói là tùy ý anh nhưng giữa đường vẫn nhanh miệng nói muốn ăn lẩu. Gần đây cô ăn khá vào miệng, thường xuyên kiếm được thứ gì đó muốn ăn.

Sau khi cô mang thai, Tần Tư Niên kiên trì muốn cô ăn mấy đồ dinh dưỡng, thế nên dù ăn lẩu anh cũng lựa chọn lẩu dưỡng sinh.

Quán lẩu nằm trong một trung tâm thương mại gần bờ sông, vừa hay bên trên là rạp chiếu phim. Ăn xong, Tần Tư Niên lại tiện tay đặt online hai tấm vé xem phim, một bộ phim hoạt hình hài hước. Anh còn nhấn mạnh với vẻ nghiêm túc rằng xem nó có thể dưỡng thai.

Đối với việc này, Tang Hiểu Du không đưa ra ý kiến.

Bộ phim điện ảnh dài hơn một trăm phút, xem xong trở về cũng chưa muộn lắm, đèn ở cửa sổ các nhà đều đã sáng lên.

Kéo cửa phòng tắm ra, lúc Tần Tư Niên tắm xong, quấn khăn quanh người đi ra ngoài thì Tang Hiểu Du đang nằm úp trên giường, ôm laptop, tập trung tinh thần nhìn màn hình.

Cô không phải người ham chơi game mà đang vào một trang mạng nào đó giành vé xem vũ kịch. Buổi tối vì chìm đắm vào bộ phim hoạt hình quá mức mà cô suýt quên mất chuyện này. Ban nãy khi ra khỏi rạp chiếu phim, cô nhận được tin nhắn của cậu thực tập sinh vẫn đang khổ cực tăng ca, hỏi cô đã giành được chưa, bấy giờ cô mới cuống cuồng mở laptop lên mạng.

Cảm nhận được có hai ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc từ trên đỉnh đầu, Tang Hiểu Du bất giác ngước lên.

Tần Tư Niên đứng thẳng ngay bên cạnh giường, đang cúi xuống nhìn cô. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh hơi sâu hơn, ngoài vẻ uể oải còn có chút gian manh.

"Anh sao thế?" Tang Hiểu Du nhíu mày.

Tần Tư Niên hơi vung chiếc khăn mặt trong tay: "Anh bỗng nhiên nhớ tới câu chúng ta nói với bà ngoại hôm trước ở bệnh viện!"

"Câu gì?" Tang Hiểu Du nghi hoặc.

Đã là chuyện của tuần trước rồi. Lúc đó cô đi thăm chú Lý, trở ra thì tới phòng bà ngoại. Hơn nữa lúc đó họ nói khá nhiều chuyện, chẳng biết cụ thể anh nhắm vào câu nào.

"Sắp ba tháng rồi!" Tần Tư Niên từ tốn nhắc lại.

Tang Hiểu Du biết anh ám chỉ chuyện gì, mặt chợt nóng ran lên, sau đó lườm nguýt.

Người đàn ông này...

Tang Hiểu Du không đoái hoài tới anh nữa, tập trung vào cái laptop của mình. Có điều dù đã thử rất nhiều lần, cô vẫn chưa giật được. Chủ yếu là vì cô đã lỡ mất giờ đẹp, lúc này vé đã bán hết. Ban nãy cô ngồi đợi nửa ngày trong khu bình luận vẫn chưa thấy ai pass lại.

Nghĩ tới chuyện đây là điều kiện để cậu thanh niên kia theo đuổi nữ thần nhưng lại bị mình sơ suất làm hỏng, cô quả thực áy náy vô cùng.

Cô đang rầu rĩ nhìn màn hình thì bất ngờ chú ý tới tên đoàn kịch in trên poster. Tang Hiểu Du ngẩng đầu lên hỏi, có phần kinh ngạc: "Cầm thú, vũ đoàn bale New York chẳng phải là vũ đoàn của cô Tống ư?"

"Ừm." Tần Tư Niên liếc mắt.

Tang Hiểu Du ngập ngừng rồi hỏi tiếp: "Vậy với độ nổi tiếng của cô Tống, nếu nhờ cô ấy mua giúp hai vé xem vũ kịch có phải cũng không khó khăn lắm không?"

Ban nãy Tần Tư Niên đã chú ý tới việc cô đang loay hoay, anh rướn môi cười: "Ừm, để anh gọi cho cô ấy."

Dứt lời, anh cúi xuống, cầm di động trên tủ đầu giường lên.

Thấy anh đã gọi, hai chữ "Giai Nhân" đã hiện lên màn hình, Tang Hiểu Du chợt có chút hối hận.

Đang tự bài xích thái độ nhỏ mọn của mình thì cô thấy anh ném điện thoại cho mình.

Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết nối, Tang Hiểu Du ngẩn người. Đối mặt với đôi mắt hoa đào của anh, cô lập tức hiểu ra, và cảm thấy xấu hổ cho sự nhỏ mọn ban nãy của mình, đồng thời trong lòng cũng ngọt ngào ngay. Cô đưa di động lên tai.

"Alô, Tư Niên!"

Ở đầu kia, Tống Giai Nhân đã bắt máy.

Bị anh nhìn đến hơi xấu hổ, Tang Hiểu Du hơi quay mặt đi, mở lời: "Khụ... cô Tống à, là tôi đây, Tang Hiểu Du! À... bây giờ cô tiện nói chuyện không?"

Nghe thấy người ở đầu dây là cô, Tống Giai Nhân cũng không quá bất ngờ mà dịu dàng đáp: "Tiện chứ, tôi đang ở nhà, cô cứ nói đi!"

"À, thật ra có chuyện này tôi muốn nhờ cô giúp, không biết là có được không?" Tang Hiểu Du dè dặt mở lời.

"Được chứ, có việc gì vậy?" Tống Giai Nhân không thoái thác.

Tang Hiểu Du nói: "Là thế này, tôi có hai đồng nghiệp, gần đây rất muốn đi xem vở vũ kịch bale "Kẹp hạt dẻ", nhưng mua vé không dễ chút nào, trên mạng đã bán sạch rồi. Tôi thấy đoàn diễn là đoàn của cô, thế nên định hỏi cô còn mua được vé giúp tôi không!"

Nghe xong, Tống Giai Nhân có vẻ cảm thấy khá đơn giản, giọng nhẹ nhàng đáp: ""Kẹp hạt dẻ" à? Không sai, là đoàn tôi biểu diễn đấy, muốn có vẻ dĩ nhiên không thành vấn đề. Ngày mai tôi sẽ..."

Bỗng nhiên, đầu kia im bặt không còn âm thanh nào nữa.

Tang Hiểu Du ngẩn người, còn tưởng mình vô tình ấn nhầm vào nút tắt tiếng hay ngắt máy, cố tình kéo màn hình xuống xem, nhưng điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi, cô bất giác nghi hoặc kêu lên: "Cô Tống?"

Đầu kia không ai đáp lại, ngược lại là sự im ắng khác thường.


Đang vào lúc Tang Hiểu Du do dự không biết có nên ngắt máy không thì bất ngờ nghe một tiếng kêu đau: "Á..."

Cô sửng sốt, vội vàng lên tiếng: "Alô alô? Cô Tống? Cô Tống?"

Tang Hiểu Du giơ màn hình di động ra trước mặt, trên đó hiển thị cuộc gọi đã bị ngắt. Cô nuốt nước bọt, bất giác quay sang cầu cứu Tần Tư Niên.

Khi nhìn thấy mặt cô biến sắc, Tần Tư Niên đã cúi xuống ngồi bên cạnh cô, trầm ngâm nói: "Có thể là mất sóng. Cá vàng, em gọi lại thử xem sao!"

Nghe anh nói vậy, Tang Hiểu Du bèn gọi lại lần nữa, nhưng đầu kia chỉ còn tiếng thông báo của nhà mạng.

"Không liên lạc được!" Cô lắc đầu, không hiểu vì sao, lòng cô cứ nhộn nhạo. Cô hơi lo lắng: "Cầm thú, anh bảo liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Tần Tư Niên nhíu mày.

Càng nghĩ Tang Hiểu Du càng cảm thấy không ổn. Ban nãy vẫn còn kết nối điện thoại yên lành, bỗng nhiên không còn âm thanh, hơn nữa còn có một tiếng kêu không rõ có thật hay không, gọi lại mấy cuộc thì đều không gọi được...

Do dự một lúc, cô chủ động lên tiếng: "Chúng ta vẫn nên qua đó xem sao!"

Nửa tiếng sau, chiếc ô tô đen đi vào trong một tiểu khu cao cấp.

Ban nãy trong điện thoại, Tống Giai Nhân nói mình ở nhà, thế nên họ lái thẳng xe tới đây. Lần tuyên bố đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, khi đó cô ấy có nhắc là khi nào kết thúc tuần trăng mật sẽ mời họ tới nhà chơi, nên họ biết Cát Sâm có mua một căn nhà tân hôn tại đây.

Sau khi xe đỗ hẳn, Tần Tư Niên dắt tay cô đi vào trong tòa nhà.

Thang máy nhanh chóng đi lên một tầng nào đó, "tinh" một tiếng, cửa mở ra. Là kiểu một tầng một nhà, bên trong chỉ có một cánh cửa chống trộm. Tần Tư Niên giơ tay gõ cửa.

Một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Hai người đang ngơ ngác nhìn nhau thì cửa bất ngờ được ai đó mở ra.

Người ở trong nhìn thấy họ chợt sững sờ, mãi mới lên tiếng: "Tư Niên, cô Tang, sao hai người lại tới đây vậy?"

Cùng cảm thấy ngạc nhiên còn có Tần Tư Niên và Tang Hiểu Du, vì lúc này mặt Tống Giai Nhân chỗ xanh chỗ tím, mái tóc dài hơi bù xù, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, trông cực kỳ thảm hại.

"Trời!" Tang Hiểu Du kêu thất thanh.

Tần Tư Niên cũng thảng thốt kêu lên: "Giai Nhân, em làm sao vậy?"

Tống Giai Nhân vội vàng cúi đầu, cố gắng lấy tóc che đi: "Em... Em không sao đâu!"

Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên nhìn Tống Giai Nhân đi vào nhà. Sau khi đi qua phòng khách, họ phát hiện nơi đó bề bộn và tan tác, thậm chí cánh cửa sổ sát sàn còn có dấu hiệu nứt vỡ, chiếc gạt tàn vỡ một góc còn nằm bên tường.

Họ há hốc miệng, quá ngỡ ngàng vì những gì chứng kiến.

Tống Giai Nhân có hơi bối rối, nhưng lại không kịp thu dọn, chỉ sốt sắng nhặt mấy món đồ điện tử dưới sàn lên. Di động rơi dưới chiếc tivi treo tường, màn hình đã vỡ toác, có vẻ như không thể sử dụng được nữa, chẳng trách lúc sau gọi không được.

Tang Hiểu Du nhìn quanh một vòng, suy đoán: "Cô Tống, ban nãy cô đột ngột ngắt máy, hình như còn nghe cô kêu đau một tiếng, nên tôi và Cầm thú không yên tâm mới qua đây xem tình hình thế nào! Vết thương trên mặt cô..."

"Tôi không sao đâu, không sao thật mà!" Tống Giai Nhân lắc đầu nguầy nguậy.

Sao có thể không sao chứ...

Ngọn đèn trong phòng còn sáng hơn hành lang rất nhiều, thế nên càng soi rõ thương tích trên gương mặt Tống Giai Nhân, cực kỳ kinh người, cô ấy trông tiều tụy hẳn đi.

Tần Tư Niên hạ thấp giọng: "Nhà em có hộp bông băng không?"

"Có, để em đi lấy!" Tống Giai Nhân gật đầu.

Sau khi cầm hộp bông băng tới, Tang Hiểu Du bôi thuốc giúp cô ấy, cũng may chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cũng khiến người ta ghê rợn. Một gương mặt xinh đẹp như thế, bây giờ sưng vù hết lên, cô nhìn cũng thấy không thỏa đáng.

Nhìn lại phòng khách hỗn loạn, cô bất giác nhíu mày hỏi: "Cô Tống, có phải cô gặp trộm không? Lẽ nào đột nhập cướp của? Sao cô không gọi bảo vệ, có báo cảnh sát chưa?"

Dường như chỉ có nguyên nhân này là hợp lý. Tuy là căn hộ cao tầng nhưng tầng của Tống Giai Nhân ở khá thấp, giờ này có trộm đạo cũng là điều có thể xảy ra. Có khi bị phát hiện nên xảy ra xô xát...

Tang Hiểu Du vẫn còn đang phát huy trí tưởng tượng vô biên thì Tống Giai Nhân lại lắc đầu: "Chưa..."

"Gặp mấy chuyện này phải giao cho cảnh sát giải quyết chứ!" Tần Tư Niên trầm ngâm nói.

Ai ngờ sau khi nghe xong, Tống Giai Nhân lại lắc đầu: "Đừng, đừng báo cảnh sát!"

"Không báo cảnh sát?" Tang Hiểu Du ngẩn người, ngữ khí rất khó hiểu: "Cô Tống, Cầm thú nói đúng đấy, gặp mấy chuyện này phải báo cảnh sát chứ. Cảnh sát có tới mới bắt được trộm!"

Tần Tư Niên đã rút di động ra khỏi túi.

Tống Giai Nhân liền đứng phắt dậy, ngăn cản anh, run rẩy nói: "Là Cát Sâm đánh đấy..."

Tang Hiểu Du bàng hoàng.

Cát Sâm?

Đó là chồng hợp pháp của Tống Giai Nhân. Họ mới kết hôn chưa lâu, hơn nữa mới đi tuần trăng mật về chưa được mấy hôm, còn đang là đôi vợ chồng mới cưới, lúc tình cảm nồng thắm nhất, sao có thể...

Quan trọng hơn là Tang Hiểu Du cũng từng gặp người đàn ông tên Cát Sâm đó. Tướng mạo đẹp trai, khí chất nho nhã, trông cực kỳ đàn ông, thật sự không thể kết nối anh ta với kẻ đã gây ra những vết thương cho Tống Giai Nhân!

Nhưng nhìn hàng nước mắt của Tống Giai Nhân, cô nghĩ không có chuyện nói dối ở đây.

Tang Hiểu Du nuốt nước bọt, mấy chữ nào đó vô tình hiện lên trong đầu: Bạo lực gia đình...

Trước kia khi còn làm trợ lý phóng viên, được sắp xếp làm mấy tin thời sự, không phải cô chưa từng phỏng vấn những gia đình có mâu thuẫn, cũng có rất nhiều người vợ bị chồng bạo hành. Khi cô và Hách Yến vác máy quay tới, tình hình của họ gần như giống hệt với Tống Giai Nhân.

Cùng là phụ nữ, Tang Hiểu Du không khỏi cảm khái: "Sao anh Cát Sâm có thể như vậy chứ?"

Tần Tư Niên trầm mặc bỏ di động xuống, nhíu mày hỏi: "Giai Nhân, em chắc chắn không báo cảnh sát chứ?"

"Em chắc chắn!" Tống Giai Nhân kiên định gật đầu, cầm giấy ăn lên quẹt nước mắt, cười gượng ép: "Em xin lỗi, hại hai người đêm hôm còn lặn lội tới đây! Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng đâu, em chỉ bị thương ngoài da một chút. Em và Cát Sâm cũng chỉ mâu thuẫn vợ chồng nhỏ. Tối nay Cát Sâm uống hơi nhiều rượu, nên mới nhất thời mất kiểm soát! Bình thường anh ấy tốt với em lắm, sao em có thể báo cảnh sát bắt chồng mình được. Bọn em không sao đâu, anh và cô Tang cũng đừng lo lắng!"

Tang Hiểu Du nhìn ra được Tống Giai Nhân thật lòng không muốn báo cảnh sát, hơn nữa dường như còn rất bao dung Cát Sâm. Thật ra nghĩ cũng hiểu được, dù sao họ cũng chỉ mới kết hôn...

Tang Hiểu Du đứng dậy khỏi ghế, lắc đầu với Tần Tư Niên, tiến lên nói: "Thôi được rồi, cô Tống, vậy cô chú ý vết thương trên mặt một chút, nhớ luộc thêm mấy quả trứng gà lăn một chút. Nếu không ổn thì ngày mai qua bệnh viện xem sao nhé!"

"Ừm, tôi biết rồi!" Tống Giai Nhân gật đầu.

Cô ấy vuốt vuốt mái tóc dài, che đi quá nửa khoảng trán và vết thương trên một góc mặt, dường như không muốn để lộ sự thảm hại ra trước mặt họ. Tống Giai Nhân chủ động lên tiếng nói: "Cô Tống, vở vũ kịch cô nói trong điện thoại, ngày mai tới đoàn tôi sẽ có lời, tới lúc đó tôi ship thẳng vé tới đài truyền hình cho cô nhé! Không còn sớm nữa, hai người cũng về nghỉ ngơi đi!"

"Vậy cô cũng nghỉ ngơi nhé!"

Sau khi tạm biệt, Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên rời khỏi tòa chung cư.

Dọc đường trở về, bầu không khí trong xe rất im ắng, hoặc nên nói là có chút bí bách.

Tang Hiểu Du ngồi trên ghế lái phụ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài vùn vụt lướt qua gương chiếu hậu. Gương mặt với những vết tím bầm ấy cứ thi thoảng lại hiện lên trong đầu cô, thật sự quá ghê rợn, cũng khiến cô cảm thấy thảng thốt.

Buông một tiếng thở dài, cô quay đi.

Trước mặt đã là khu chung cư bên bờ sông, chiếc ô tô màu đen giảm tốc dừng bên dưới tòa nhà.

Tang Hiểu Du cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn một Tần Tư Niên đã im ắng suốt dọc đường, bất giác hỏi: "Cầm thú, có phải anh vẫn đang nghĩ đến cô Tống không?"

"Không vui à?" Tần Tư Niên đánh mắt về phía cô.

"Đâu có!" Nghe xong, Tang Hiểu Du câm nín, bực dọc trừng mắt với anh: "Đã lúc nào rồi!"

Tần Tư Niên mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, xoa đến mức mái tóc cô hơi xù lên.

Tang Hiểu Du không né tránh mà mím môi nói: "Cầm thú, anh còn nhớ mấy hôm trước, chính là ngày em cùng anh từ Bắc Kinh trở về ấy. Chẳng phải em có gặp cô Tống đi tuần trăng mặt về sao, lúc về em có nói với anh về vết thương trên mặt cô ấy..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận