Thật ra lần trước sau khi thu dọn hành lý muốn quay về thị trấn nhưng bị anh ngăn cản, trong lòng Tang Hiểu Du đã manh nha xuất hiện suy nghĩ dọn ra ngoài ở.
Chỉ có điều về sau cô lại thôi. Tạm thời chưa nói đến chuyện liệu anh có đồng ý hay không, mà là dù có chuyển ra ngoài thì sao chứ, giữa họ vẫn có đứa con. Chỉ cần có đứa con, làm sao có thể dứt khoát rõ ràng được!
Hách Yến thấy vậy, không nói nhiều nữa, nhìn đồng hồ, nghĩ một chút rồi nói: "Cá nhỏ, chiều nay bên này còn phải chuyển địa điểm, tới ba viện dưỡng lão bên phía Giang Bắc, chắc là sẽ khá mệt đấy, cậu đừng đi nữa. Có mình và anh Trương là đủ rồi, cậu quay về đài truyền hình đi!"
Tuy rằng bây giờ cô đã quay về làm việc, nhưng mọi người vẫn lo sức khỏe của cô không đủ để trụ. Dù sao thì lái xe từ Giang Nam qua Giang Bắc, tuyến đường khá xa, hơn nữa sáng nay họ cũng đã chạy năm chỗ rồi!
Nghe xong, Tang Hiểu Du cũng không khăng khăng nữa: "Vậy được, mình quay về chỉnh sửa lại bản thảo!"
"Ừm, hay là mọi người đưa cậu về trước?" Hách Yến không yên tâm.
Tang Hiểu Du mỉm cười xua tay, chủ yếu là như vậy không thuận đường chút nào, cô không muốn để mọi người vất vả thêm. Từ đây đi thẳng qua Giang Bắc sẽ gần hơn, nếu còn đưa cô về, chắc là mọi người sẽ phải tăng ca mất.
"Không sao đâu, mình bắt xe được mà, mình thấy nhiều taxi chưa đón khách lắm!"
"Được!" Hách Yến gật đầu, dặn dò: "Vậy cậu đi cẩn thận một chút, bên này xong việc là mình cũng về luôn!"
"Ừm, được!" Tang Hiểu Du giao lại chiếc máy ảnh trên cổ cho họ.
Từ viện dưỡng lão đi ra, Hách Yến và anh Trương ngồi xe của đài xuất phát đi Giang Bắc. Cô tự xách túi, đi qua bên đường bắt xe.
Giờ này xe cộ còn chưa quá hiếm hoi. Cô đứng đó không bao lâu đã có một chiếc taxi trống từ từ đỗ trước mặt.
Tang Hiểu Du đi tới, kéo mở cửa ghế sau, cúi người ngồi vào trong rồi thông báo địa chỉ. Chiếc xe lại từ từ lăn bánh, hòa vào trục đường chính, nhanh chóng hướng thẳng về phía trước.
Cảnh đẹp hai bên đường lướt nhanh qua cửa xe, cô ngáp ngủ một cái.
Cảm giác thèm ngủ của thai phụ ập tới, lo lắng mình thiếp đi, cô bèn rút di động ra, muốn đọc qua chỗ tài liệu vừa được gửi vào email một chút, như vậy sau này trở về chỉnh sửa bản thảo buổi phỏng vấn cũng nhẹ nhàng hơn.
Chẳng biết từ bao giờ, một lúc lâu đã trôi qua.
Chiếc taxi vẫn đang đi. Tang Hiểu Du nãy giờ mải tập trung vào di động lúc này mới ngẩng đầu lên, dần dần cảm giác có điều gì khác thường. Cô cảm nhận được hình như rất ít khi họ dừng xe vì tắc đường hay chờ đèn đỏ, vậy mà mãi vẫn chưa đến nơi, về lý mà nói, từ đó tới đài không quá xa.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bỗng cảm thấy cung đường không đúng.
Tang Hiểu Du nhíu mày, nói với người tài xế ngồi phía trước: "Bác tài, anh đang đi đường nào vậy? Tôi muốn đến đài truyền hình thành phố!"
Người tài xế ngồi phía trước hoàn toàn không đáp trả câu nói của cô. Hắn giống như một kẻ câm điếc, chỉ một mực nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe.
Cô vốn dĩ lo lắng người tài xế cố tình đi đường vòng, nhưng khi phát hiện các tòa nhà hai bên đường mỗi lúc một thưa thớt hơn, cô mới cảm nhận được sự tình không đơn giản đến thế.
Vì nãy giờ không ngẩng đầu nên Tang Hiểu Du không nhìn rõ tướng mạo của người tài xế, chỉ có thể khẳng định đó là một người đàn ông trên dưới ba mươi. Vì trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai nên qua gương chiếu hậu chỉ có thể nhìn thấy vành mũ, ngũ quan đã bị che đi rất nhiều.
Đến khi cô lên tiếng chất vấn lần thứ hai, người tài xế mới bất thình lình quay đầu nhìn cô một cái.
Tang Hiểu Du trợn tròn mắt thảng thốt: "Cát Sâm?"
Phía trước nào có phải tài xế taxi mà chính là Cát Sâm. Có lẽ hắn đã cố tình ngụy trang, không còn mặc vest như bình thường mà là một bộ quần áo giản dị đến không thể giản dị hơn. Hắn còn đội mũ, hoàn toàn không thể liên hệ được với một Cát Sâm thường ngày.
"Sao lại là anh, anh định làm gì?" Tang Hiểu Du chau mày, hỏi một câu còn không vui hơn lúc trước.
Tuy rằng cô không biết Cát Sâm đang âm mưu chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo cô rằng chẳng có chuyện gì tử tế cả, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
Đánh mắt nhìn những ngôi nhà vẫn đang lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, cô dùng tay đập vào cửa kính ô tô: "Dừng xe, tôi bảo anh lập tức dừng xe!"
Cát Sâm cười khẩy một tiếng, tiếp tục cho xe chạy, hơn nữa hình như còn tăng tốc.
Chiếc xe taxi vượt mặt liền một lúc nhiều ô tô trên đường, phong cảnh hai bên đường lùi về sau rất nhanh.
Tang Hiểu Du thấy lời nói của mình không có bất kỳ hiệu quả nào, bèn thầm mắng đối phương là "kẻ điên" trong bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cát Sâm, nếu anh còn không dừng xe lại, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Thấy hắn vẫn không có gì suy suyển, cô thẳng thừng rút di động trong túi ra, ấn luôn ba số "110". Chỉ có điều vào lúc cô chuẩn bị bấm gọi, Cát Sâm ở phía sau đột ngột quay phắt lại.
Vì cả người hắn đổ ra sau giằng điện thoại, khuỷu tay cọ vào vô lăng nên trong phút chốc, chiếc taxi có dấu hiệu lảo đảo.
Đầu xe đã nghiêng đi, lắc lư sang hai bên trái phải, nhưng Cát Sâm hoàn toàn không để tâm, chỉ một mực đưa tay về phía cô.
Tang Hiểu Du bất giác kêu lên một tiếng: "Á..."
Khoảnh khắc xe lảo đảo, cô vô thức đưa tay ra trước bảo vệ cơ thể.
Cũng chính vì tư thế ấy đã giúp Cát Sâm được lợi. Hắn đoạt được di động của cô, hạ cửa xe xuống, thẳng thừng ném ra ngoài. Trái tim Tang Hiểu Du đập lỡ nhịp trong khoảnh khắc.
Mọi chuyện phát triển đáng sợ hơn tưởng tượng của cô, lúc này cô đã hiểu ra tất cả, Cát Sâm đã ngụy trang với mục đích bắt cóc cô...
Cô không ngừng kéo cửa xe, nhưng hắn đã khóa tất cả, không thể nào mở ra được. Hơn nữa lúc này xe đang lên cầu vượt, chỉ có những chiếc xe lao qua vun vút, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô, cô không thể cầu cứu được.
Tang Hiểu Du bị nhốt trong xe, chỉ có thể nghiến răng, phẫn nộ gào về phía trước: "Cát Sâm, rốt cuộc anh muốn làm gì! Anh muốn đưa tôi đi đâu, tôi bảo anh dừng xe anh đã nghe chưa. Anh làm như vậy là phạm pháp đấy, anh có biết không!"
Có lẽ vì cảm thấy cô quá ồn ào, Cát Sâm sau khi ổn định được đầu xe lại một lần nữa quay đầu nhào tới, giữ chặt hai vai cô, thẳng thừng giơ cao tay đánh mạnh vào gáy cô trong lúc cô đang liều mạng giãy giụa và né tránh...
Hự một tiếng, Tang Hiểu Du ngất lịm đi.
...
Bệnh viện tư.
Tần Tư Niên trong bộ đồ phẫu thuật một tay đút túi quần, một tay cầm mũ và khẩu trang dùng một lần. Anh liếc mắt, dặn dò cô y tá bên cạnh: "Bệnh nhân đã được đưa vào phòng ICU, thông báo cho người nhà bệnh nhân, trong vòng 12 tiếng đồng hồ không được thăm nom! Bảo y tá phụ trách cố gắng chú ý nhiều tới huyết áp, sáng mai qua giai đoạn nguy hiểm thì chuyển về phòng bệnh thường!"
"Vâng, thưa bác sỹ Tần!" Sau khi lễ phép đáp lời, cô y tá ghi chép nhanh vào sổ, rồi lại hỏi tiếp ngay: "Bệnh nhân ở giường 12 có cần tiếp tục sử dụng thuốc chống đông máu không ạ?"
Tần Tư Niên mấp máy môi, đang định trả lời thì di động trong túi bất ngờ rung lên, anh nói với cô y tá: "Đợi một chút!"
Anh rút máy ra, nhìn thấy hai chữ "Hách Yến" hiện trên màn hình.
Anh bất ngờ nuốt nước bọt. Tần Tư Niên bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành, giống như lần trước, cũng là Hách Yến gọi điện thoại tới, nói Tang Hiểu Du đã ngất xỉu trong bệnh viện, thế nên nhìn thấy cuộc gọi này, anh ít nhiều cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
Tần Tư Niên đưa di động lên tai, tạm thời đi qua cửa sổ bên cạnh để nghe: "Alô, chị dâu, có chuyện gì vậy?"
"Anh có liên lạc được với Cá nhỏ không?" Trong điện thoại, Hách Yến hỏi anh.
"Cá vàng ư?" Tần Tư Niên chau mày, căng thẳng hỏi: "Cô ấy làm sao?"
Hách Yến im lặng, sau đó giải thích: "Thật ra tôi cũng không dám chắc chắn, nhưng bây giờ tôi đang không liên lạc được với cô ấy, gọi điện thoại không ai bắt máy, tôi lo không biết... cô ấy có gặp chuyện gì không?"
Cổ họng Tần Tư Niên thắt chặt lại: "Chị nói gì cơ!"
"Buổi sáng chúng tôi ra ngoài phỏng vấn, chạy tới hai viện dưỡng lão, kết quả phải tới hơn một giờ chiều mới kết thúc, tiếp theo còn phải tới Giang Bắc. Tôi sợ cô ấy quá mệt nên bảo cô ấy quay về đài truyền hình trước!" Hách Yến tiếp tục nói, nhưng ngữ điệu rõ ràng có phần hoảng loạn: "Ban nãy xong việc trở về, tôi mới phát hiện cô ấy biến mất, hỏi đồng nghiệp thì họ nói cô ấy chưa hề quay về..."
"Từ lúc tạm biệt tới giờ đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua rồi, phải làm sao đây. Có khi nào cô ấy không thoải mái nên về thẳng nhà rồi không?" Trong điện thoại, giọng nói hoảng loạn của Hách Yến vẫn đang tiếp tục.
Có một giây, Tần Tư Niên có cảm giác mí mắt của mình đã nháy kịch liệt ba cái.
Anh nói thẳng vào trong điện thoại: "Bây giờ tôi sẽ lái xe quay về!"
Bốn tiếng đồng hồ...
Tần Tư Niên nhìn những tia nắng đã ngắn dần đi ngoài cửa sổ, tâm trạng sốt ruột.
Sau khi ngắt điện thoại, anh dặn dò cô y tá trưởng một cách đơn giản rồi sải rộng bước chân, nhanh chóng rời đi.
Chiếc ô tô đen phanh gấp dưới tòa nhà, bánh xe còn chưa dừng lại hẳn, Tần Tư Niên đã nhảy ra khỏi ghế lái, đóng vội cửa xe lại, bước thẳng hai ba bước vượt lên bậc thềm, đẩy cửa đi vào trong thang máy.
Anh rút chìa khóa ra vặn ổ khóa, khi hai tiếng cạch cạch vang lên, tim anh bỗng chốc hoảng loạn.
Phải vặn hai lần liên tiếp, chứng tỏ cửa vẫn khóa kín, chưa được ai mở ra...
Tần Tư Niên kéo mở cánh cửa, nhìn thấy hai đôi dép lê nam nữ đặt dưới sàn, vẫn y nguyên trạng thái như lúc họ đi khỏi nhà sáng nay.
Nếu cô chưa về thì...
Anh bắt đầu không dám tưởng tượng nữa, không biết rốt cuộc cô đã đi đâu. Hàng loạt những suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, giống như có những ngọn lửa từ bốn góc nhà đang không ngừng bùng lên.
Là sức khỏe của cô không ổn hay còn xảy ra chuyện gì đáng sợ hơn...
Tần Tư Niên đi vào trong nhà không bao lâu thì Hách Yến và Tần Hoài Niên cũng vội vã tới nơi. Hách Yến vì không yên tâm, nên bảo Tần Hoài Niên đưa mình tới khi anh ấy đến đón cô ấy tan làm. Nhìn thấy trong nhà chỉ có mình Tần Tư Niên, Hách Yến chợt có dự cảm không lành.
"Cá nhỏ không ở nhà ạ?"
Tần Tư Niên lắc đầu, đôi đồng tử co rụt lại: "Không, ở nhà không có ai cả!"
"Sao lại như vậy, cô ấy có thể đi đâu chứ?" Nghe xong, Hách Yến sốt ruột vô cùng: "Anh gọi điện cho cô ấy chưa, vẫn chưa ai bắt máy sao?"
"Chưa!" Sắc mặt Tần Tư Niên rất nặng nề.
Sau khi ngắt máy với Hách Yến, dọc đường trở về nhà, anh liên tục gọi điện thoại cho cô không ngừng nghỉ, nhưng chung quy vẫn không ai bắt máy. Ban nãy quay về tiểu khu, anh còn hỏi cả bảo vệ Tiểu Ngô, có nhìn thấy cô không nhưng đối phương chỉ ngơ ngác lắc đầu, nói rằng từ lúc họ đi, vẫn chưa thấy cô quay về...
Hách Yến chưa chịu từ bỏ, rút di động ra gọi tiếp.
Từng tiếng chuông di động vọng tới, quả nhiên vẫn không ai bắt máy. Đến tận khi giọng nữ của mạng viễn thông vọng tới, có được xác nhận, cô ấy mới đành buông máy xuống.
Tần Tư Niên cắn chặt răng, đấm mạnh một tiếng bí bách xuống tay vịn sô pha. Anh cũng muốn nghĩ về hướng tốt đẹp, có thể cô chỉ muốn đi đâu đó vui vẻ để giải tỏa tâm trạng, nhất thời chưa muốn quay về nhà, nhưng có một điểm là cho dù như vậy di động của cô chắc chắn vẫn gọi được, chứ không phải không ai bắt máy. Bởi vì nếu cô bực dọc không nghe máy của anh đã đành, giờ đến cả Hách Yến cũng...
Huống hồ, cô vốn định phỏng vấn xong sẽ quay trở lại đài truyền hình, nếu không về thì chắc chắn cũng sẽ gọi điện thông báo!
Hàng loạt những dấu hiệu đều tiết lộ những sự bất thường.
Nhất là bây giờ coi như đã mất hẳn liên lạc, rơi vào trạng thái mất tích. Ban nãy Tần Tư Niên đã hỏi thăm các bệnh viện lớn thông qua một số mối quan hệ rồi, hoàn toàn không có ghi chép cô vào nằm viện!
Hai tay buông thõng nắm chặt lại, Tần Tư Niên cố gắng thật bình tĩnh: "Anh hai, có liên lạc được với anh cả không ạ?"
Tần Hoài Niên đang gọi điện lắc đầu, nhíu mày nói: "Vẫn chưa, chắc là anh ấy ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, mấy kiểu thực tập thực chiến ấy, đa phần đều ở trong vùng núi hoang vu, di động khó mà có tín hiệu được, toàn dùng điện thoại vệ tinh thôi!"
Nghe xong, mu bàn tay của Tần Tư Niên bắt đầu gồ lên những đường gân xanh.
Lúc trước khi Tang Hiểu Du định bán thận ở chợ đen thị trấn, anh có thể tới chuẩn và kịp thời như vậy cũng là nhờ anh cả Tần Dịch Niên giúp đỡ. Có rất nhiều thiết bị của quân đội có thể xác định được vị trí của cô.
"Chúng ta phải báo cảnh sát chứ?" Hách Yến hoàn toàn hoảng loạn.
"Thông thường mất tích, phải đủ 24 giờ mới có thể lập án!" Tần Hoài Niên lắc đầu, thấy sắc mặt em trai mình càng lúc càng nặng nề, anh ấy vô thức động viên: "Nhưng anh cũng đã có lời với phía Sở Công an rồi, họ cũng đang giúp chúng ta điều tra, anh tin là sẽ có kết quả sớm thôi!"
Anh ấy vừa dứt lời thì di động của Tần Hoài Niên đổ chuông. Nhận máy xong, sắc mặt anh ấy có chút mừng rỡ rồi ngay lập tức lại hơi đăm chiêu. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh ấy chậm rãi lên tiếng: "Dựa theo định vị của di động, đã có kết quả!"
Tần Tư Niên bước vội lên trước một bước.
Nhưng Tần Hoài Niên thì hơi khựng lại, ngữ khí cũng ngập ngừng hơn nhiều so với ban nãy: "Nhưng mà, họ nói là chỉ có di động, bị vứt lại trong một bụi cây ở đường Bắc Tân, bị một đứa trẻ nhặt được. Gần đó không có camera giao thông, trước mắt tình hình vẫn chưa nắm rõ!"
"Đường Bắc Tân?" Hách Yến kêu khẽ lên một tiếng, sửng sốt vô cùng: "Sao có thể xa như vậy chứ, hoàn toàn là hai hướng khác nhau, Cá nhỏ phải quay về đài truyền hình mới đúng chứ!"
Ai nấy đều vô cùng hoang mang.
Nói như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Tang Hiểu Du đã thật sự gặp chuyện...
"Phía Sở Công an sẽ tiếp tục điều tra tới khi tìm ra người mới thôi!" Tần Hoài Niên nghiêm giọng nói.
Lúc này, di động của Tần Tư Niên cũng vang lên.
Có điều không phải cuộc gọi mà là một tin nhắn.
Anh chẳng có tâm trạng để xem, muốn bỏ qua luôn, có điều khi vô tình liếc thấy thứ gì đó, anh mới cầm lên xem lại.
Là một số điện thoại lạ, nội dung tin nhắn cũng rất đơn giản, chỉ là một câu ngắn ngủn, nhưng đủ khiến đôi đồng tử của Tần Tư Niên co rụt lại. Mỗi chữ như ghim vào trong đôi mắt anh, lòng bàn tay nắm chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Anh phản ứng như vậy, cả hai người còn lại đều không hẹn mà gặp, quay về phía anh.
"Tư Niên?" Tần Hoài Niên hỏi.
Gân xanh gồ nhiều hơn trên mu bàn tay anh, ánh mắt Tần Tư Niên xám đen lại: "Không cần tra nữa, em biết tung tích của Cá vàng rồi!"
Tao Cát Sâm đây, vợ mày đang ở trong tay tao. Tần Tư Niên nhận được tin nhắn, chỉ có một câu nói đơn giản như vậy thôi...
Anh nhanh chóng gọi lại theo đúng số điện thoại đó, nhưng đối phương lại tắt máy. Rõ ràng, hắn ta cố tình không muốn để anh gọi qua.
Gần như ngay khoảnh khắc nhận được tin nhắn đó, Tần Tư Niên đã gọi đi ngay, nhưng thử rất nhiều lần đều không gọi được, chỉ có giọng nữ máy móc của hệ thống lặp đi lặp lại nhiều lần.
Anh suýt nữa nóng tính đến mức muốn đập điện thoại.
Đôi đồng tử đen đặc co lại, cuối cùng Tần Tư Niên đưa lại điện thoại cho anh hai Tần Hoài Niên.
Anh muốn nhờ anh ấy chuyển cho phía Công an điều tra. Sau đó anh chống tay lên hông, đi đi lại lại trong phòng, cố gắng xoa dịu sự sốt ruột và bực dọc của bản thân, để có thể bình tĩnh xem xét vấn đề.
Sau hai lần đi qua đi lại, Tần Tư Niên nheo mắt lại, cất giọng chắc nịch và trầm tĩnh: "Nếu hắn đã đưa Cá vàng đi thì chắc chắn hắn sẽ gọi điện lại!"
...
Trong một nhà kho cũ kỹ hoang phế.
Khi Tang Hiểu Du tỉnh dậy mở mắt ra, cô đã có mặt ở đây rồi.
Lúc này cô đang ngồi trên một chiếc sô pha rách nát đầy bụi bặm, hai tay bị bẻ quặt ra sau, trói lên ghế, phạm vi hoạt động rất hạn chế. Nhớ lại những chuyện xảy ra trên xe taxi, cô liên tục rùng mình sợ hãi.
Có phải ai bị bắt cóc cũng sẽ bị đưa tới mấy nơi như thế này không?
Không lâu trước đó, cô bạn thân Lâm Uyển Bạch cũng từng bị bắt cóc, hình như cô ấy kể lại cũng là một chỗ giống như thế này, suýt chút nữa thì bị mấy tên lưu manh cưỡng bức. Nếu so sánh ra thì hình như cô may mắn hơn một chút, chỉ có mình tên Cát Sâm ở cách đó vài bước.
Chiếc mũ lưỡi trai dùng để ngụy trang đã được tháo xuống. Mái tóc của hắn bị bẹp, không còn ra hình thù gì, khiến hắn trông rất giống một phần tử phạm tội.
Tang Hiểu Du nhìn thấy anh cầm di động, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó, sau đó gỡ sim điện thoại ra.
Chiếc sim nhỏ xíu bị ném vào trong chai nước khoáng. Sau đó hắn lại rút một chiếc sim mới ra, bẻ rồi lắp lại vào trong di động.
Hành động ấy trông rất quái dị, đồng thời cũng khiến người ta cảm nhận được một nỗi sợ chưa từng có dâng lên trong lòng.
Cô không biết mục đích Cát Sâm ngụy trang thành tài xế taxi rồi bắt cóc cô tới đây là gì. Khác với phản ứng kịch liệt của cô trên taxi lúc trước, lúc này cô đang ngồi so vai, không lên tiếng.
Dù sao thì sự thực là cô cũng đã bị bắt tới đây, có cầu xin cũng vô ích. Bây giờ ngay việc bản thân đang ở đâu cô cũng không rõ, càng không dám chọc giận đối phương.
Lỡ như hắn động thủ, cô còn có đứa con trong bụng cần phải bảo vệ, thế nên cô đành phải yên tĩnh.
Bên cạnh chai nước khoáng đặt một chai rượu mạnh.
Cát Sâm cũng không đoái hoài tới cô. Hắn tự động ngồi ở đó, vặn mở nắp chai, cắm đầu uống. Không bao lâu sau, hắn đã uống hết nửa chai.
Mùi rượu lan ra trong không khí...
Tang Hiểu Du rất căng thẳng, cảm thấy không rét mà run, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ rực và đục ngầu của Cát Sâm.
Bất ngờ, Cát Sâm xách chai rượu đi về phía cô.
Tang Hiểu Du gần như nín thở, hai tay bị trói sau lưng không ngừng đổ mồ hôi, nhanh chóng làm ướt đẫm lòng bàn tay.
Khi trước cô từng tận mắt chứng kiến cảnh hắn bạo hành Tống Giai Nhân, từng cảnh tượng khủng khiếp hiện về trước mắt cô. Biết rõ trong tính cách của hắn có một mặt cực kỳ u ám như thế, cô thật sự rất sợ hãi chai rượu của hắn sẽ gõ thẳng xuống đầu mình.
Cho dù trái tim đã vọt lên tận cổ họng, Tang Hiểu Du vẫn cố gắng ép bản thân không thể hiện những cảm xúc quá sửng sốt. Cô nuốt nước bọt, cố gắng để giọng nói nghe bình tĩnh hơn một chút. Cô thay đổi thái độ lúc trước, chuyển qua lấy lòng: "Anh Cát Sâm, anh bắt tôi tới đây rốt cuộc để làm gì?"
Cát Sâm sải rộng bước chân đi tới trước mặt cô, ánh đèn hắt lên gương mặt hắn trông cực kỳ u ám.
Liếm liếm đôi môi, Tang Hiểu Du cố gắng trò chuyện với đối phương: "Mọi người coi như cũng quen biết nhau, tôi sẽ không tính toán với anh đâu, cũng không trách anh. Bây giờ anh cởi trói cho tôi, thả tôi đi được không?"
"Thả cô đi ư?" Cát Sâm nheo mắt lại.
"Đúng vậy!" Tang Hiểu Du liên tục gật đầu, nín thở.
Trong lòng, cô thầm mong đối phương sẽ mềm lòng vì lời nói của mình. Nhưng sự thật chứng minh điều đó là không thể. Cát Sâm không có ý thả cô ra, ngược lại cười khẩy, nói: "Mục đích của tôi còn chưa đạt được, sao có thể thả cô đi được?"
Mục đích?
Tang Hiểu Du nhíu mày, cảm thấy rất nghi hoặc với những lời nói của hắn.
Tuy vậy, dường như cô đã âm thầm đoán ra điều gì đó trong lòng, chỉ là chưa dám thừa nhận.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu của Cát Sâm đã rời khỏi gương mặt cô. Hắn rút di động trong túi ra, mở lại máy. Sau khi màn hình sáng lên, hắn ấn nút gọi đi: "Alô, Tần Tư Niên!"
Tang Hiểu Du cắn chặt môi.
Trong điện thoại, giọng Tần Tư Niên phẫn nộ tới cực điểm: "Cát Sâm, mày định làm gì, thả vợ tao ra!"
"Tần Tư Niên, mày muốn tao thả vợ mày ra rất đơn giản thôi!" Cát Sâm cũng giận dữ không kém, cả gương mặt trở nên méo mó, hắn gào lên: "Mày cũng giao vợ tao ra!"
Chất giọng cao vút vang vọng trong nhà kho.
Tang Hiểu Du chấn động nặng nề.
Cô thậm chí còn cảm nhận được cơn chấn động trong trái tim mình, đó là một sự lạnh lẽo tới từ tận sâu trong tâm hồn.
Quả nhiên...
"Tần Tư Niên, mày đã giấu Giai Nhân đi, để tao không tìm được! Mấy hôm nay tao sắp lật tung cả Băng Thành này lên rồi mà cũng không tìm được người. Cô ấy nhất định đã bị mày giấu đi, cố tình trốn tao, sợ tao tìm ra! Mày giao vợ tao ra, bằng không, tao sẽ không khách khí với bà Tần của mày đâu!"
Cảm xúc của Cát Sâm đã đạt tới mức đỉnh điểm của phẫn nộ, hắn thẳng thừng uy hiếp.
"Mày dám!" Tần Tư Niên trầm giọng.
"Ha ha, mày cứ giao vợ tao ra đi!" Cát Sâm cười khẩy hai tiếng, nhìn về phía Tang Hiểu Du: "Một tiếng nữa, trên bờ sông ngoại thành khu XX, tao đợi mày ở đó. Nếu mày đến muộn, tao sẽ đẩy thẳng bà Tần của mày xuống!"
Nói xong, hắn thẳng thừng ngắt điện thoại.
Giống như khó trút được cơn giận ra ngoài, Cát Sâm hằn học trừng mắt nhìn cô, ngửa đầu tu hai ngụm rượu.
Vẩn đục trong đôi mắt ấy càng thêm đậm. Sống lưng Tang Hiểu Du dựa sát vào sô pha, cô rất sợ hắn có động thái gì, cũng may hắn chưa làm ra điều gì quá đáng, chỉ trừng mắt nhìn cô mấy cái rồi lại xách chai rượu, sải bước trở về ngồi trước bàn.
Hắn ngồi lại xuống ghế, lại cắm đầu uống rượu.
Tang Hiểu Du tạm thời thở phào, nhưng sau đó lại cười đắng chát.
Ừm, anh vì không muốn Cát Sâm quấy nhiễu Tống Giai Nhân nên giấu đối phương đi. Chẳng trách lần đó Cát Sâm lại xuất hiện trong bệnh viện, chắc là hắn cũng đã làm ầm ĩ một phen. Nay không tìm được người, hắn đã trực tiếp bắt cóc cô để uy hiếp...
Tang Hiểu Du chậm rãi nhắm mắt lại.
Bị giày vò đến bây giờ, tuy cơ thể không có vết thương gì nghiêm trọng nhưng một sự bất lực lại trào dâng trong lòng cô, còn cả nỗi sợ hãi lan tỏa.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi nghe thấy tiếng bước chân, cô choàng tỉnh.
Chỉ thấy Cát Sâm đã uống hết chỗ rượu còn lại, đang đứng dậy, loạng choạng đi về phía cô.
Tang Hiểu Du rụt người về sau áp sát sô pha, nét mặt phòng bị. Chỉ có điều lần này chưa đợi cô lên tiếng, Cát Sâm đã cởi dây thừng, giải thoát cho cô khỏi sô pha, sau đó thô lỗ kéo quần áo của cô ép cô đi ra khỏi nhà kho.
Cánh cửa sắt to của nhà kho được mở ra, Cát Sâm kéo thẳng cô đi một mạch ra ngoài.
Bấy giờ Tang Hiểu Du mới phát hiện ra xung quanh hoang vắng dường nào. Phóng tắm mắt nhìn ra, đâu đâu cũng là những căn nhà mái bằng, gần như không có cuộc sống của con người, toàn là những nhà kho đã bỏ phế lâu năm, bây giờ không còn ai dọn dẹp, rất nhiều đống rác chất chồng, nơi đây gần như đã trở thành một nơi "gà không thèm ỉa".
Phía sau của nhà kho lại là một dòng sông hỗn độn, Cát Sâm kéo sợi dây thừng, kéo cả cô cùng đi về phía bờ sông.
Tang Hiểu Du đảo mắt nhìn bốn xung quanh, muốn tìm kiếm khả năng có thể chạy thoát thân.
Chỉ có điều cô đã nhanh chóng bỏ cuộc. Cô hoàn toàn không nắm rõ địa thế xung quanh đây, hơn nữa cho dù cô chạy nhanh cách mấy, e là cũng không đọ được bước chân người đàn ông. Huống hồ thể lực của nam giới và nữ giới vốn chênh lệch rất lớn, hai tay cô lại bị trói, đến giằng ra sợ rằng còn là một vấn đề nan giải...
Cô đành nghe theo số trời, bị động đi tới bên bờ sông.
Trước mặt có một câu cầu gãy rất ngắn và hẹp, hình như trước đây nó là chỗ cho người ta ngồi câu cá. Vì thời gian bỏ hoang quá lâu, gỗ cũng đã bị phong hóa, trông có nghiêng nghiêng ngả ngả. Khi gió sông thổi qua, miếng gỗ còn phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Cát Sâm kéo thẳng cô lên đó, chỉ đứng đó nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy phía dưới thôi cũng đủ rùng mình sởn gai ốc rồi.
Thực sự là cầu quá hẹp, cố gắng lắm hai người mới có thể cùng đứng song song. Chỉ cần không chú ý một chút thôi cũng có thể sảy chân rơi xuống.
Mỗi bước đi của Tang Hiểu Du đều hết sức cẩn thận. Cô càng lúc càng từ bỏ ý định phản kháng, chỉ sợ một phút sơ sảy sẽ ngã xuống. Gió sông lạnh lẽo lùa vào trong áo, xương cốt khắp người đều toát lên sự rét mướt.
Đến tận khi đi đến đầu cầu, Cát Sâm mới dừng bước.
Mùi gió xen lẫn mùi rượu làm Tang Hiểu Du nhức mũi, nhưng dòng sông chảy xiết bên dưới mới càng khiến cô căng thẳng hơn.
Cát Sâm sốt ruột nhìn đồng hồ, có vẻ như đang nhẩm tính thời gian. Khoảng năm, sáu phút sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, đôi mắt bất ngờ nheo lại, đỏ rực.
Tang Hiểu Du cũng nhìn theo, thấy một chiếc ô tô màu đen đang lao tới.
Sau khi phanh gấp lại trên bãi cỏ, cửa xe khoang lái bật mở. Một bóng dáng cao lớn nhảy xuống, hơn nữa cửa xe bên cạnh cũng được mở ra ngay sau đó, Tống Giai Nhân bước xuống theo.
Nhìn thấy bóng hai người họ một trước một sau chạy tới, đáng lẽ Tang Hiểu Du nên cảm thấy mình may mắn đúng không, cuối cùng cũng được giải cứu rồi...
Thế mà cô lại có chút tự giễu trong lòng, muốn cười, nhưng gượng khóe môi lại cảm thấy cứng đờ.
Nhìn thấy Tần Tư Niên giẫm đôi giày da lên cầu, Cát Sâm lập tức cảnh giác hét to: "Đừng có qua đây!"
Khoảng cách là hơn chục mét, Tần Tư Niên nheo mắt lại, khóa chặt bóng hắn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, anh đã nhanh chóng quan sát cô một lượt từ đầu tới chân. Cũng may, không có vết thương ngoài da, Cát Sâm chưa táng tận lương tâm tới mức ra tay với cô.
"Cá vàng, đừng sợ, anh đến rồi đây!" Nuốt nước bọt, Tần Tư Niên cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, dùng chất giọng trầm thấp vỗ về cô. Quả thực bây giờ anh thật sự rất muốn giết chết Cát Sâm.
Tang Hiểu Du há hốc miệng, không lên tiếng.
Cô không những không biết phải nói gì mà phần nhiều là vì bị gió sông thổi vào miệng khiến răng va vào nhau lập cập.
Tần Tư Niên thấy Tống Giai Nhân ở phía sau đã thở hồng hộc bám theo, bèn phóng ánh mắt giết người về phía hắn: "Cát Sâm, tao đã mang Giai Nhân đến rồi đây, bây giờ mày phải lập tức thả vợ tao ra!"
Sau tin nhắn đó, anh nhận được điện thoại của Cát Sâm.
Không cần cân nhắc thiệt hơn, sao có thể không cứu vợ mình? Ngắt điện thoại, anh giao lại toàn bộ việc báo cảnh sát cho anh hai Tần Hoài Niên, lái xe thẳng tới khu chung cư đó đón Tống Giai Nhân, rồi tới đây theo đúng hẹn ước với hắn.
"Cát Sâm, sao anh có thể bắt cóc cô Tống, đây là việc phạm pháp đấy anh có biết không?!" Tống Giai Nhân sốt ruột lên tiếng.
"Anh không làm như vậy, anh có thể gặp được em không?" Đôi mắt Cát Sâm càng lúc càng đỏ lòm.
Tống Giai Nhân thấy tay hắn vẫn đang giữ rịt Tang Hiểu Du, vội vàng nói: "Cát Sâm, anh muốn gặp tôi. Được, tôi tới đây, anh mau thả cô ấy ra đi!"
"Anh không!" Nhưng Cát Sâm lắc đầu, lớn tiếng phẫn nộ quát: "Giai Nhân, vì sao em lại trốn anh, em muốn rời khỏi anh đến vậy sao? Sắp có phán quyết của tòa án rồi, lẽ nào em thật sự muốn ly hôn với anh sao? Anh không cần biết, anh không ly hôn, anh muốn sống chết với em tới cùng, để em cả đời này cũng không thể thoát được em!"
Tần Tư Niên không còn kiên nhẫn nữa, nhìn thấy Tang Hiểu Du ở trong tay hắn, lòng anh như lửa đốt.
Anh mấp máy môi, gồng hai bên má, giọng nói lạnh tới cực điểm: "Cát Sâm, tao nói lại lần nữa, thả vợ tao ra!"
Thấy anh định tiến về phía trước, Cát Sâm kéo Tang Hiểu Du lùi về sau một bước: "Đừng có tới đây! Mày chỉ cần tiến thêm một bước, tao sẽ đẩy nó xuống! Tao không đùa với mày nữa đâu, không tin mày cứ thử xem!"
Tang Hiểu Du hoảng sợ thở dốc.
Sắc mặt cô bỗng chốc trở nên hoảng loạn, run sợ nhìn dòng nước sâu không thấy đáy dưới chân.
Băng Thành nằm gần sông, năm nào cũng có tin có người chết đuối, mấy tin bài kiểu này cô thường xuyên đưa, tuy rằng lúc này cô không ở giữa sông nhưng cũng đủ khiếp sợ.
Họ vốn dĩ đang đứng bên mép phía đầu cầu, cứ lùi sau một bước như thế, gần như không còn đường lùi nữa.
Nếu lại lùi thêm một chút, rất có thể sẽ rơi xuống sông...
Tần Tư Niên thấy vậy, đành sống sượng dừng bước, chỉ hận không có khẩu súng trong tay để bắn chết luôn đối phương.
"Được, chúng tôi qua đó nữa!" Tống Giai Nhân tiến lên vỗ về hộ, cố gắng khuyên nhủ: "Cát Sâm, anh nghe tôi nói, anh làm như vậy là phạm pháp, mau thả cô Tang ra đi. Chẳng phải anh muốn tìm tôi sao, tôi đã đến rồi đây, có gì chúng ta từ từ nói chuyện, bây giờ anh đứng đó là quá nguy hiểm!"
"Anh không muốn ly hôn!" Cát Sâm lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt trở nên dữ tợn: "Anh theo đuổi em tròn bốn năm, khó khăn lắm em mới đồng ý lấy anh, chưa được bao lâu em đã đòi ly hôn, anh không cam tâm! Em còn đệ đơn lên tòa kiện anh. Anh nói rồi, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nếu em đã đồng ý lấy anh thì có chết cũng phải làm ma của anh!"
Sau khi u oán gào lên một hồi như vậy, Cát Sâm lại đột ngột trở mặt, chuyển sang chế độ cầu xin, hoàn toàn như hai thái cực khác nhau: "Bà xã, anh sai rồi, anh biết anh đánh em là không đúng, chẳng phải anh đã xin lỗi kiểm điểm rồi sao? Anh cũng biết mình không nên động tay, không nên đánh em, em không thể cho anh thêm một cơ hội mà nhất định phải ly hôn sao... Em tha thứ cho anh được không? Chúng ta tiếp tục sống!"
"Chỉ cần em hứa không ly hôn, anh sẽ lập tức thả cô ta ra!" Cát Sâm trừng mắt, hơi rượu phả đầy.
"Được, em đồng ý!" Tống Giai Nhân trầm ngâm gật đầu, sau đó sốt ruột thúc giục: "Em đã nói đồng ý rồi, bây giờ anh có thể thả cô Tang được chưa?"
Nhưng Cát Sâm không có ý thả Tang Hiểu Du, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Giai Nhân, lắc đầu rất mạnh: "Không, em gạt anh!"
"Em đang gạt anh, em muốn anh thả cô ta ra, quay về em sẽ vẫn tiếp tục ly hôn với anh! Chỉ cần có phán quyết của tòa, em sẽ một lòng muốn trốn tránh anh, vốn không định quay về với anh!" Cát Sâm bày ra vẻ không bị lừa gạt, không những không bị thuyết phục mà có vẻ còn kích động hơn.
"Em gạt anh, em gạt anh!" Sau hai lần kêu gào liên tiếp, dường như toàn bộ hơi men đã xông thẳng lên đại não, khiến cho cảm xúc của Cát Sâm càng trở nên tiêu cực, hắn giờ không khác gì một bệnh nhân tâm thần cả.
Tang Hiểu Du ở gần hắn nhất, màng nhĩ cứ ong ong.
Điều này không quan trọng, quan trọng là cô cảm thấy Cát Sâm rõ ràng bị bệnh tâm lý, thế nên lại càng sợ hãi hơn, từ đầu tới cuối không thể bình tĩnh được, chỉ sợ lát nữa cảm xúc của hắn sẽ bùng nổ, thật sự sẽ đẩy cô xuống...
"Anh không tin, em còn lâu mới quay lại với anh. Bây giờ đến nằm mơ em cũng muốn rời xa anh, anh nói có đúng không!" Lồng ngực Cát Sâm phập phồng dữ dội, đôi mắt vốn đã đỏ rực giờ như phun ra lửa, gương mặt méo xệch, hắn kích động tới mức khoa chân múa tay: "Em chưa bao giờ yêu anh cả, em yêu hắn ta! Cho dù lúc trước em chấp nhận lời cầu hôn của anh, kết hôn rồi đi tuần trăng mật với anh, thì em mãi mãi cũng không thể quên được hắn! Mãi mãi cũng không quên được hắn..."
Nói tới cuối cùng, Cát Sâm giận dữ gào lên.
Ngoài cánh tay đang chỉ về phía họ qua không trung, tay phải còn lại của hắn kích động giơ lên.
"Á!"
Một giọng nữ hét lên.
Tiếng hét ấy không phải của Tang Hiểu Du, mà từ Tống Giai Nhân, người nhìn thấy cô bị cánh tay của Cát Sâm huých xuống sông.
Vì cô chẳng kịp phát ra âm thanh nào, cả người đã rơi thẳng xuống dưới theo dốc nghiêng, chỉ nghe thấy một âm thanh rất lớn.
Khi cô và hắn đi lên cầu, Tang Hiểu Du đã rất căng thẳng, vì chỗ này thật sự quá nhỏ hẹp, cố gắng lắm mới có thể dung nạp được hai con người. Ban nãy khi cảm xúc của Cát Sâm trở nên kích động, cô đã cực kỳ sợ hãi, nhưng cuối cùng điều cô sợ vẫn cứ xảy ra...
Khoảnh khắc tay phải của Cát Sâm giơ lên, cô đã bị đẩy mạnh vào, chân loạng choạng, một chân giẫm hụt và cứ thế ngã xuống.
Dòng nước sông lạnh lẽo tràn vào khoang mũi, Tang Hiểu Du nếm trải dư vị của sự nghẹt thở.
Bốn năm trước từng trải qua một trải nghiệm tương tự, cảm giác này thật sự rất tệ.
Nước sông bao bọc quanh cô, cảm giác lạnh lẽo giống như có một con rắn nước ghê tởm đang quấn lấy da thịt. Tang Hiểu Du cố gắng ngụp lặn, nhưng hai tay cô bị trói chặt sau lưng, hoàn toàn không đủ sức.
Chỉ dựa vào đôi chân là vô ích.
Cô bắt đầu cảm giác cơ thể chìm dần xuống dưới.
Không ngừng, không ngừng chìm xuống...
Tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không có nguồn sức mạnh nào ngăn cản. Cuối cùng Tang Hiểu Du không còn sức lực nữa, trước mắt tối đen lại, cô cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu, xung quanh là bóng tối, không thể nhìn thấy rõ cả năm đầu ngón tay.
Người rơi xuống sông sẽ phát ra một âm thanh rất lớn.
Lại có một âm thanh lớn khác, lần này là một bóng dáng cao lớn, nhảy thẳng xuống không chút do dự.
Tốc độ rất nhanh, thậm chí còn không kịp nhìn rõ động tác.
Cát Sâm còn lại trên cầu sợ hết hồn, cơ thể cứng đờ ở đó, gương mặt méo xệch cũng đơ ra, có chút ngốc nghếch và khó tin nhìn dòng nước chảy dưới chân.
Cát Sâm nhìn xuống bàn tay phải của mình, hoảng sợ lẩm bẩm: "Tôi không cố ý đâu! Tôi không nghĩ sẽ đẩy thật..."
Hắn lên kế hoạch bắt cóc cũng chỉ vì muốn Tần Tư Niên giao Tống Giai Nhân ra. Bắt cóc Tang Hiểu Du và nói sẽ đẩy cô xuống cũng chỉ để hù dọa hai người họ, chứ không hề thật sự định làm vậy!
Chỉ là không ngờ, ban nãy hắn lại lỡ tay đẩy người ta xuống sông...
Từ xa có tiếng xe cảnh sát ập tới, có thể nhìn thấy tới mấy chiếc xe, có điều Cát Sâm giờ này còn tâm trí gì để bỏ chạy. Hắn hoảng sợ ngồi phịch xuống cầu, một lòng nghĩ rằng mình đã giết người, cơn say cũng đã tan đi quá nửa, không biết nên làm thế nào mới ổn.
Tống Giai Nhân cũng đã chạy tới đầu cầu, sốt sắng nhìn xuống dòng sông.
Khoảng năm, sáu phút sau, cuối cùng cũng đã có động tĩnh, cánh tay Tần Tư Niên vớt được một Tang Hiểu Du hai mắt nhắm nghiền lên, đang cố gắng bơi vào bờ.
Sau khi lên bờ, anh cẩn thận đặt cô nằm lên bờ, Tần Tư Niên nuốt nước bọt không ngừng, tim cũng đã vọt lên tận cổ họng. Anh nhanh chóng dùng tay chống lên động mạch cổ và mạch trên cổ tay của cô, cảm giác vẫn còn đập anh mới thở phào.
Sau đó anh lập tức tiến hành cấp cứu.
Anh giúp cô làm sạch khoang miệng và khoang mũi, kết hợp cả hô hấp nhân tạo và ấn ngực phục hồi nhịp tim. Sau khi thử đi thử lại vài lần, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô phun ra hai ngụm nước, mí mắt rung nhẹ, có dấu hiệu tỉnh lại.
Tần Tư Niên quỳ dưới đất, nỗ lực nâng đầu cô lên, để cô dựa vào lòng mình. Anh cũng đồng thời dùng lồng ngực bao trọn lấy cô, không ngừng gọi tên cô: "Cá vàng, em sao rồi, em tỉnh lại chưa? Đừng sợ, anh ở đây, không sao rồi!"
"Cầm thú..."
Tang Hiểu Du gọi anh bằng hơi thở mỏng như tơ.
Tần Tư Niên thấy vậy lại càng ôm chặt cô hơn. Cả hai đều ướt rượt, cho dù đã bước vào những ngày đầu hạ nhưng nhiệt độ ở phương Bắc vẫn khá thấp, lại vừa từ dưới sông lên, gió sông thổi qua, giống như có một lưỡi dao cứa qua da thịt vậy.
Anh vỗ về hết lần này tới lần khác: "Anh đây, anh đây! Đừng sợ hãi, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu!"
"Cầm thú..." Tang Hiểu Du vẫn lẩm bẩm tên anh, sắc mặt chưa bao giờ nhợt nhạt đến thế. Đôi tay buông thõng xuống dưới đang cố gắng hết sức để nhấc lên, đặt vào một chỗ nào đó, giọng cô run bần bật: "Bụng em đau quá..."
Ngoài cảm giác lạnh ra, phần nhiều là đau đớn.
Cho dù được anh ôm chặt, cả cơ thể vẫn cứ nặng nề một cách khác lạ, nhất là khu vực bụng dưới đang đau co thắt từng cơn.