Băng Thành, bệnh viện tư.
Tần Tư Niên mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lục từ tòa nhà nội trú bước ra. Chỉ cần hơi cử động phần xương gáy cũng đau nhói vì cảm giác đơ cứng quá lâu. Bên ngoài ánh nắng rất gay gắt, anh buộc phải nheo đôi mắt lại. Anh không còn nhớ rõ mình đã từ Nam Phi trở về bao lâu rồi, con người cứ mơ mơ màng màng.
Đứng bên cạnh anh là một nữ hộ lý đang ôm bệnh án trong lòng, vừa báo cáo với anh vừa dè dặt quan sát sắc mặt của anh. Sau khi thông báo xong xuôi tình hình của bệnh nhân cũng như lịch mổ chiều nay, cô ấy bất giác nói thêm một câu: "Bác sỹ Tần, anh đã trực liên tục mấy đêm liền rồi, các ca phẫu thuật gần như cũng được sắp xếp kín đặc, không lúc nào rảnh, cứ tiếp tục như vậy dù có là người sắt cũng khó mà trụ nổi, hay là anh nghỉ ngơi vài hôm đi?"
Tuy rằng trước nay Tần Tư Niên vẫn luôn là một người rất trách nhiệm với công việc, cũng là một thần tượng được mọi người trong ngoài khoa ngoại của anh ngưỡng mộ, dù xét về trình độ chuyên môn hay về y đức. Chỉ là dù có thế nào cũng không thể bào mòn sức khỏe của bản thân như một cỗ máy như vậy được, gần như không cho bản thân quá nhiều thời gian để thở.
Trước kia lúc làm việc, đa phần Tần Tư Niên rất nghiêm khắc, trên dưới bệnh viện cũng đã quen từ lâu. Nhưng sau lần nghỉ phép ngắn ngày này quay trở về, nữ hộ lý lại cảm thấy, anh như trở thành một tảng sắt lạnh bị đúc rèn trăm nghìn lần, trầm mặc và cô độc, nhưng không có một chút hơi ấm nào, thậm chí là mất hồn...
"Không cần đâu!" Tần Tư Niên nhếch môi.
Không ai biết rằng anh buộc phải làm việc không ngừng nghỉ mới có thể làm tê liệt thần kinh. Hút nốt điếu thuốc cuối cùng trong tay, anh ném đầu lọc xuống đất, dùng giày da chèn qua, đồng thời rút một điếu mới từ trong bao ra đưa lên miệng châm lửa. Cùng với làn khói trắng là là bay ra, anh cất giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Bệnh nhân giường số 22 vừa làm xong, đợi bệnh nhân tỉnh lại phải cho uống thuốc đúng giờ, nếu không sẽ có nguy cơ đông máu, sau đó còn phải kiểm tra tình trạng máu đông, khụ khụ..."
Nói đến cuối, anh bất ngờ ho dữ dội không thể kiểm soát được.
Tần Tư Niên ho rất dữ dội, cả người không chỉ cúi gập xuống như con tôm mà cả bàn tay đang cầm điếu thuốc cũng run lên không ngừng. Rất lâu sau cơn ho mới dứt, mi tâm của anh nhăn tít lại vì đau đớn.
Nữ hộ lý thấy vậy bất giác khuyên nhủ: "Bác sỹ Tần, hay là... anh đừng hút thuốc nữa?"
Tần Tư Niên không dập tắt điếu thuốc, mà hỏi: "Tiểu Ngô, viện trưởng đi họp đã quay trở về chưa?"
"Về rồi ạ!" Cô hộ lý gật đầu.
"Ừm." Tần Tư Niên hờ hững đáp.
Gương mặt điển trai và hao gầy có phần mờ đi bởi làn khói thuốc, đôi mắt hoa đào mơ màng không rõ. Dường như anh đang suy nghĩ chuyện gì, hút hết điếu này tới điếu kia, hút không ngừng không nghỉ.
Mười phút sau, tại văn phòng viện trưởng.
Tần Tư Niên ngồi trên chiếc ghế da thư thái, chiếc áo blouse trắng đung đưa trong không trung. Trên bàn làm việc trước mặt, tách trà nghi ngút khói, hương trà thoang thoảng trong không khí nhưng anh từ đầu tới cuối không chạm vào nó.
Anh khoanh hai tay trước ngực, sau một lúc im ắng, anh cất giọng bí bách: "Viện trưởng, tôi muốn tới Tây Tạng làm tình nguyện."
...
Sáu tháng sau.
Nam Phi tuy so với nhưng khu vực khác ở châu Phi có phồn thịnh hơn một chút nhưng thật ra sự chênh lệch giàu nghèo vẫn rất lớn. Ở trong thành phố, người da trắng sống trong những căn biệt thự và chung cư nhưng đại đa số những người da đen thật ra vẫn sống trong những khu ổ chuột nghèo xơ xác.
Nơi ấy nằm bên cạnh đường quốc lộ, cách trung tâm thành phố hơn ba mươi cây số.
Chúng chẳng được gọi là nhà, phóng tầm mắt nhìn ra là chi chít những căn lều gỗ được dựng tạm lên bằng ván gỗ hoặc ván sắt, trên nóc đậy một lớp vải nhựa sơ sài, rồi dùng đá chèn xuống, vậy đã được coi là một chỗ trú ngụ rồi.
"Tách!"
Tang Hiểu Du khẽ ấn nhẹ, kéo máy ảnh xuống, nhìn hình ảnh bên trên.
Căn nhà nhỏ được tạo thành từ những thùng các tông bị bỏ phế, một bên dùng dây thép gai quấn lại, cực kỳ giống doanh trại tập trung mà Hit-le dùng để giam người Do Thái thời Chiến tranh thế giới thứ 2. Trước cửa có một cô bé người da đen ngồi xổm, mái tóc dã xõa xuống, quần áo trên người thủng lỗ chỗ, đang cầm một cây kim để tự khâu quần áo cho mình.
Bên cạnh còn có một đống thù lù đen sì sì, trông giống như bánh bao, thi thoảng cô bé lại gặm một miếng.
Hôm nay Tang Hiểu Du đi theo đồng nghiệp trong đài truyền hình tới đây để đưa tin về cuộc sống của một số người dân dưới đáy xã hội tại Nam Phi. Lúc này buổi phỏng vấn đã kết thúc. Ánh nắng chiều chiếu lên đỉnh đầu, cô nhẹ nhàng thở hắt ra một cái.
Những đứa trẻ sinh tồn ở nơi này, đừng nói đến việc đi học, đến việc đủ ăn ba bữa mỗi ngày cũng là một vấn đề.
Tang Hiểu Du lục trong túi xách, lấy ra toàn bộ số tiền mặt của mình, rồi vẫy tay gọi cô bé da đen ấy tới, cúi xuống nhét tiền vào lòng bàn tay cô bé.
Bé gái da đen há hốc miệng, sau đó đôi mắt sáng rực lên, kích động nhảy cẫng thật cao, liên tục nói cảm ơn cô, chắp hai tay trước ngực cầu nguyện: "Miss, Jesus will bless you!"
"Thanks." Tang Hiểu Du vuốt vuốt lại mái tóc của cô bé.
Sắp xếp xong cảnh quay, Dịch Tuyền vác máy quay chạy tới, lau mồ hôi và hỏi: "Chị Cá vàng, tới mấy chỗ này chị không quen lắm phải không?"
"Cũng tạm!" Tang Hiểu Du lắc đầu, mỉm cười trả lời: "Lúc trước khi ở Băng Thành, chị cũng hay tới các cô nhi viện, chỉ có điều trẻ con ở đó còn không khổ bằng ở đây!"
"Người lớn thì không nói làm gì, nhưng đám trẻ sống ở đây quả thực đáng thương quá!" Dịch Tuyền cũng cảm khái theo một câu.
Tang Hiểu Du nhìn theo bóng cô bé chạy tuột về khu nhà tập trung, từ từ đứng dậy: "Mấy chuyện này quốc gia nào cũng tồn tại, không thể nào tránh khỏi. Ở nước ta cũng có rất nhiều vùng hẻo lánh, lạc hậu, còn rất nhiều trẻ em không được tới trường, và chúng cũng còn phải lo cái ăn cái mặc!"
Dịch Tuyền nghe xong, gật gù phụ họa theo: "Đúng vậy, em nhớ có một năm đại học, em cùng bạn bè tới Tây Tạng làm tình nguyện vào dịp nghỉ đông, trẻ con ở đó cũng rất đáng thương! Có đứa mới chỉ bảy, tám tuổi nhưng vừa phải chăm một đứa em gái nhỏ hơn mình, vừa phải chăm sóc người già trong nhà, ngày ngày chỉ chực hết giờ học là chạy về đi lao động chân tay..."
Tây Tạng...
Trái tim Tang Hiểu Du chợt run lên nhè nhẹ.
Nghe Dịch Tuyền nhắc tới Tây Tạng, cô bất chợt nhớ tới một người mà cô bạn thân Lâm Uyển Bạch kể rằng cũng đã tới Tây Tạng làm tình nguyện...
"Chị Cá vàng, chúng ta về thôi!" Dịch Tuyền kéo tay cô.
Tang Hiểu Du bừng tỉnh lại, gật đầu: "Ừm!"
Ra khỏi khu ổ chuột, các đồng nghiệp cũng đã lần lượt trở về xe. Sau khi mọi người đã đông đủ, xe quay đầu trở về thành phố.
Có điều chưa đi được bao xa, thân xe bỗng dưng rung lắc dữ dội. Tang Hiểu Du vừa cúi đầu xuống xem điện thoại liền đập người vào ô cửa kính bên cạnh, cũng may cô phản ứng kịp, lấy tay đỡ lại.
Phía trước, tài xế đang hoảng hốt kiểm soát vô lăng, nhưng chiếc xe vẫn lắc trái lắc phải điên cuồng, lao thẳng một cách không kiểm soát. Và trong tầm mắt, những căn nhà được dựng tạm kia cũng đang chuyển động, rất nhiều đá và lốp xe dùng để chặn trên nóc đều lăn cả xuống.
"Á, chuyện gì thế này!"
Dịch Tuyền ngồi cạnh cô hoảng hốt tột độ, kéo tay cô hét lên. Tang Hiểu Du từng có kinh nghiệm với chuyện này khi ở Vân Nam, cô đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nặng lòng: "Không hay rồi, là động đất!"
"Cái gì?" Dịch Tuyền nghe xong thảng thốt ngay.
Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì tới thẳng Nam Phi, trải nghiệm còn hạn chế, nên sau khi nghe xong câu nói của cô, cô ấy càng hoảng hốt phát sợ, mồ hôi lạnh túa ra ngoài: "Động đất? Vậy phải làm sao, chị Cá nhỏ, em sợ quá, nếu có động đất chúng ta phải làm sao..."
Gặp phải động đất thì phải làm sao?
Tang Hiểu Du cười khổ, đành phải nghiến răng nói: "Chạy mau!"
Lúc này ai cũng bất lực, chỉ có thể cố gắng hết sức thoát khỏi khu vực phong tỏa, trốn về nơi bằng phẳng.
Các đồng nghiệp khác trên xe cũng dần dần ý thức được điều gì đó đang xảy ra. Người tài xế phía trước phản ứng rất nhanh, sau khi phanh gấp dừng lại bên cạnh một chiếc xe buýt, anh ta đẩy cửa nhảy xuống xe, những người khác cũng lần lượt làm theo.
"Earthquake..."
Xuống khỏi xe, họ liền nhìn thấy rất nhiều người điên cuồng chạy ra khỏi khu ổ chuột.
Mặt đất vẫn đang rung lắc không ngừng, rất nhiều xe ô tô trên đường cao tốc đều bị ép phải dừng lại, ai nấy đều bỏ xe chạy loạn. Nhất thời xung quanh toàn là người, có người ngồi sụp xuống, có người co ro, có tiếng trẻ con khóc, cũng có tiếng người mắng chửi.
Tang Hiểu Du loạng choạng kéo Dịch Tuyền dậy, tìm tới một vị trí bên đường.
May mắn thay khi động đất xảy ra, họ đã ra khỏi khu ổ chuột. Ngồi ở trong xe khả năng gặp nạn vẫn thấp hơn. Còn khu vực ban nãy họ vào, lúc này đã đổ nát như một nơi hoang phế.
Tuy Tang Hiểu Du từng có trải nghiệm gặp động đất ở Vân Nam, nhưng cảm giác vẫn chỉ là dư chấn, trải nghiệm chân thực ngay lúc này vẫn là lần đầu tiên.
Cô cảm nhận được nhịp tim vừa gấp vừa nhanh, khiến cô cũng vô cùng sợ hãi.
Lúc trước ở trong xe tuy vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng thật ra cô không có thời gian nghĩ tới điều gì khác. Lúc này cảm giác sau lưng vã đầy mồ hôi lạnh. Ban đầu những tưởng chỉ là một trận động đất nhỏ, không ngờ lại dữ dội đến vậy.
Dựa vào suy đoán, ít nhất cũng phải 6 độ richer...
Duy trì khoảng hơn mười phút, sự rung lắc cuối cùng cũng chấm dứt, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu khi đứng trước mẹ thiên nhiên, cho dù ta đang ở quốc gia nào, con người vẫn bất lực và yếu đuối như vậy.
Tang Hiểu Du kéo Dịch Tuyền ở bên cạnh đứng dậy, đôi mắt của cả hai đều rất đau. Tuy rằng khu ổ chuột không có những tòa cao ốc, chỉ số nguy hiểm sẽ giảm đi không ít. Nhưng số lượng những căn nhà gỗ lại khá dày đặc, lại không chắc chắn, rất nhiều đá tảng chặn ở trên lăn hết xuống, đường đi trở nên rất hẹp, gần như không còn lối đi. Vì trận động đất xảy ra quá đột ngột, đại đa số mọi người đều không có thời gian chạy ra ngoài, đều bị đè chặt bên trong, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng gào khóc đau khổ.
Người chạy được ra ngoài, lại ào vào trong tìm kiếm thân nhân.
Rất nhiều người bao gồm cả đoàn đồng nghiệp đều tự nguyện tham gia vào đội cứu hộ.
Vì những ảnh hưởng xấu do động đất mang lại, cây cầu nối qua đường cao tốc bị sập, ngăn cản đường đi của đội cứu hộ chuyên nghiệp. Cộng thêm việc có quá nhiều xe cộ hỏng trên đường cao tốc, tạo ra không ít sự cố, cũng không có cách nào thông xe hoặc rời đi, chỉ có thể ở yên tại chỗ.
Dù xảy ra thiên tai đột ngột này, mặt trời vẫn mọc lên và lặn xuống như thường ngày.
Chiếc xe họ đi tới đây đã bị lật, chỉ còn cách tìm chỗ nghỉ ngay tại đây. Có lúc thực sự ở hiền sẽ gặp lành. Cô bé da đen mà cô cho tiền lúc trước kéo cô tới khu tập trung mà mình ở.
Gần như không có căn nhà nào không sập. Chỗ ở của cô bé da đen tuy cũng sập, nhưng vẫn còn lại một phần nhỏ, có thể làm nơi tránh gió.
Tang Hiểu Du ngồi xếp bằng dưới đất, đường chân trời có những tia sáng bàng bạc, mông lung.
Dù đã may mắn thoát nạn nhưng ai nấy đều giữ vững tinh thần cảnh giác. Dù sao thì sau khi có một trận động đất xảy ra, ngay sau vẫn còn khá nhiều dư chấn. Lúc này cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng trưng.
Pin vẫn còn đủ dùng, nhưng nơi này luôn trọng trạng thái mất sóng, chẳng thể gọi điện thoại ra ngoài.
Cô vốn nghĩ xảy ra một trận động đất lớn như vậy, đã nhiều giờ trôi qua, tin tức hẳn đã lan đi nhiều quốc gia. Nếu người nhà và bạn bè ở Băng Thành đọc được, nhất định sẽ lo lắng.
Có điều bây giờ chẳng thể báo bình an cho họ được...
Tin chắc rằng những cột sóng viễn thông gần đây đều đã xuất hiện sự cố do động đất, trước mắt sẽ không thể kết nối được, Tang Hiểu Du vô vọng gõ tay lên di động, xem ra chỉ có thể đợi quay trở về thành phố rồi liên lạc với họ.
Có tiếng bước chân vọng tới, Dịch Tuyền đang ôm đau đi qua.
Trưa hôm qua khi động đất xảy ra, tuy rằng họ khá nhanh nhẹn, chạy thoát khỏi xe, có điều vì phía sau vẫn còn xe bám theo, nên khi Dịch Tuyền xuống phía sau cô đã bị xe sau tông, đập trán lên mui xe, máu chảy đầm đìa.
Điều kiện có hạn, sau khi cầm máu đơn giản, họ chỉ có thể lấy quần áo xé ra làm vải băng tạm.
Trông có phần hài hước, Tang Hiểu Du ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: "Dịch Tuyền, đầu em không sao chứ?"
"Không sao, không còn chảy máu nữa rồi, nhưng vẫn rất đau, hơi choáng váng nữa!" Dịch Tuyền lắc đầu, sau đó lại vội vàng lấy tay ôm chặt.
"Bây giờ đường cao tốc tắc nghẽn hoàn toàn rồi, không thể quay về, chắc tối nay vẫn phải ở lại đây!" Tang Hiểu Du kiểm tra vết thương trên đầu cô ấy, nhíu mày nói: "Cũng may em chỉ bị đụng chạm bên ngoài, vết thương không quá sâu, tạm thời vẫn có thể xử lý như vậy, đừng để bị nhiễm trùng, khi nào về sẽ giải quyết!"
"Ừm, đừng lo, em kiên cường lắm!" Dịch Tuyền hất hàm.
Thấy đối phương vẫn rất lạc quan, Tang Hiểu Du cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhìn thấy chiếc di động cô cầm trong tay, Dịch Tuyền chớp chớp mắt vẻ mờ ám: "Lúc này chắc là khắp nơi đã đưa tin rồi, anh trai em mà nhìn thấy chắc sốt ruột lắm!"
Tang Hiểu Du sững người, lập tức mỉm cười: "Chắc là vậy đấy..."
Sự mờ ám trong đôi mắt Dịch Tuyền càng thêm đậm, dường như còn muốn nói thêm điều gì nữa nhưng liếc mắt trông thấy gì, cô ấy bèn kéo tay cô, tâm trạng trở nên kích động: "Chị Cá nhỏ, hình như có đội cứu hộ đến kìa!"
Nghe xong, Tang Hiểu Du ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy có một đám người mặc cảnh phục chạy bộ tới.
Cô cùng Dịch Tuyền đứng lên, trong lòng cũng xuất hiện niềm hân hoan, may mắn là cuối cùng mình cũng được cứu.
Trong đội, ngoài quân nhân còn có rất nhiều bác sỹ và tình nguyện viên, có người mặc áo blouse trắng, có người mặc thường phục. Sau khi tới, họ bèn cấp cứu những người bị thương trên đường cao tốc và cứu những người dân bị mắc kẹt trong khu ổ chuột ra ngoài.
Giữa đám đông ấy, Tang Hiểu Du chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Sao có thể... Cô ngẩn ra tại chỗ, tự ngờ vực mình đang nhìn nhầm, ra sức chớp chớp mắt, hai tay căng thẳng bấm chặt vào nhau. Bóng dáng cao lớn đang chạy qua chạy lại giữa dòng người, dường như đang kiếm tìm. Anh cúi xuống nhìn rõ diện mạo từng người một, đôi mắt sốt sắng như có thể bùng cháy vào giây tiếp theo.
Như thần giao cách cảm, người ấy đột ngột dừng bước.
Tang Hiểu Du trợn tròn mắt như không dám tin, lẩm bẩm lên tiếng: "... Cầm thú?"
Hết chương 194