Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi

Tang Hiểu Du và các đồng nghiệp khác là tốp người thứ ba được di chuyển. Buổi trưa họ rời khỏi khu ổ chuột, tới khu vực an toàn.

Một khu đất bằng gần núi, được dựng rất nhiều những chiếc lều to nhỏ khác nhau, đâu đâu cũng nhìn thấy bóng người qua lại, có người lành lặn, có người thương tích. Họ đều là những người may mắn sống sót sau vụ động đất, Tang Hiểu Du cũng ở trong lều.

Cô đứng dựa cửa, hướng ánh mắt về phía ánh nắng nơi đường chân trời, ánh mắt có phần rệu rã.

Anh chưa quên được...

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, trước mắt Tang Hiểu Du hiện lên một gương mặt góc cạnh.

Những đường nét còn hõm sâu hơn ngày trước, cho dù ở trong hoàn cảnh này, vẻ đẹp trai của anh vẫn khiến thế giới phải nhường bước. Nhưng khi nói câu ấy, anh lại cúi mặt, nhìn xuống cái bóng của mình dưới đất, nỗi buồn thê lương dài vô tận.

"Chị Cá nhỏ, chị đang nghĩ gì vậy?"

Dịch Tuyền ôm trán đi vào trong lều, vết thương đã được xử lý và băng bó lại rồi.

Tang Hiểu Du kéo suy nghĩ quay trở về, lắc đầu: "Không có gì!"

"Mau, ăn no mới quan trọng!" Nói rồi, Dịch Tuyền chia miếng bánh sandwich trong tay cho cô.

Miếng sandwich được bọc bằng giấy bạc, bên trong đã lạnh ngắt, nhưng ở trong điều kiện này cũng chẳng thể đòi hỏi gì hơn nữa. Hôm qua khi đội cứu hộ chưa tới, họ còn phải nhịn đói, hôm nay được ăn đủ ba bữa một ngày đã rất mãn nguyện rồi.

Vật tư có hạn, không có nhiều giường sử dụng được, trong các lều đều được trải một lớp chiếu bằng lông mỏng tang để ngồi tạm.

"Cảm ơn em." Tang Hiểu Du đưa tay đón lấy.

Dịch Tuyền chạy qua ngồi bên cạnh cô, xé lớp giấy bạc bên ngoài, vừa cắn vừa lên tiếng: "Đã có nhiều vật tư dần dần được chuyển tới rồi. Lát nữa em đi nhận hai cái áo khoác cho chị em mình mặc, tránh đêm xuống cảm lạnh!Nhìn tình hình này, ít nhất cũng phải hai ngày nữa mới có thể quay về thành phố!"

Nghe xong, Tang Hiểu Du nhún vai nói: "Angelica gọi điện thoại tới nói, cấp trên yêu cầu những nhân viên đang có mặt ở vùng thiên tai cố gắng mang một số tin tức quay về, chưa biết chừng còn phải ở thêm mấy ngày!"

Thông tin dần được khôi phục không lâu sau khi đội cứu hộ tới.

Cô lần lượt báo bình an cho bạn bè và gia đình ở Băng Thành. Cùng lúc này, đơn vị trong thành phố cũng hạ lệnh, vì có mặt của mấy người bọn họ nên đơn vị không định cử thêm người tới nữa mà yêu cầu họ lấy thêm một số thông tin để sau này về tiếp tục đưa tin.

Dịch Tuyền nghe xong, lập tức xị mặt xuống: "A, thật là xúi quẩy!"

Tang Hiểu Du chỉ im lặng mỉm cười.

Tốc độ của Dịch Tuyền rất nhanh, nhồm nhoàm vài ba miếng đã hết chiếc sandwich, sau đó cô ấy nói là đi lấy vật tư.


Không đầy hai phút sau, Tang Hiểu Du cũng ăn xong, cô uống thêm chút nước. Cả chiều ở trong lều cũng bí bách, cô đi ra ngoài, định dạo xung quanh một chút để hít thở không khí, phía đối diện cô bé da đen ấy cũng đang hùng hục chạy tới.

Chỉ có điều lần này trên gương mặt cô bé không có sự hoảng hốt mà là một nụ cười tươi ngọt ngào.

Sau khi nhào tới trước mặt cô, con bé liến thoắng nói một thôi một hồi, có vẻ như đang kể về tình hình của người phụ nữ họ cứu hôm qua, sau đó chắp tay lại cúi đầu với cô: "Miss, thanks to you! Jesus bless!"

"Em nên cảm ơn anh bác sỹ kia!" Tang Hiểu Du cười nói.

Cô không muốn nhận công, dù sao thì người cứu được người phụ nữ ấy khỏi tay thần chết là Tần Tư Niên, thật ra cô không làm gì cả, cùng lắm chỉ đứng bên cạnh giúp anh tìm thuốc và dụng cụ y tế.

Bé gái người da đen gật đầu như băm tỏi, rồi chỉ vào một chiếc lều sau lưng: "He's sleeping..."

Sau đó cô bé lại dùng tiếng Anh cảm ơn cô thêm mấy câu, rồi bỏ chạy như một làn khói.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó khuất dạng, Tang Hiểu Du bật cười lắc đầu, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước. Có điều khi ngang qua căn lều mà ban nãy cô bé chỉ, bước chân cô chợt chậm lại, cô nghiêng đầu ngó vào trong.

Khác với hình ảnh cô mong chờ, bên trong không có người nào, mà chất đống rất nhiều dược phẩm, có vẻ như là chuẩn bị cho các nhân viên y tế.

Cũng chẳng có giường, chỉ là những lớp vải mỏng trải dưới đất. Tần Tư Niên nằm ở một góc trong cùng, chỉ có một mình anh, trên gương mặt điển trai lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền, giống như cô bé da đen nói, anh đang ngủ.

Có lẽ anh chợp mắt vì quá mệt, cơ thể cao lớn co ro lại. Sau khi mặt trời lặn, nền nhiệt hạ xuống, lúc này anh đang khoanh hai tay trước ngực.

Trước kia, họ từng ở những trại tỵ nạn sau thiên tai như thế này, những người lính và các bác sỹ vào những lúc như vậy không khác gì những vị thần. Có thể tưởng tượng ra được, cả ngày hôm nay anh đã mệt mỏi đến mức nào, ngủ như thế này sẽ rất dễ cảm cúm.

Tang Hiểu Du từ từ thu ánh mắt lại, hướng bước chân về địa điểm tập kết vật tư cách đó không xa.

Tất cả đồ đạc thiết yếu đều do Chính phủ nước sở tại và những nhà hảo tâm tình nguyện đóng góp. Có tình nguyện viên đang đứng ở đó, phát lương thực, thực phẩm và đồ dùng cho những người dân. Cô đi tới, ngập ngừng hỏi: "Xin lỗi đã làm phiền, có thể cho tôi xin một cái chăn không?"

Cầm theo chiếc chăn được nhận, Tang Hiểu Du quay ngược về đường cũ, một lần nữa tới trước lều.

Bên trong vẫn vậy, ngoài thuốc men ra thì không có người, thi thoảng có người chạy vào trong cũng chỉ là để lấy thuốc rồi vội vã đi ra. Tần Tư Niên vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng ấy.

Dù chia tay rồi nhưng vẫn là bạn.

Hơn nữa ở nơi đất khách quê người như thế này, cho dù nể mặt là người đồng hương, đồng bào, thì hành động của cô cũng là hợp tình hợp lý. Huống hồ ban sáng anh còn gián tiếp giúp cô cứu người phụ nữ kia, cũng đã tiêm vắc-xin cho cô...

Tang Hiểu Du bước nhẹ nhàng lên trước, cúi người giũ chiếc chăn ra đắp lên cho anh.

Cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức, không muốn khiến anh thức giấc, cũng cố gắng hết sức không để anh phát hiện, tránh khiến anh hiểu lầm, sau khi đắp chăn xong, cô cũng định đi ngay không ở lại thêm.


Chỉ có điều vừa mới đứng dậy, bàn tay còn chưa kịp thu hết về đã bị túm chặt một cách đột ngột.

Cảm nhận được sức mạnh từ lòng bàn tay anh, cả cơ thể Tang Hiểu Du cứng đờ lại.

Phản ứng đầu tiên của cô là tròn mắt cúi đầu xuống nhìn anh. Cô thấy anh vẫn nhắm nghiền mắt lại, có lẽ vẫn đang ở trong cơn mơ, động tác kia chỉ là vô thức, cô bất giác vững tinh thần trở lại.

Tang Hiểu Du hít một hơi sâu, giãy giụa.

Không ngờ anh nắm quá chặt, thậm chí cô còn cảm nhận được từng đường vân trong lòng bàn tay anh.

Tang Hiểu Du nhíu mày, lần này không định khách khí nữa. Cô hơi dùng sức một chút để giằng tay ra. Không ngờ cô hình như đã làm anh tỉnh giấc, đôi mắt hoa đào phong lưu từ từ mở ra, bên trong ngoài những tia máu đỏ còn có vẻ lơ mơ của cơn ngái ngủ.

Cô khẽ nghiến răng: "Cầm thú, anh..."

"Ha ha, chắc lại là mơ rồi!"

Tiếng cười trầm của Tần Tư Niên che lấp giọng cô, xen lẫn đôi chút khàn khàn. Ánh sáng trong mắt anh tập trung lại, bờ môi mỏng nhếch lên một nụ cười tự giễu, anh lẩm bẩm: "Nhưng giấc mơ lần này sắc nét quá, mở mắt ra em vẫn đang ở đây, hơn nữa cảm giác còn rất chân thực..."

Nói xong, Tần Tư Niên lại cười thầm, sau đó một lần nữa từ từ nhắm mắt lại.

Tang Hiểu Du bất giác mím chặt môi.

Lúc này cô mới phát hiện ra anh chưa tỉnh hoàn toàn, mấy câu ban nãy chỉ là tiếng lẩm bẩm trong mơ mà thôi.

Lúc này anh đã một lần nữa chìm vào trong giấc mơ dài, nhịp thở dần ổn định trở lại.

Tang Hiểu Du hướng ánh mắt xuống bàn tay đang được anh bọc kín kẽ trong lòng bàn tay mình, hàng mi che đi ánh sáng trong đôi mắt cô, cũng che kín gợn sóng xuất hiện thoáng chốc và ngắn ngủi. Cô có thể vờ như không nghe thấy những gì anh lẩm bẩm, nhưng nhiệt độ cơ thể lại liên tục được vỗ về, không nóng không lạnh, sự ấm áp dường như muốn len sâu vào trong trái tim.

Có một khoảnh khắc Tang Hiểu Du thất thần như vậy.

Lúc này ngoài cửa lều bất ngờ truyền tới động tĩnh nào đó, giống như tiếng bước chân người. Cô như choàng tỉnh, hoảng loạn quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một cái bóng lướt qua, có người đi vào rồi lại vội vã chạy ra.

Tang Hiểu Du nuốt nước bọt, quay đầu lại. Lúc này cô không còn ngập ngừng nữa, dứt khoát dùng sức từ từ cạy tay anh ra, lùi ra sau mấy bước kéo giãn khoảng cách.

Cô âm thầm thở dốc mấy nhịp, nhìn Tần Tư Niên đang say ngủ rồi quay đầu rời đi thẳng.


Bước chân rất nhanh, chẳng bao lâu sau cô đã biến mất.

Trong lều, Tần Tư Niên đang nằm một mình từ từ mở mắt ra.

Bàn tay buông thõng mở ra một lần nữa, anh ngắm nhìn những đường vân trên đó rồi lưu luyến nắm chặt lại, trong đôi mắt hoa đào ánh lên một thứ tình cảm nồng nàn nào đó.

Từ lúc rời khỏi lều của Tần Tư Niên, Tang Hiểu Du bèn rảo bước nhanh về lều của mình. Bên trong Dịch Tuyền đang ngồi quay lưng về phía cô, lồng ngực hơi phập phồng, xem ra cũng mới đi vào trước cô không lâu.

Ban nãy tiếng động từ ngoài cửa vọng vào, chính là Dịch Tuyền.

Tang Hiểu Du đi tới, hai tay vắt chéo phía trước, ngập ngừng lên tiếng: "Dịch Tuyền, thật ra ban nãy..."

"Không sao, đừng lo, em đâu có hiểu lầm!" Dịch Tuyền mỉm cười xua tay ngắt lời cô.

Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du khẽ thở phào.

Bên ngoài, bầu trời đêm đã đậm dần, ngoài quân nhân, các y bác sỹ cùng các nhân viên tình nguyện ra, đại đa số mọi người đều trở về lều nghỉ ngơi. Cũng liên tục có mấy người da đen trở về lều của họ, ai nấy đều tìm được chỗ để nằm xuống, cuộn người nghỉ ngơi.

Tang Hiểu Du khoác chiếc áo Dịch Tuyền nhận về, khi chuẩn bị nằm xuống thì đối phương lại đứng bật dậy.

"Em không ngủ à?" Cô kinh ngạc hỏi.

Dịch Tuyền nắm chặt di động, đảo đảo mắt nói: "Chị Cá nhỏ, chị ngủ trước đi, em gọi điện về nhà một lát!"

Tang Hiểu Du gật đầu, dặn dò: "Được, vậy gọi xong em vào ngủ sớm đi nhé!"

Dịch Tuyền đáp lại một tiếng, sau đó cầm di động đi ra khỏi lều. Hơn mười phút sau cô ấy mới quay lại, càng về đêm không gian càng yên ắng.

Sáng hôm sau, mặt trời ở Nam Phi vẫn mọc rất sớm.

Giống với bữa trưa và bữa tối hôm qua, có tình nguyện viên phát bữa sáng cho mọi người. Rất đơn giản, một hộp sữa bò và một túi bánh quy khô, đủ để giải quyết cơn đói.

Tang Hiểu Du dựng ba góc hộp sữa lên, mở một góc. Lúc đi ngang qua một căn lều, cô chợt đánh mắt liếc vào trong.

Lúc này, bên trong ngoài thuốc thang chất thành đống thì không một bóng người.

Ở vị trí tối qua, không còn bóng Tần Tư Niên nằm đó, chỉ còn lại một chiếc chăn. Tang Hiểu Du nhanh chóng quay đi, tiếp tục cất bước về phía trước. Một ngày mới đã bắt đầu, ắt hẳn anh lại tiếp tục chìm đắm trong công việc hỗ trợ tình nguyện.

Lúc này có không ít người bị thương, các nhân viên y tế không được nghỉ ngơi phút nào.

Khi Tang Hiểu Du chuẩn bị cúi người đi vào trong lều của mình thì bất ngờ cảm nhận được một sự rung lắc dữ dội. Có tiếng ầm ầm vang lên bên tai, dưới chân gần như không thể đứng vững, cô loạng choạng sang trái, sang phải.

"Dư chấn đấy, mọi người mau chạy ra khỏi lều đi!"

Trong hỗn loạn, có ai đó dùng tiếng Anh hét lớn lên với mọi người.


Gần như đồng thời, rất nhiều người đồng loạt xô nhau chạy ra khoảng trống giữa các căn lều, có người chạy chậm, thậm chí có người bị lều đổ xuống người, đau đớn kêu la thất thanh.

Cảm giác cơn dư chấn này không hề nhỏ, nhưng may thay nó không kéo dài quá lâu, chỉ khoảng hai đến ba phút.

Sau một phen thảng thốt, cảm xúc của mọi người bình thường trở lại, bắt đầu cùng các quân nhân dựng lại các căn lều, thu dọn tàn cuộc ngổn ngang.

Tang Hiểu Du ngồi sụp xuống, nhặt sữa và bánh dưới đất lên, phủi lớp bụi bên trên. Khi ngẩng đầu, cô nhìn thấy ngay phía trước có vài người đang bu lại, lùm xùm nói gì đó, như đã xảy ra chuyện gì.

Thấy Dịch Tuyền chạy từ hướng đó lại, cô buột miệng hỏi: "Sao thế, có chuyện gì à?"

"Ban nãy trong dư chấn, hình như trên núi đã có người gặp nguy hiểm!" Dịch Tuyền chỉ vào dãy núi bên cạnh, nói.

"Trên núi?" Tang Hiểu Du kinh ngạc.

"Đúng vậy!" Dịch Tuyền gật đầu, nhíu mày thuật lại: "Nghe nói là người được chó nghiệp vụ tìm thấy. Buổi trưa hôm trước khi động đất xảy ra, có một đôi vợ chồng bị chôn vùi trên núi, hình như còn bị thương rất nặng, người vợ còn bị bệnh tim bẩm sinh. Buổi sáng đã có bác sỹ lên núi, bây giờ liên tục xảy ra dư chấn, dẫn đến sạt lở, e cũng lành ít dữ nhiều..."

Nghe xong, Tang Hiểu Du hướng sắc mặt nặng nề về phía dãy núi.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, có rất nhiều chỗ bị sạt lở. Nếu thật sự không may gặp nạn, tình hình quả thực không lạc quan...

Bệnh tim bẩm sinh ư...

Tang Hiểu Du vô thức lặp đi lặp lại một từ khóa nào đó trong đầu, nếu là bệnh tim có lẽ sẽ cần bác sỹ tim mạch.

Lúc này cô vẫn chưa nghĩ nhiều, dù sao thì số lượng bác sỹ trong đội cứu hộ cũng không hề nhỏ, đâu phải chỉ có mình anh là bác sỹ ngoại khoa. Trong tầm mắt bất ngờ xuất hiện một cái bóng nhỏ xíu không biết từ đâu chạy tới, va nhẹ vào đầu gối của cô.

Tang Hiểu Du cúi đầu, vội vàng đỡ cô bé da đen đứng dậy, hỏi con bé có bị thương ở đâu không.

Cô bé da đen lắc đầu, thấy cô đang nhìn về phía ngọn núi, cô bé nghiêng đầu, chỉ tay về phía đó: "Chinese-doctor!"

Lòng cô bỗng nặng trĩu.

Tang Hiểu Du bất giác nhìn quanh một lượt đám đông hỗn độn. Những người da trắng và da đen đứng lẫn lộn, ở giữa còn xen lẫn một bộ phận người da vàng, nhưng cô vẫn không thấy cái bóng cao lớn ấy đâu.

Về lý mà nói, vừa xảy ra dư chấn, gần như tất cả mọi người đều chạy ra khỏi lều, hơn nữa một số nhân viên y tế cũng di chuyển khu vực chữa trị ra ngoài.

Chỉ là không có anh...

Trong đám đông gần đó, người đứng đầu đang chỉ huy một đội cứu hộ tạm thời. Vì đã mất liên lạc với người trên núi nên cần cử thêm nhiều người khác lên. Ngoài các quân nhân ra, nhiều tình nguyện viên cũng chủ động xin gia nhập.

Tình hình trên núi không thể so với dưới đồng bằng, sẽ có những nguy hiểm không tên, biểu cảm trên mặt mọi người đều rất nghiêm túc.

Tang Hiểu Du nhìn thấy họ đi về phía mình, hai bàn tay buông thõng của cô nắm chặt. Sau khi người da đen cuối cùng đi qua, cuối cùng cô vẫn cất bước tiến lên: "I want to join!"

Hết chương 196


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận