“Phúc ma ma! Phúc ma ma!” Thái Hậu cả kinh gọi, “Đây là thế nào?”
Phúc ma ma cũng bị dọa sợ, vội vàng gọi người xem xét.
Thừa Hàn bước qua, dùng mũi giày đá đá, mấy người kia vẫn không nhúc nhích, không biết sống chết.
Trái tim Thái Hậu không ngừng tăng nhịp đập, m.á.u xộc lên óc, suýt nữa đứng không vững, Phúc ma ma vội vàng đỡ bà.
Phúc ma ma khuyên nhủ: “Thái Hậu, nơi này dơ bẩn, chỉ sợ làm bẩn mắt người, người mau vào trước đi”.
Thái Hậu bình tĩnh lại, miễn cưỡng gật đầu, đi vào trong phòng ngồi xuống, lòng rối như tơ vò.
Chỉ chốc lát sau, Phúc ma ma bước vào, vẻ mặt kinh sợ: “Thái Hậu, Thừa Hàn cùng mấy tiểu thái giám lanh lợi đã kiểm tra ra, những người kia là người chúng ta sắp xếp làm việc ở Dưỡng Tâm Điện.
Có người còn sống, có người đã chết”.
Thái Hậu giật mình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Phúc ma ma, không thể tin hỏi lại: “Dưỡng Tâm Điện?”
“Vâng”, Phúc ma ma gật đầu, “Thừa Hàn hỏi hai tiểu thái giám đang canh trước cửa cung, nhưng hai người đó không chịu nói dù chỉ một câu.
Cuối cùng, Thừa Hàn phải lấy người ra dọa, một tiểu thái giám mới nói đây là ý của chủ tử, bọn họ chỉ theo lệnh làm việc”.
Nghe đến đây, trái tim Thái Hậu đã hoàn toàn chìm trong bể nước đá.
“Là chủ ý của Hoàng Đế sao? Nó dám đánh đám người đó đến thập tử nhất sinh rồi trả lại Vĩnh Thọ Cung?”
Thái Hậu không thể giữ bình tĩnh hát đổ cốc trà, Phúc ma ma run rẩy quỳ xuống.
Thái Hậu bình tĩnh lại, lẩm bẩm tự nói: “Hoằng Lịch…..
nó biến thành thế này từ khi nào?”
Thái Hậu vẫn luôn cho rằng Hoằng Lịch là quả hồng mềm dễ nắm.
Lúc trước bà vẫn là Hi Quý Phi, Hoằng Lịch luôn một lòng hiếu thuận với bà, không có nửa điểm không nghe lời, nhưng hiện tại sao hắn lại trở nên thế này? Con người không bao giờ đột nhiên thay đổi tính tình như thế, khả năng duy nhất là trước giờ Hoằng Lịch luôn diễn! Dáng vẻ hiền lành của hắn đều là diễn, lừa gạt tất cả mọi người.
Thái Hậu chỉ cảm thấy bóng dáng Tứ hoàng tử Hoằng Lịch trong trí nhớ ngày càng xa vời, thay vào đó là sắc mặt lãnh đạo của Tân Hoàng Đế.
Phúc ma ma ngẩng đầu lên nói: “Không ngờ Hoàng Thượng thủ đoạn như vậy, người chúng ta sắp xếp ở Dưỡng Tâm Điện đều bị moi ra hết.
Thừa Hàn mới nhìn một lượt, không sót một ai, Hoàng Thượng làm ra những việc này mà không để lại chút tiếng gió, khiến chúng ta trở tay không kịp”.
Thái Hậu hừ lạnh: “Hoàng Đế chính là muốn đánh chúng ta một trận trở tay không kịp như thế đấy”.
Dù sao Thái Hậu cũng là kẻ cả đời khôn khéo, sau một hồi tức giận, bà bình tĩnh rất nhanh.
Cẩn thận nghĩ lại, vì sao Hoằng Lịch lại muốn làm như thế? Mối quan hệ giữa bà và Hoằng Lịch vốn cũng không có mấy khúc mắc, sao Hoằng Lịch lại cố tính làm những chuyện này? Chẳng lẽ vì hôm qua bà gây khó dễ cho Thanh Anh?
Hoằng Lịch cùng Thanh Anh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau, dĩ nhiên có chút tình nghĩa, nhưng tình cảm giữa bọn chúng thật sự sâu nặng vậy ư? Hoằng Lịch sẽ vì một chuyện nhỏ như thế mà tìm cách chèn ép bà?
Thái Hậu nói phỏng đoán của mình với Phúc ma ma, Phúc ma ma cũng biểu lộ không đồng tình: “Thanh phúc tấn không được sủng ái, chưa nói đến Phúc tấn hay Cao phúc tấn, ngay đến Kim cách cách cũng được sủng ái hơn nàng ta… Nếu Hoàng Thượng thật sự thích nàng ta, sao lại không sủng nàng ta?”
Thái Hậu lắc đầu: “Nếu Hoằng Lịch chỉ kiêng kị ai gia, cố tình không sủng ái Thanh anh, để ai gia buông lỏng cảnh giác, hông gây phiền phức cho Thanh Anh thì sao?”
Phúc ma ma khó hiểu hỏi: “Hoàng đế thật sự có thể làm được việc 6 năm liền không sủng ái Thanh phúc tấn ư?”
“Lúc trước ta cảm thấy không thể, nhưng hiện tại xem ra chưa chắc, tâm cơ Hoằng Lịch thâm sâu, không ngoại trừ khả năng nó đã diễn tận 6 năm”.
Lúc này, Hoằng – tâm cơ thâm trầm – biết diễn kịch – Lịch đột nhiên hắt hơi một cái ở Dưỡng Tâm Điện.
Hắn xoa xoa mũi lẩm bẩm: “Rõ ràng đang giữa hè, chẳng lẽ trẫm cảm lạnh à?”
Triệu Đức Thắng vội nói: “Nô tài mời thái y đến khám cho Hoàng Thượng”.
“Không cần”, Hoằng Lịch phất tay, “Chỉ hắt hơi một cái thôi, hiện tại thân thể trẫm rất tốt, không dễ bị cảm lạnh”.
“Đúng rồi”, Hoằng Lịch sực nhớ đến một chuyện, “Đã ném mấy tên nô tài kia đến Vĩnh Thọ Cung chưa?”
Triệu Đức Thắng đáp: “Đã làm xong rồi ạ”.
Hoằng Lịch cười lạnh: “Thái Hậu trải qua ngày lành quá lâu rồi, được Tiên Đế sủng ái đến mức không biết trời cao đất dày là gì, dám sắp xếp người tới theo dõi trẫm”.
Hắn là thiên tử, là người tôn quý nhất, kể cả thê tử của hắn cũng phải giữ phép quân thần trước, sau đó mới là tình thân.
Hoằng Lịch tuyệt đối không cho phép có kẻ nào dám xúc phạm uy quyền của hắn.
Người ở trong cung nhiều năm sớm đã luyện ra tay nghề, ngay đến việc đánh người cũng nghiên cứu kỹ lưỡng.
Những thái giám chuyên nhận lệnh đánh con trượng rất có tay nghề, sẽ khiến kẻ bị đánh nhìn như da tróc thịt bong như chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục, bề ngoài không thấy dị thường gì, nhưng thực tế lục phủ ngũ tạng đã sớm dập nát, không qua nửa ngày sẽ phải c hết.
Hoằng Lịch ra lệnh để Triệu Đức Thắng giữ lại mạng của những tên nô tài kia.
Cho nên họ nhìn thì bị đánh thảm thiết, nhưng thương thế không quá nghiêm trọng.
Chỉ có một cung nữ thân thể mảnh mai ngoài ý muốn bị đánh c hết, Hoằng Lịch thưởng cho người nhà nàng ta 20 lượng bạc, đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu một năm.
Mục đích của hắn chỉ là uy h.i.ế.p Thái Hậu, mấy nô tài kia đúng lúc gặp xui xẻo mà thôi.
Hiện tại chỉ còn một vấn đề cuối cùng.
Nhạc Thân.
Nhạc Thân là thuộc gia tộc Nữu Hỗ Lộc thị, Tương Hoàng Kỳ, là đời sau của một trong những tộc khai quốc công thần.
Đời trước, Càn Long rất trọng dụng Nhạc Thân, dùng ông ta để chèn ép Trương Đình Ngọc.
Dưới thời Càn Long, Nhạc Thân được trọng dụng nên tỏa sáng rực rỡ.
Còn hiện tại, có vẻ Nhạc Thân đã trở thành thân tộc của Thái Hậu, cũng là thân tín thân cận nhất của Thái Hậu.
Hoằng Lịch bật cười.
Sao Thái Hậu có thể cho rằng, chỉ cần bà kết hợp với Nhạc Thân là có thể khiến một Hoàng Đế như hắn kiêng kị nhỉ?
Nếu hắn giống Hán Hiến Đế, chỉ là một Hoàng Đế rối gỗ thì còn có thể uy h.i.ế.p được hắn.
Nhưng hắn là Hoàng Đế nắm thực quyền.
Nếu hắn cứ suốt ngày kiêng kị cái này, e sợ cái kia thì Hoàng Đế như hắn chẳng phải là trò cười hay sao?
Trong triều có rất nhiều nhân tài, không thiếu một Nhạc Thân.
Ban Đệ, Triệu Tuệ hay A Lý Cổn, có ai là không thay thế được Nhạc Thân?
Hoằng Lịch giam lỏng Thái Hậu ở Vĩnh Thọ Cung, cắt đứt liên lạc của bà với bên ngoài, cho nên Thái Hậu dĩ nhiên không biết, Nhạc Thân đã bị Hoằng Lịch tước bỏ tước vị Nhất Đẳng Công Tước, đồng thời giao vị trí Thống Đốc Mãn Châu Bạch Kỳ cho người khác.
Thái Hậu ở Vĩnh Thọ Cung mấy ngày, không thể đi được đâu, chỉ có thể ngồi trong đình ngắm núi giả, lơ đễnh nhìn cá chép vàng bơi lội trong áo.
Bà đột nhiên nghĩ tới Hoàng Hậu ở Cảnh Nhân Cung không bị phế mà như bị phế.
Ngày hôm ấy, bà dạt dào đắc ý đến Cảnh Nhân cung khiêu khích Hoàng Hậu đang bị giam lỏng, tự cho bản thân đã toàn thắng, nhưng không ngờ bản thân bà hôm nay lại rơi vào tình thế không khác gì Hoàng Hậu.
Lúc này, Phúc ma ma vội vàng lại gần nói: “Thái Hậu, nô tì vừa nghe nói, Nhạc Thân đại nhân bị Hoàng Thượng tước chức Thống Đốc cùng tước vị Nhất Đẳng Công Tước rồi, thế này là sao đây?”
“Cái gì?!” Thái Hậu đứng phắt dậy, mồi câu tong tay vương vãi đầy đất.
Lúc trước, Thái Hậu còn không quá lo lắng trước thủ đoạn của Hoằng Lịch, vì bà tin rằng, Nhạc Thân có thể gây áp lực trên triều, để Hoàng Đế thả bà ra ngoài.
Nhưng hiện tại, hy vọng cuối cùng của bà cũng tan biến.
Thái Hậu hiểu rõ, bà thua rồi, trong thế cờ giữa hai mẹ con, bà bị Hoằng Lịch đánh đến mức không còn sức phản kháng, thất bại thảm hại.
Thái Hậu tựa như già đi trong nháy mắt, bà run run nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Phúc ma ma, giúp ai gia trang điểm, ai gia muốn gặp Hoàng Đế!”.