“Hoàng Thượng, người bên Vĩnh Thọ Cung tới báo, nói Thái Hậu muốn gặp người”.
Hoằng Lịch liếc nhìn Triệu Đức Thắng.
Bản lĩnh xem mặt đoán ýcủa Triệu Đức Thắng rất giỏi, dĩ nhiên biết Hoằng Lịch đang nghĩ gì: “Thái giám thân cận của Thái Hậu tự thân đến, giọng điệu nói chuyện rất cung kính, ‘Xin công công truyền lời’, hoanftoanf không giống dáng vẻ ngày trước”.
Hoằng Lịch gật đầu, xem ra Thái Hậu đã nhận thua.
Hắn chỉ dùng ít thủ đoạn đã hoàn toàn đánh bại Thái Hậu.
“Trẫm tới Vĩnh Thọ Cung thỉnh an Thái Hậu”.
Triệu Đức Thắng vội truyền kiệu, Hoằng Lịch ngồi lên, đi tới Vĩnh Thọ Cung.
Đến nơi, Triệu Đức Thắng đưa mắt ra hiệu, hai tiểu thái giám canh giữa trước cửa ngoan ngoãn mở khóa cổng lớn Vĩnh Thọ Cung.
Từ kiệu bước xuống, Hoàng Đế bước qua cánh cổng lớn của Vĩnh Thọ Cung, tất cả cung nhân bên trong đều quỳ rạp trên mặt đất, trên dưới đều thống nhất phục tùng.
Hoằng Lịch bước vào chính điện, thấy Thái Hậu ngồi một mình trên ghế.
Vì còn trong thời kỳ diễn ra tang lễ nên Thái Hậu chỉ mặc một bộ y phục bằng gấm màu xanh biển, trên kỳ đầu chỉ gắn một bông hoa trắng.
“Nhi tử thỉnh an Hoàng Ngạch nương”.
Thái Hậu cười nói: “Hoàng Thượng tới rồi, mau ngồi đi”.
Hai người diễn xuất đúng chuẩn hình tượng “mẫu từ tử hiếu”, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, bọn họ đã sớm xé rách mặt nạ.
Hoằng Lịch ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, lãnh đạm nói: “Sao Vĩnh Thọ Cung của Hoàng ngạch nương hôm nay yên tĩnh quá vậy, phải náo nhiệt lên mới tốt”.
Thái Hậu cười như không cười: “Tang lễ của Tiên Đế chưa qua, sao có thể náo nhiệt?”
Nếu là ngày trước, chắc chắn Thái Hậu sẽ trách cứ “Hoằng Lịch, con quá không hiểu chuyện”, nhưng hiện tại bà lại chẳng dám nói gì.
Hoằng Lịch cũng cười nói: “Đúng vậy, chỉ là quá mức yên tĩnh không tốt.
Nhi tử vừa bước vào Vĩnh Thọ Cung còn tưởng ở đây đang chuẩn bị Hồng Môn Yến”.
Thái Hậu oán trách nhìn hắn: “Hoàng Đế nói gì vậy? Ai gia là ngạch nương của con, sao có thể chuẩn bị Hồng Môn Yến?”
Bà đang cường điệu thân phận “ngạch nương” của mình, nhưng chiêu này hoàn toàn vô dụng với Hoằng Lịch.
Từ xưa tới nay, phàm là người bước lên đế vị đều có một mặt tính cách vô cùng nhẫn tâm, dù trước mặt là thân nhân m.á.u mủ, hắn cũng có thể giơ đao bổ xuống.
Đường Thái Tông Huyền Vũ g iết huynh đệ, Đường Huyền Tông một ngày g.i.ế.c ba người , Ung Chính phế tam hoàng tử thành thứ dân.
Tất cả bọn họ đều không phải người gỗ không có tình cảm, chỉ là đứng trước quyền lực, tình cảm chỉ là trò chơi không đáng nhắc đến.
Càn Long thân là Đế vương của xã hội phong kiến, sao có thể bị ràng buộc bởi thân phận người thân.
Huống chi Thái Hậu còn chẳng phải là thân mẫu thân sinh ra hắn.
Đã không có gánh nặng huyết thống, Càn Long càng không có gánh nặng tâm lý.
“Nhi thần nghĩ, tuổi của người cũng lớn rồi, chờ qua tang lễ sẽ mời người đến Ninh Thọ Cung ở, chờ đến khi Từ Ninh Cung tu sửa xong, người lại về Từ Ninh Cung”.
Thái Hậu hỏi: “Vậy các phi tần khác của Tiên Đế ở đâu?”
“Dĩ nhiên sẽ ở cùng Ninh Thọ Cung cùng người, nhưng người yên tâm, nhi thần sẽ nhanh chóng sai người tu chỉnh Từ Ninh Cung, chậm nhất khoảng ba tháng sẽ xong”.
Thái Hậu sửng sốt, không ngờ Hoàng Đế làm đến bước nào.
Dù sao chuyện hậu cung cũng do Hoàng Đế định đoạt, nếu Hoàng Đế nói Từ Ninh cung vẫn chưa tu sủa xong, vậy rất có khả năng đến c.h.ế.t Thái Hậu vẫn không thể về Từ Ninh Cung, chỉ có thể cùng các Thái Phi ở Ninh Thọ Cung.
Đây là Hoằng Lịch đang đánh một bạt tai, rồi lại cho một quả táo ngọt.
Thái Hậu không tỏ thái độ gì hỏi: “Vậy vị ở Cảnh Nhân Cung kia… Hoàng Đế tính sao?”
Đấu đá nửa đời người, dĩ nhiên Thái Hậu không mong Hoàng Hậu dược thả ra khỏi Cảnh Nhân Cung, nhưng trước mắt bà không định nói rõ ràng.
Hoằng Lịch khép hờ mắt, “Vị ở Cảnh Nhân Cung dĩ nhiên sẽ tới hành cung ở cố đô Thẩm Dương”.
Thái Hậu vội nói lớn: “Vậy….
Hoàng Thượng, người có tôn vị ở Cảnh Nhân Cung làm Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu không?”
Hoằng Lịch cười nói: “Hoàng ngạch nương, người chấp gì danh xưng của vị Cảnh Nhân Cung kia chứ? Nhi thần từng nghe chuyện Khổng Bắc Hải và Mạnh Tương Dương, nếu Hoàng ngạc nương không thích, gọi thẳng bà ấy danh xưng Hoàng Hậu là được”.
(Khổng Bắc Hải là Khổng Dung, Mạnh Tương Dương là Mạnh Hại Nhiên, ý chỉ dùng địa danh nói đến tên người)
Hoằng Lịch không trực tiếp trả lời vấn đề của Thái Hậu, ngược lại không vội đưa ra vấn đề.
Thái Hậu gấp đến độ muốn tiếp tục chất vấn, rồi bà đột nhiên nhanh trí, phát hiện giọng Hoàng Đế có chút gì đó thần bí.
“Hoàng Hậu…” Thái Hậu khinh thường nói, “Hoàng Thượng, người vấn tính tôn bà ta làm Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu?”
Hoằng Lịch lắc đầu: “Hoàng ngạch nương, người trách oan nhi thần rồi.
Tuy vị Hoàng Hậu ở Cảnh Nhân Cung là mẹ cả, nhưng Tiên Đế đã coi như phế bà ấy, nhi tử không thể phạm ý chỉ của Tiên Đế”.
“Ý nhi thần là để Hoàng Hậu ở Cảnh Nhân Cung đến hành cung dưỡng lão, bên ngoài nói là vì nước cầu phúc.
Như thế thì cần thanh danh gì lớn… chỉ là thái phi tới ở hành cung thôi, không có gì ghê gớm…”
Thái Hậu lập tức vui vẻ: “Ý người là chỉ cho Ô Lạp Na Lạp thị vị trí thái phi?”
Hoằng Lịch gật đầu.
Thái Hậu lập tức yên lòng.
Chuyện khiến bà lo lắng nhất đã được giải quyết.
Ô Lạp Na Lạp thị dù lúc sống hay lúc c.h.ế.t đều bị bà áp chế, bà vĩnh viễn là người thắng cuộc!
Lúc này Thái Hậu mới thật sự thả lỏng cười nói: “Hoàng Đế, người thật có tâm”.
Hoằng Lịch đáp lấy lệ: “Hoàng ngạch nương quá khen, nhi thần không dám”.
Việc của Ô Lạp Na Lạp thị coi như đã xong, Thái Hậu lại nghĩ tới hổi chuyện của Nhạc Thân, nhưng Hoằng Lịch như đã nắm rõ bà nghĩ gì, chủ động nói trước: “Còn một chuyện cần phải nói với người.
Mấy ngày trước, Nhạc Thân tấu trình sớ thỉnh cầu nhi thần truy phong mẹ đẻ của nhi thần”.
Thái Hậu hồi tưởng một lúc mới có thể cất tiếng: “…..Cái gì?”
“Hoàng ngạch nương đúng là đã già rồi, mới đây đã không nghe rõ nhi thần nói gì”.
“Ai gia không già!” Thái Hậu vội nói, “Nhạc Thân thật sự thượng tấu như vậy sao?”
Hoằng Lịch gật đầu: “Quả thực đúng là như vậy”.
Thái Hậu nháy mắt hốt hoảng.
Nhạc Thân rõ ràng là thân tín của bà, sao có thể yêu cầu Hoàng Đế truy phong mẹ đẻ? Chẳng lẽ_____
Nhìn ánh mắt bình tĩnh pha chút đùa giỡn của Hoằng Lịch, Thái Hậu cuối cùng cũng nhận ra_____ Hoằng Lịch nói dối!
Nhạc Thân không thượng tấu sớ, thậm chí có khả năng chẳng có đại thần nào tấu sớ như thế hết, tất cả đều do Hoàng Đế tự biên diễn! Nếu Hoàng Đế thật sự truy phong mẹ đẻ Lý Kim Quế, vậy Thái Hậu vốn không phải mẹ ruột lại càng không phải mẹ ruột, thân phận vô cùng xấu hổ, đến lúc ấy vị trí Thái Hậu của bà còn giữ được hay không căn bản không biết được.
“Nhi thần đã mắng Nhạc Thân một trận, tước đi tước vị Nhất Đẳng Cong Tước của hắn”, Hoằng Lịch như đang kể chuyện thường ngày nói, “Nhi thần chỉ có một mẹ đẻ, sao có thể truy phong bừa bãi?”
Thái Hậu nhìn Hoằng Lịch, há miệng thở dốc, nhưng không thể nói thành lời.
Rõ ràng Hoằng Lịch đang uy h.i.ế.p bà.
Chuyện “Thái Hậu không phải mẹ đẻ Hoàng Đế” trước giờ thường được Thái Hậu lôi ra để dạy bảo Hoằng Lịch, hôm nay phong thủy luân chuyển, đến phiên Hoằng Lịch chèn ép Thái Hậu.
Nhược điểm của tình mẫu tử nửa vời này chính là Thái Hậu bị ép không ngóc được đầu.
Mãi đến khi Hoằng Lịch rời đi, Thái Hậu vẫn ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, Phúc ma ma phải cẩn thận lại gần gọi, bà mới giật mình hồi thần.
“Phúc ma ma, ai gia thua hoàn toàn rồi”.
Thái Hậu ôm mặt.
“Thái Hậu…”
“Ngày mai tới tham dự tang lễ như lẽ thường”.
Thái Hậu nhắm mắt, “Đêm nay ai gia phải nghỉ ngơi sớm”.
Đánh một trận tất thắng, hơn nữa còn khiến đối thủ hoand toàn ngã gục, đời này không thể trỗi dậy.
Thái Hậu và Hoằng Lịch hiểu rõ, từ nay trở đi, Thái Hậu không còn bất cứ tư cách gì quản đến chuyện của Hoằng Lịch nữa..