Phú Sát Lang Hoa đưa tay lên n.g.ự.c tự hỏi, cảm thấy bản thân vẫn là người có lương tâm.
Nàng là người nhà Mãn Châu Tương Hoàng Kỳ, dù a mã nàng đã qua đời từ khi nàng còn rất nhỏ, nhưng đại bá và nhị bá vẫn còn đó, luôn che chở nàng, nàng chưa từng phải chịu đựng oan ức.
Nếu nói đại bá và nhị bá là cây đại thụ che trời thì ngạch nương chính là làn gió dịu dàng mềm mại.
Ngạch nương là một nữ tử truyền thống, bà dạy nàng cách quản lý gia đình cùng nữ tắc, chỉ để sau này nàng có thể trở thành một thê tử đủ tư cách.
____ Lang Hoa, con có hiểu ý nghĩa tên của mình không?
____ Con biết, ngạch nương.
“Lang Hoa phúc địa, nữ trung quang hoa”.
____ Đúng vậy, cho nên con đừng làm ngạch nương thát vọng, biết không?
Ngày tuyển tú năm ấy, cuộc đối thoại giữa hai mẹ con vẫn còn rõ như in trong tâm trí nàng.
Nàng đã thành công trở thành phúc tấn của Tứ a ca, hiện tại Tứ a ca đăng cơ, nàng đương nhiên trở thành Hoàng Hậu, là nữ nhân tôn quý nhất trên đời.
Lang Hoa đăm chiêu về chuyện vòng tay lúc trước.
Ai bảo Hi Nguyệt đáng yêu xinh đẹp, Thanh Anh cẩn trọng thông minh đến thế, Lang Hoa không thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ sinh hài tử, uy h.i.ế.p địa vị của nàng và con nàng, cho nên nàng mới lén bỏ linh lăng hương vào trong vòng tay.
Mà cũng vì chuyện này, Lang Hoa luôn có chút thẹn trong lòng với Hi Nguyệt và Thanh Anh.
Hi Nguyệt như trở thành Thiên Lôi của Lang Hoa, sai đâu đánh đó, cho nên Lang Hoa có vẻ thân cận với Hi Nguyệt hơn, cũng có nhiều cơ hội bù đắp áy náy trong lòng.
Nhưng tính tình Thanh Anh cao ngạo, chỉ giao hảo với Hải Lan, Lang Hoa không biết nên bù đắp cho nàng ta thế nào.
Có lẽ nàng nên đưa vị trí Quý Phi cho Thanh Anh?
Nhưng nếu Hi Nguyệt mà biết, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với nàng.
Lang Hoa xoa trán, không dám tự mình làm chủ, vẫn nên tìm Hoằng Lịch thương lượng thì hơn.
Hoằng Lịch trả lời nàng rất đơn giản: “Vị trí Quý Phi đưa cho Hi Nguyệt”.
Lang Hoa thoáng sửng sốt: “Hoàng Thượng, chỉ sợ không ổn”.
Hoằng Lịch cau mày: “Có gì không ổn?”
Lang Hoa đáp: “Thanh Anh muội muội và Hi Nguyệt muội muội đều là Trắc phúc tấn, hiện tại phân vị lại thấp hơn Hi Nguyệt muội muội, chỉ sợ khiến nàng ấy không thoải mái”.
Hoằng Lịch càng không hiểu: “Không thoải mái là chuyện của nàng ta, liên quan gì đến ta và nàng?”
Nghe ngữ điệu đương nhiên của Hoằng Lịch, Lang Hoa không biết nói gì nữa.
Có lẽ Hoằng Lịch nói đúng, nàng không cần cân nhắc quá nhiều như thế, Thanh Anh không vui thì kệ nàng ta không vui, nàng quản làm gì….
Không đúng! Lang Hoa lắc đầu, đuổi đi ý nghĩ xấu xa của bản thân ra khỏi đầu.
Nàng là chủ lục cung, tự nhiên phải bận tâm đến tình tỷ muội.
Hậu cung hòa thuận, Hoàng Đế mới có thể vui vẻ, quốc gia mới có thể hưng thịnh.
“Không thì cứ làm thế này đi”, Hoằng Lịch lười nhác nói, “Phong Thanh Anh làm phi, ban phong hào, Hi Nguyệt phong làm Quý Phi, không ban phong hào, xem như bồi thường cho Thanh Anh”.
Lang Hoa bất đắc dĩ gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể làm như thế”.
Chuyện phân vị trong hậu cung cứ như thế quyết định xong.
Trần Uyển Trân được phong làm Uyển Quý Nhân, Hoàng Khởi Oánh phong làm Nghi Quý Nhân, Hải Lan phong làm Hải Quý Nhân, Tô Lục Quân phong làm Thuần Tần, Kim Ngọc Nghiên phong làm Gia Tần, Thanh Anh phong làm Nhàn Phi, Cao Hi Nguyệt phong làm Cao Quý Phi.
Mọi người trong hậu viện dọn ra khỏi Bảo Thân Vương Phủ, chuyển tới Tử Cấm Thành.
Hoàng Hậu ở Cảnh Nhân cung dọn tới hành cung Thẩm Dương.
Ngày Ô Lạp Na Lạp thị tới đi, Thanh Anh đã một mình tới tiễn cô mẫu của mình.
Thật ra Hoằng Lịch vốn không đồng ý cho nàng tới, nhưng nàng ta quỳ trước Dưỡng Tâm Điện nửa canh giờ cầu xin, các đại thần tới lúi liếc nhìn nàng, Thanh Anh vẫn lù lù bất động.
Hoằng Lịch cuối cùng cũng chịu không nổi đồng ý với nàng, để nàng nhanh chóng về Diên Hi Cung.
Buổi tối, A Nhược thoa thuốc lên đầu gối Thanh Anh, vừa bôi thuốc vừa oán giận nói: “Tiểu chủ, người tội gì phải thế? Người nhìn xem, đầu gối tím hồng thế này rồi”.
Thanh Anh cười lắc đầu: “Ta chỉ muốn tiễn cô mẫu một đoạn đường thôi”.
A Nhược tiếp tục oán giận: “Hoàng Thượng cũng thật là…..”
Thanh Anh ngắt lời A Nhược: “A Nhược, Hoàng Thượng bất đắc dĩ thôi.
Phi tần tiễn Thái Phi là chuyện không hợp lý, Hoàng Thượng đương nhiên phải ra vẻ như vậy, chỉ là nửa canh giờ mà thôi, Hoàng Thượng đã để ý săn sóc ta lắm rồi”.
A Nhược nghẹn họng trân trối: “Đây mà cũng gọi là săn sóc……”
“Hoàng Thượng dàn dựng bối cảnh, bảo vệ cô mẫu, để bà ấy tới Thẩm Dương dưỡng lão, ta rất cảm kích người.
Đừng oán giận Hoàng Thượng nữa”.
A Nhược vẫn thầm không phục trong lòng, nhưng Thanh Anh đã nói vậy, cô nàng không còn gì để nói, đành phải ngậm miệng, chuyên tâm thoa thuốc cho Thanh Anh.
Thanh Anh phủi nếp uốn trên áo, ngọt ngào cười.
Hoàng Thượng là thanh mai trúc mã của nàng, mấy năm nay người vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt với nàng bởi vì kiêng kị Thái Hậu, sợ nàng trở thành bia ngắm sống của Thái Hậu và đám người hậu viện.
Tâm ý của Hoàng Thượng dĩ nhiên nàng hiểu.
Hiện giờ đến chuyện Hoàng Thượng bảo vệ cô mẫu, chẳng phải đã chứng minh trong lòng Hoàng Thượng vẫn có nàng sao?
May mắn đây chỉ là suy nghĩa trong lòng Thanh Anh, Hoằng Lịch không thể hiểu hết.
Nếu để Hoằng Lịch biết, thể nào cũng tức hộc máu.
____ Không thích là không thích, đâu là lắm nguyên nhân thế.
Nếu trẫm thật sự thích ngươi đã sớm cho ngươi làm Quý Phi, để ngươi ra vào Yến Hi Đường phía sau Dưỡng Tâm Điện, cùng trẫm sớm chiều bầu bạn!
____ Một nam nhân bình thường sẽ không bao giờ lạnh nhạt với nữ nhân mình thích!
____ Kiến tha mồi chục năm, ngươi cũng mau tỉnh ngộ đi!
Qua mấy ngày, Hoàng Hậu Ô Lạp Na Lạp thị rời khỏi Tử Cấm Thành.
Trước khi chia tay, bà tới gặp Hoằng Lịch, vị Đế Vương mới của Tử Cấm Thành.
Hoằng Lịch với bà cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau, chỉ qua loa khách sáo vài câu rồi giục bà mau khởi hành.
Ô Lạp Na Lạp thị bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời quang đãng, gió mùa tu se se thổi trước mặt thật thoải mái.
Thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi rụng, mang theo vẻ tiêu điều.
Từ khi bị Hoàng Đế cấm túc, đây là lần đầu tiên bà được bước ra khỏi Cảnh Nhân Cung.
Thanh Anh đã sớm chờ trước Dưỡng Tâm Điện, nhìn thấy bà liền vội vàng bước tới, nắm lấy tay bà gọi: “Cô mẫu”.
Ô Lạp Na Lạp Hoàng Hậu cười nói: “Thanh Anh”.
Thanh Anh cẩn thận nhìn dung nhan của cô mẫu.
Bà đã già thật rồi, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn nhỏ, tay cũng thô ráp hơn, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn hiền từ như trước.
Thanh Anh nhớ tới lần đầu tiên tiến cung gặp cô mẫu, khi ấy cô mẫu phong quang vô hạn, mà hiện tại lại biến thành một bà lão trầm tư.
Mũi nàng chua xót, tầm nhìn trước mắt thoáng chốc mơ hồ.
“Con ngoan, con khóc cái gì?” Hoàng Hậu Ô Lạp Na Lạp dịu dàng nói, “Cuối cùng cô mẫu cũng có thể rời khỏi Cảnh Nhân Cung, thoải mái tự do, con không vui cho cô mẫu sao?”
Thanh Anh vội vàng lau nước mắt, gật đầu nói: “Vui ạ”.
Ô Lạp Na Lạp thị nhìn Thanh Anh trước mặt.
Nàng vẫn còn trẻ, tràn đầy sức sống, hệt như bản thân bà lúc trước.
Tuy bà được ra khỏi cung, nhưng bà vẫn không phục Nữu Hỗ Lộc Thái Hậu, một lòng muốn tiếp tục đấu thắng thua với bà ta.
Chỉ là hiện tại đã không còn cơ hội, bà chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên Thanh Anh.
“Thanh Anh, con còn nhớ rõ ngày tuyển tú, ta đã nói với con những gì không?”
“Ô Lạp Na Lạp thị không có trọng thần trên triều, chỉ có nữ nhân hậu cung”.
“Đúng vậy”, Ô Lạp Na Lạp thị gật đầu nói, “Cho nên, con phải nhanh chóng thiết lập nhân mạch trong hậu cung, hiểu không?”
Thanh Anh gật đầu.
Ô Lạp Na Lạp Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Hiện giờ Hoằng Lịch có còn tình cảm với con không?”
Thanh Anh tự tin đáp: “Có vài phần ạ”.
Ô Lạp Na Lạp Hoàng Hậu thở dài nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nếu hắn còn tình cảm với con, nhớ đến tình nghĩa cùng nhau lớn lên, con phải ỷ vào tình nghĩa này mà vươn lên làm Hoàng Hậu, có hiểu không?”
“Cô mẫu…..” Thanh Anh khó hiểu hỏi, “Người nhất định phải bắt con làm Hoàng Hậu sao?”
“Đứa nhỏ ngốc này, hiện giờ con chỉ đang ở phi vị, dĩ nhiên không hiểu làm Hoàng Hậu tốt thế nào.
Con chỉ cần nhớ kỹ lời cô mẫu nói, nhất định phải vươn lên đỉnh, nhìn ngắm cảnh đẹp từ đỉnh núi đẹp đẽ biết bao!”
“Thanh Anh nhớ kỹ”.
Hoàng Hậu Ô Lạp Na Lạp thị nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của Thanh Anh, bất đắc dĩ thở dài.
Không biết đứa nhỏ này nghe lọt tai được vài phần lời bà nói, nhưng giờ phút này bà cũng chẳng có cách nào khác.
“Còn nữa, con và Cao Hi Nguyệt đều là Trắc phúc tấn, Cao Hi Nguyệt đã được phong làm Quý Phi, con chỉ được phong phi.
Con đã thấp hơn Cao Hi Nguyệt một cái đầu rồi, phải nhớ kỹ sự sỉ nhục này!”
Thanh Anh bất đắc dĩ nói: “Cô mẫu, chuyện này sao lại là sỉ nhục?”
Ô Lạp Na Lạp Hoàng Hậu còn muốn nói thêm, nhưng Triệu Đức Thắng đã lại gần cười nói: “Người nên khởi hành rồi, chậm một chút lát cửa cung sẽ khóa mất”.
Ô Lạp Na Lạp Hoàng Hậu tự biết đã không thể nói gì nữa, cuối cùng liếc nhìn Thanh Anh, ý muốn cổ vũ nàng cố gắng, sau đó mang theo tùy tùng đi về hướng cửa cung.
Thanh Anh cũng theo sau đoàn người đến cửa cung, ra đến bên ngoài, nàng không thể theo được nữa.
Thanh Anh nói với Nhị Tâm và Lý Ngọc đứng hầu bên cạnh: “Từ Bắc Kinh đến Thẩm Dương lộ trình dài ngày, cô mẫu đã lớn tuổi, bôn ba mệt nhọc trên đường, sao có thể chịu nổi…..”
Còn chưa chờ Nhị Tâm và Lý Ngọc trả lời, từ phía sau đã truyền đến một giọng nữ lười biếng: “Ô, đây không phải là Nhàn phi nương nương sao?”.