“Tứ a ca, Tứ a ca?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi dè dặt.
Hoàng Lịch bất chợt hồi thần, nhìn Lý Ngọc đang đứng trước mặt.
Vừa mới nhập thần, thừa nhận toàn bộ ký ức của Hoằng Lịch, một lượng lớn thông tin trong nháy mắt ùa vào bộ não hắn, dù hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn sửng sốt hồi lâu.
Tứ a ca…….
Đúng là danh xưng đã lâu mới được nghe.
Ngồi ở vị trí Hoằng Lịch năm 25 tuổi, sau 60 năm trên ghế Hoàng Đế và 3 năm làm Thái Thượng Hoàng, hắn sớm đã không nhớ nổi cảm giác khi còn là a ca là như thế nào.
Nhưng mà, hắn thật sự rất vừa lòng thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh hiện tại.
“Sao thế?” Hoằng Lịch nhướn mày nhìn Lý Ngọc.
Nhiều năm làm Hoàng Đế đã khiến mọi hành động, lời nói của hắn bất giác đều mang theo uy áp hoàng gia rõ ràng.
Bản thân Hoằng Lịch không nhận ra, nhưng lại khiến Lý Ngọc run sợ rước ánh nhìn của hắn.
Lý Ngọc vội vàng tự ổn định tâm tính đáp: “Hôm nay là ngày ngài phải tuyển Phúc Tấn, Quý phi nương nương đã ở Giáng Tuyết Hiên chờ ngài đã lâu”.
Quý phi nương nương từ miệng Lý Ngọc chính là Hi Quý phi, ngạch nương của Hoằng Lịch.
Trong thế giới gốc, Hi Quý phi chính là thân mẫu thân sinh của Hoằng Lịch, quan hệ giữa hai mẹ con cũng rất tốt.
Nhưng ở thế giới hiện tại, hình như không phải như thế.
Cơ mà nếu không phải là mẹ con ruột thịt thì cũng có làm sao? Vận mệnh giữa hai người bọn họ sớm đã cùng một nhịp, chỉ cần Hoằng Lịch có thể giúp cho Hi Quý phi một đời vinh hoa phú quý thì liên minh giữa hai người mãi mãi không gì phá nổi.
Hoằng Lịch đứng dậy: “Đi thôi”.
Lý Ngọc vội vàng dẫn theo một đoàn người hầu đi theo hắn.
Hoằng Lịch vừa đi vừa sắp xếp lại ký ức trong đầu.
Nguyên thân hiện tại mới 17 tuổi, là thanh mai trúc mã với “Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh”.
Hôm nay là ngày tuyển tú, nguyên thân vốn muốn tuyển Thanh Anh làm Phúc Tấn.
Nhưng Hoằng Lịch của hiện tại, đừng nói là tuyển Thanh Anh, mới chỉ nghĩ đến người này thôi đã khiến hắn cảm thấy nhức hết cả đầu.
Càn Long cùng Kế hậu vốn cũng từng có tình yêu.
Sau khi Phú Sát Hoàng Hậu qua đời, Càn Long đã phong Nhàn Phi làm Hoàng Quý Phi, không lâu sau đó lại tiếp tục tấn phong nàng ta làm Hoàng Hậu.
Khi ấy tình cảm giữa hai người đúng là khá tốt.
Nhưng sau đó, Kế Hậu lại nổi điên cắt tóc.
Theo phong tục của người Mãn, chỉ khi có quốc tang mới được cắt tóc, Kế hậu cắt tóc chính là nguyền rủa Càn Long và Thái Hậu.
Càn Long vô cùng tức giận, lập tức giam Kế Hậu trong Dực Khôn Cung, không phế hậu nhưng cũng coi như đã phế.
Lần này quay trở về hồi trẻ, dĩ nhiên Càn Long sẽ không trách tội Na Lạp thị tuổi nhỏ, nhưng khó tránh mất tự nhiên khi tiếp xúc với nàng ta.
Có lẽ khiến Thanh Anh trượt tuyển tú là sự lựa chọn tốt nhất, cũng lược bớt phiền toái sau này.
Hoằng Lịch thầm hạ quyết tâm, bước vào Giáng Tuyết Hiên.
Hôm nay Hi Quý Phi mặc y phục thêu hoa lan tím cùng lá trúc xanh, trang điểm không quá hoa lệ, mặt mày hồng hào mỉm cười khi thấy Hoằng Lịch.
“Nhi tử thỉnh an ngạch nương”.
“Mau đứng lên đi”.
Hi Quý Phi đỡ Hoằng Lịch đứng lên, “Hôm nay là ngày con tuyển Phúc Tấn, ngạch nương rất vui, sáng sớm đã tới đây chờ con”.
Hai người ngồi xuống, cung nữ lập tức dâng trà.
Hi Quý Phi nhấp một ngụm nhỏ, trầm ngâm đánh giá Hoằng Lịch đối diện.
Người Hi Quý Phi muốn chọn là nữ chi của gia tộc Phú Sát, nhưng Hoằng Lịch lại thân cận với cháu gái của Hoàng Hậu hơn.
Bà chỉ hy vọng hôm nay Hoằng Lịch đừng ngớ ngẩn làm bừa, nếu chọn Phú Sát thị làm Đích Phúc Tấn thì bà mới tạm yên lòng.
Hi Quý Phi buông chén, cười nói: “Phú Sát thị đoan trang cẩn trọng, hoàn toàn phù hợp với vị trí này”.
Hoằng Lịch cũng đáp lại bà bằng vẻ mặt tươi cười: “Ngạch nương, nhi tử hiểu rõ”.
Nghe được lời này của Hoằng Lịch, Hi Quý Phi cũng cảm thấy yên tâm hơn.
“Phú Sát thị là gia tộc danh vọng nhiều đời, đến Hữu Nỗ Lộc thị cũng không thể so.
Nếu chọn nàng ấy, sau này có thể giúp đỡ mẹ con chúng ta tốt hơn”.
Đúng lúc này, thái giám tới xin chỉ thị của Hi Quý Phi: “Quý phi nương nương, giờ lành đã đến, có thể bắt đầu buổi tuyển tú đươc hay chưa ạ?”
Hi Quý Phi gật đầu với thái giám, sau đó vỗ vai Hoằng Lịch.
Vị thái giám kia lâp tức cất cao giọng: “Giờ lành đã điểm, tú nữ bước vào”.
Năm vị thị nữ nhẹ gót sen chậm rãi bước tới, đứng trước mặt hai người đồng loạt hành lễ: “Thỉnh an Hi Quý Phi, thỉnh an Tứ a ca”.
Rất nhanh, thái giám đọc đến tên Phú Sát thị: “Phú Sát thị, Mãn Châu Tương Hoàng Kỳ, nữ nhi của Sáp Cáp Nhĩ tổng quản Lý Vinh Bảo”.
Phú Sát thị lập tức ngồi xổm xuống hành lễ.
“Cao thị, Bao Y Tương Hoàng Kỳ, nữ nhi của Diêm Vận Sứ Lưỡng Hoài – Cao Bân”.
Cao thị cũng ngồi xổm xuống hành lễ.
Hoằng Lịch nhìn Phú Sát thị và Cao thị, trong lòng sớm đã có quyết định.
Cơ mà sao Thanh Anh còn chưa tới?
Hoằng Lịch nhận ngọc như ý từ thái giám, đi đến trước mặt Phú Sát thị, đưa ngọc vào tay nàng.
Phú Sát Lang Hoa nhìn ngọc như ý trước mặt, vẻ mặt ngượng ngùng hạnh phúc tươi cười.
Nàng cung kính tiếp nhận ngọc như ý, rồi ngồi xổm xuống hành lễ.
Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng la thất thanh: “Cách cách, cách cách, người đi chậm thôi.
Từ từ chờ nô tì, chờ nô tì với, cách cách”.
Hoằng Lịch vừa định quát lớn xem kẻ nào không có quy củ như thế, lại chỉ thấy một nữ tử đang đi về hướng bọn họ.
Nàng ta mặc bộ y phục thu hương xanh ám sắc bằng lụa, khăn quàng cổ màu tím nhạt thắt thơ, trên đầu cài trâm hoa nhung, vẻ mặt tươi cười, nhìn qua quả nhiên minh diễm động lòng người.
Hoàng Lịch nhận ra, đây chính là Thanh Anh.
Thanh Anh bước đến hành lễ trước mặt Hi Quý Phi: “Thỉnh an Hi Quý Phi, Thanh Anh đến muộn, xin nương nương thứ tội”.
Vẻ mặt tươi cười của Hi Quý Phi thoáng biến sắc, nhưng bà không muốn làm khó Thanh anh nên chỉ đáp: “Thanh Anh cách cách sao tới trễ vậy, nếu tới rồi thì đứng vào hàng đi”.
Thanh Anh mỉm cười đi ngang qua Hoằng Lịch, thấy ngọc như ý trong tay Phú Sát thị, nàng ta lập tức cười không nổi.
Sao có thể như thế… Rõ ràng nàng và Hoằng Lịch là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ tuổi nhỏ vô tư, sao Hoằng Lịch có thể tuyển người khác làm Hoàng Hậu được?
Nhìn sắc mặt Thanh Anh, Hoằng Lịch thầm lắc đầu trong lòng.
Trước đó Thanh Anh còn nói không muốn làm Phúc Tấn, nhưng giờ lại tham gia tuyển tú, khi nhìn thấy ngọc như ý ở trong tay người khác, nàng ta càng thấy không vui là sao đây.
Tâm trạng nữ nhi biến đổi, nguyên thân không hiểu, nhưng hắn hiểu rõ.
Hoằng Lịch không nhìn Thanh Anh, xoay người cầm hà bao trên khay đưa cho Cao thị.
Cao Hi Nguyệt nhận hà bao, vẻ măt vẫn tươi cười, vội vàng hành lễ tạ ơn.
Thanh Anh trơ mắt nhìn Hoằng Lịch tuyển thêm một vị trắc phúc tấn, vừa nôn nóng vừa bất đắc dĩ, rốt cuộc không thể giả vờ “không thèm để ý” nữa, ánh mắt trông mong nhìn Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch chú ý tới ánh mắt của nàng ta: “Sao thế?”
“Người…” Thanh Anh nghẹn họng, nàng sao có thể nói thẳng nàng muốn gả cho Hoằng Lịch được chứ? Chưa nói đến việc hiện tại đang đứng trước mặt mọi người, kể cả khi chỉ có hai người, Thanh Anh cũng không dám thổ lộ tình cảm của mình với Hoằng Lịch.
Thanh Anh chỉ có thể lắc đầu: “Không có gì”.
Hoằng Lịch lại cầm túi thơm khác, tính đưa cho Qua Nhĩ Giai thị đứng cạnh Cao Hi Nguyệt, nhưng đột nhiên đầu hắn như bị kim đ.â.m vô cùng đau đớn, hay tay ôm đầu.
Hi Quý Phi nôn nóng hỏi: “Hoằng Lịch, con sao vậy?”
“Ngạch nương, đầu nhi thần đau quá”.
Hi Quý Phi vội vàng truyền mệnh lệnh: “Mau truyền thái y tới”.
Vì biến cố bất ngờ này mà buổi tuyển tú phải tạm dừng.
Hoằng Lịch được đỡ ngồi xuống, sự đau đớn trong đầu dần biến mất, thay thế bằng giọng nói rè rè kì quái: “Giai đoạn đầu cần đi theo thiết lập cốt truyện, nếu không người sẽ bị phát hiện”.
Là chùm ánh sáng ở địa phủ nói chuyện.
Hoằng Lịch bình tĩnh trở lại, lạnh giọng hỏi: “Phát hiện?”.