Khuya...
Cả dãy nhà trong hẻm nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, chỉ duy nhất một căn đèn vẫn còn sáng. Không biết chủ nhà làm việc gì mà đến giờ vẫn chưa ngủ, chúng ta cùng vào đó xem xét nhé.
Lý Tương Tư phùng mang trợn mắt nhìn vị khách không mời mà đến. Thật vất vả cô mới học bài xong, dự định sẽ bay lên giường đánh một giấc cho đã, sáng mai còn dậy sớm đi học. Đúng vào lúc cô sắp chìm vào mộng đẹp thì cửa bị gõ, tuy bất mãn, nhưng cô cũng phải bò dậy mà ra xem.
Lý Tương Tư không thiện ý nhìn Trương Quân Nhân, còn anh thì tò mò đánh giá toàn bộ bài biện trong nhà, vừa nhìn vừa sờ mó những thứ thú vị trên bàn học của cô.
Căn nhà nhỏ, chỉ có một cái giường, một cái bàn ăn, một cái tủ lạnh nhỏ, một góc nhỏ học tập, tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, quan trọng là đánh giá nãy giờ, anh hài lòng nhất chính là... chỉ có một cái giường, thật vừa ý mà.
"Anh nói, anh bị đuổi ra khỏi nhà? " Lý Tương Tư nghi hoặc nhìn Trương Quân Nhân, muốn từ trên gương mặt anh tìm dấu vết nào đó của sự nói dối. Rất tiếc, cô chỉ là một cô gái vẫn còn đang đi học, trường đời cô chưa trải nghiệm được bao nhiêu, làm sao có thể so sánh với tên cáo già tu luyện sắp thành tinh như anh?
"Ừ" Cúi mặt tỏ vẻ tủi thân, Trương Quân Nhân làm như cả thế giới này bỏ rơi anh vậy. Bị mẹ Trương đuổi ra khỏi nhà là thật, nhưng vấn đề nằm bên trong, chỉ anh và bà mới biết được. Haizzz, cũng đừng trách anh quá mưu mô xảo huyệt, vì tất cả gen duy truyền điều hưởng trọn từ mẹ anh mà.
"Hiện tại trong người anh không có tiền nên không thuê phòng được? " Lý Tương Tư lại gà mờ nhìn Trương Quân Nhân không tin tưởng, trên đời chẳng lẽ lại con người mẹ phũ phàng như vậy sao? Vì sao cô có cảm giác việc này không được chân thật như thế?
"Ừ." Đã cho mình lí do đến đây, Trương Quân Nhân không ngại gì diễn kịch cho tới cùng. Ai bảo, khi ôm cô nhóc nào đó ngủ đêm qua, khiến anh nghiện chứ? Mà đã là nghiện rồi, anh sẽ dùng hết mọi cách để hài lòng bản thân, cũng như nghe theo tiếng gọi nơi trái tim mình.
"Anh không có bạn để xin ở nhờ?" Không phải đến điều này cũng đợi cô nhắc nhở? Lý Tương Tư lại thêm nghi hoặc, đừng nói hiện tại anh chẳng có người bạn thân nào nha, cô thật sự không tin đâu.
"Ừ" Chỉ một từ, không thêm bất cứ câu giải thích hay lí do bào chữa gì, Trương Quân Nhân khiến Lý Tương Tư ù ù cạc cạc ngơ ngác. Ha, nhóc con, em làm sao có đủ bản lãnh đấu lại trí thông minh của anh chứ? Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt anh vẫn bộ dáng đáng thương hơn đáng nghi.
"Nên... Anh chỉ có thể đến đây? " Lý Tương Tư rất muốn hét to lên "Anh nói dối" nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Trương Quân Nhân buồn bã, lời tới miệng đành nuốt ngược trở lại, sợ nói thẳng ra quá sẽ làm anh ta tổn thương, cô tốt quá má =,=
"Ừ. " Vẫn một chữ không hơn không kém, Trương Quân Nhân dùng hết khả năng của mình để nặn ra gương mặt đáng thương nhất dụ dỗ Lý Tương Tư. Anh không tin với ngoại hình ưa nhìn và bảnh như mình mà không làm xiêu lòng cô được.
"Tôi với anh thân lắm sao? " Lý Tương Tư làm như không nhìn thấy vẻ mặt như cố mê hoặc của Trương Quân Nhân. Cô quay mặt đi phán một câu suýt nữa làm anh ta nghẹn vì sặc nước bọt. Mới gặp vài ngày mà đã thân quen, có ma mới tin.
"..." Ngoài lặng im trong giây lát, Trương Quân Nhân còn biết nói gì? Ừ, thì hai người bọn họ chỉ quen có mấy ngày thôi, ừ thì lần đầu gặp nhau anh đã cố ý làm khó Lý Tương Tư một chút. Nhưng cũng đừng vì vậy mà xem anh như chưa từng thân chứ? Ít ra... Họ cũng từng ngủ chung một giường rồi mà, không thân cũng thành thân thôi.
"Tôi thực sự không còn chỗ nào đi. " Trương Quân Nhân vẫn chưa bỏ cuộc, anh cúi nhẹ đầu, vẻ mặt càng thê lương hơn. Nếu thật sự trên đời này không còn chỗ nào để anh đi thì, trên mặt đất này chẳng có tồn tại động vật gọi là con người. Nhưng hoàn cảnh nào phải nói theo hoàn cảnh đó, anh không ngại dằn lòng mà nói dối.
"Hừm, không liên quan tôi" Liếc xéo gương mặt của Trương Quân Nhân, Lý Tương Tư bĩu môi. Anh và cô thân lắm sao? Đến nỗi gặp khó khăn liền nghĩ đầu tiên đến cô? Chẳng lẽ nhìn cô giống vị cứu thế đến vậy? Bản thân cô, cô lo chưa xong, hơi đâu lo cho người khác chứ.
"Chẳng lẽ cô thấy chết không cứu? " Lần này, Trương Quân Nhân ngước gương mặt lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Lý Tương Tư, muốn nhìn ra chút gì đó. Và tất nhiên, nhìn thấy sự không nỡ tận sâu trong lòng của cô, anh hiểu, anh càng thêm tấn công vào điểm yếu này, cô nhóc rất dễ mềm lòng mà.
"Anh không phải là đi chết, chỉ là đi tìm chỗ ngủ thôi" Tìm ra cái không đúng trong câu nói của Trương Quân Nhân, Lý Tương Tư nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Quái, kêu anh ta ra ngoài ngủ, có kêu anh ta đi treo cổ hay nhảy lầu đâu mà nói cô thấy chết không cứu chứ?
"Nhưng ngủ ngoài đường dể gặp cướp lắm, có khi gặp cướp sắc nữa" Trương Quân Nhân mắt đỏ lên, ngước nhìn Lý Tương Tư rồi cúi xuống. Anh thầm cười trong lòng. Không ngờ bản thân anh trong tình huống này lại lấy cái suy luận đáng chết này doạ người khác, nếu để anh em trong giới biết được, có lẽ sẽ cười đến rụng răng mất.
"..." khoé mắt Lý Tương Tư co giật. Gì chứ? Cướp sắc sao? Rồi cô bắt đầu đưa mắt đánh giá nhìn anh thật kĩ một lượt từ trên xuống dưới một lần. Từ khi gặp nhau đến giờ, hiện tại cô mới chân chính quan sát Trương Quân Nhân thật kĩ. A, cũng là một soái ca à. Nếu quả thật gặp phải những kẻ biến thái thì....
"Nếu cô không đồng ý, vậy tôi cũng chỉ có nước chấp nhận số phận thôi. " Dùng chiêu cuối cùng, Trương Quân Nhân không tin Lý Tương Tư lại cứng lòng như vậy. Anh giả vờ rồi quay đi, đầu cúi nhẹ, cứ như một kẻ chuẩn bị đâm đầu vào cái chết, dáng vẻ đau thương làm mềm lòng người khác.
"Haizzz, thật là số khổ mà. " Quay đi được hai bước, mà Trương Quân Nhân chẳng nghe tiếng Lý Tương Tư ngăn lại, lòng anh có chút nóng nảy, nhưng vẫn mở miệng nói, lời phát ra chứa đựng sự ai oán cùng bi ai, phá vỡ cứng rắn cuối cùng của cô.
"..." Sao nghe như cô đang làm việc ác vậy? Lý Tương Tư nhăn mặt suy nghĩ. Đúng là bây giờ ngoài đường người ác dẫy đầy, nhìn cái tên mặt trắng này thế nào cũng bị nghĩ là người có tiền, lỡ như...lỡ như bị cướp thật...Suy nghĩ có một rồi sẽ ra hai, cô càng nghĩ càng sợ, cứ lấy hoàn cảnh mình vào người khác mà liên tưởng.
"Thôi được rồi, tôi đành làm người tốt vậy" Suy nghĩ một lát, Lý Tương Tư lấy lại cảm xúc. Dù gì cái tên Trương Quân Nhân này chỉ yêu thích đàn ông, với lại cũng từng ngủ chung giường rồi, cô không sợ. Nhưng vấn đề là, người khác nhìn vào sẽ khác đi -_-
"Được rồi, vậy đi ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi." Nhìn ra tâm tư của Lý Tương Tư, Trương Quân Nhân đánh nhanh rút lẹ, không cho cô có cơ hội thay đổi ý. Anh cởi giày và áo khoác, trèo tót lên giường nằm xuống nhắm mắt, để cô lại phía sau hậm hực.
"Hừ. " Có hơi tức giận, nhưng Lý Tương Tư không hối hận vì giúp người khác. Có thể vì đêm đã vào khuya cô cảm thấy buồn ngủ, chẳng cần để ý gì, lên giường nằm phần giường còn lại,thêm cướp lấy cái chăn của Trương Quân Nhân đang giữ ôm vào lòng và bắt đầu giấc mộng dở dang, không hề hay biết người bên cạnh vẫn đang nhìn mình.