Lòng hiếu kỳ của mèo rất nặng, trèo cây hẳn là kỹ xảo bản năng của nó, năm cái móng trong đệm thịt có tác dụng rất lớn khi bọn nó leo lên, nhưng cái này không có nghĩa là sau khi bọn nó trèo lên chỗ rất cao thì sẽ không sợ độ cao.
À, nói nghiêm túc một chút là, sau khi phát hiện chính mình có thể trèo lên lại không thể trèo xuống kia thì nhất định phải sợ độ cao, đổi thành bất kỳ sinh vật nào dưới loại tình huống này thì không sợ cũng phải sợ.
“Meo ngao ngao —— Meo ngao ngao ——“
Thanh âm thật thảm của mèo rừng vẫn không ngừng phát ra trên cây, lọt vào trong lỗ tai Lâm Lan thì hết thảy đều biến thành “Cứu mạng á! Em không xuống được! Lan Lan cứu em á!”, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Cho mi quậy, cho mi năng lực, giờ không xuống được rồi đi.”
Quở trách thì quở trách, Lâm Lan vẫn là phải nghĩ cách cứu mèo cho được.
“……” Cô nhìn mèo, trước hết trầm mặc một hồi, “Quả nhiên gọi gì mà 119 quá lãng phí tài nguyên công cộng, em vẫn là mượn cái thang nhà ai thì càng tốt hơn một chút.” Quan trọng nhất là, lúc cô đang trên đường chạy đi tìm mèo thì nhớ rõ rằng ở ven tường của một gia đình có dựng một cái thang, độ cao cũng không kém cái cây nhiều lắm.
“Phong Dương, anh ôm Hôi Hôi đi, em chuyển cái thang đi cứu Grey.”
Nói làm liền làm, Lâm Lan quay đầu liền chạy trở lại hỏi mượn cái thang với chủ nhà, cái thang kia là thang trúc truyền thống dùng thân trúc làm thành, có hơi nặng nhưng mà còn trong phạm vi chịu đựng, Lâm Lan nhấc cái thang trúc lên bước đi, lưu loát đến làm cho Trình Phong Dương ôm mèo cũng không kịp chen tay vào một chút.
“Lan Lan, cái việc tốn thể lực này vẫn là để anh làm đi.” Trong lúc trở về, anh ấy nhanh chóng ngăn đón khuyên can, “Để anh trèo thang cứu mèo cho.”
Lâm Lan lắc đầu: “Không cần, anh vẫn luôn giúp em đến giờ, sao có thể cái gì cũng để anh làm.
Anh mau tìm chỗ nào râm mát nghỉ ngơi chút đi, em đi đón Grey là được rồi.”
Anh ấy đã bồi tiếp cô chạy đến gần nửa cái thành Tây, phơi dưới mặt trời nóng bức này dài như vậy, Lâm Lan thật sự cảm thấy anh ấy đã làm đủ nhiều.
Trình Phong Dương lại gấp, đi đường thời gian dài như vậy thì anh ấy đúng là mệt mỏi, nhưng thể lực của Lâm Lan sẽ chỉ càng giảm xuống lợi hại hơn anh ấy, khuôn mặt không ngừng tích lại mồ hôi cùng đôi môi dần dần tái nhợt dưới mũ che nắng của cô đã nói rất rõ vấn đề.
“Đừng có cậy mạnh! Sắc mặt của em đã rất không thích hợp để làm chuyện như vậy nữa!” Đè lại cái thang trúc mà Lâm Lan phí sức xách đi, “Cứu mèo đúng là rất quan trọng, nhưng tình trạng bây giờ của em càng cần nghỉ ngơi hơn.
Em nghỉ ngơi đi, chuyện này để anh!”
Không đợi Lâm Lan phản đối, anh một tay cưỡng ép giật cái thang trúc trong tay cô ra.
Bản thân Lâm Lan chỉ dời cái thang trúc không thôi cũng rất phí sức, Trình Phong Dương vừa dùng sức thì thang trúc liền tùy tiện tới tay.
“Mèo cho em này, em ở ngay kế bên nhìn là được rồi.”
Lần nữa trả mèo xanh lại cho Lâm Lan, Trình Phong Dương không đợi cô nói chuyện thì hai tay đã nhấc cái thang một cái rồi lập tức chạy, tốc độ với sức lực kia còn muốn nhanh hơn lúc Lâm Lan hoạt động nhiều.
Nhìn bóng dáng anh ấy, bỗng nhiên một góc nào đó trong lòng Lâm Lan buông lỏng, cô nháy mắt mấy cái, không nói câu nào mà yên lặng đi theo.
Trình Phong Dương xách thang trúc rất nhanh liền tới dưới gốc cây, để cái thang dựa trên thân cây rồi điều chỉnh góc độ để nó dựa sao cho chắc, xác nhận hoàn toàn dựng chắc rồi thế này mới thả lỏng cơ bắp căng thẳng.
Lâm Lan sau lưng cũng theo tới, lúc này cô đã thả Hôi Hôi xuống dưới đất, mèo xanh rất ngoan ngoãn, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo bên chân cô, nửa điểm dấu hiệu chạy loạn cũng không có.
“Anh cẩn thận đó.” Lâm Lan không tranh chuyện ai trèo thang cứu mèo với anh ấy nữa, hơn nữa lại duỗi tay vịn chắc thang cho anh ấy.
Cái này khiến cho mặt Trình Phong Dương vốn cho là còn phải tốn một phen võ mồm lộ vẻ ngoài ý muốn, ngay sau đó lại nhanh chóng kinh hỉ.
“Không sao, đều giao cho anh đi!” Anh lắc lắc nắm tay, tỏ vẻ mình có sức lắm, phi thường đáng giá để dựa vào, nhếch miệng cười với Lâm Lan một tiếng liền bắt đầu vịn thang trèo lên.
Sau khi Grey vẫn luôn gào thảm thiết trên cây nhìn thấy có người cứu nó thì đã không gào nữa, tuy rằng người đi lên không phải Lâm Lan, nhưng mà xem như là người quen cũ, mùi hết sức quen thuộc.
Này đây, đợi đến lúc Trình Phong Dương leo đến đỉnh rồi vươn tay về phía nó thì mèo rừng không có giãy dụa, toàn thân cứng ngắc tùy ý anh tóm nó từ trên cây xuống.
Giây tiếp theo, 10 cái móng vuốt của hai chân trước liền cố chết bấu lên quần áo của Trình Phong Dương.
Quần áo mùa hè mỏng manh, móng vuốt mèo bấu lấy quần áo và đồng thời không thể tránh khỏi lõm vào trong thịt, thống khổ bất ngờ làm Trình Phong Dương nhẹ giọng hít hà một chút, nhưng sau khi xác định đã ôm tốt mèo rồi thì liền bắt đầu cẩn thận từng li từng tí xuống thang.
Anh ấy ở trên dẫm lên thang, Lâm Lan ở phía dưới thì giúp đỡ vịn thang khẩn trương nhìn: “Phong Dương anh nhìn kỹ dưới chân đó, đừng có đạp hụt!”
“Yên tâm đi Lan Lan, sẽ không.” Trình Phong Dương rất có lòng tin với mình, “Lúc anh đi xem nhà cho khách hàng cũng từng đụng phải loại thang này không ít lần, ôm mèo leo lên leo xuống tuyệt đối không…… Ú oa a á!”
Lúc cách mặt đất còn có 2m, một cái nấc thang trúc dưới chân Trình Phong Dương đột nhiên trượt xuống, một chân vốn dĩ là dẫm rất vững lập tức mạnh mẽ tuột xuống, tiếp theo đó cả người anh ấy ngã quỵ xuống theo.
“Trình Phong Dương!!”
Ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ tới chất lượng của cái thang này có vấn đề, quả nhiên, bị nướng dưới mặt trời lớn đã làm mất đi một bộ phận trí thông minh của anh.
Lúc ôm mèo cắm đầu xuống, trong đầu Trình Phong Dương thầm nghĩ đến câu này, sau đó liền thấy Lâm Lan lo lắng nhào tới bên này.
Thân thể ngã quỵ của anh bị cô đỡ một chút, tựa hồ bởi vì sức lực không đủ để không đỡ nổi trọng lượng của một gã đàn ông to xác rơi từ trên cao xuống là anh đây, nên không những không thể đỡ được anh mà còn bị anh đâm cho cũng ngã một phát trên đất luôn, nhưng một chút giảm xóc này cũng đã đủ, hoàn toàn tránh khỏi vận mệnh bị trọng thương.
“Á ——!” Nhưng vào một khắc ngã trên đất kia, đau nhức kịch liệt truyền đến từ bả vai vẫn là để anh nên gào thảm thiết thì vẫn là nên gào thảm thiết.
Nửa giờ sau, tại bệnh viện.
“Không sao không sao, vấn đề không lớn.” Sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho vị thương binh này thì cho một cái đáp án lạc quan, “Không gãy xương cũng không nội thương, là lúc bị té xuống thì vai phải trật khớp, phần mềm có bị bầm tím, cái khác đều không có vấn đề gì.”
Đáp án này làm cho hai người Trình Phong Dương với Lâm Lan đều nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ mặt xám mày tro của hai người này, lại nhìn cái túi chứa hai con mèo bên chân cô gái này, hơi xúc động lại có chút buồn cười: “Cứu mèo là chuyện tốt, nhưng lần sau phải càng chú ý một chút nha.
Sau khi về nhà các cô cậu cũng phải nhớ kỹ bổ sung nước nhiều vào, cứ mãi phơi ở bên ngoài vào cái thời tiết này rất dễ bị cảm nắng.”
Bình thường thì trong bệnh viện cự tuyệt cho động vật vào, nhưng Lâm Lan vội vã đưa Trình Phong Dương đi khám bệnh nên tất nhiên không có cách nào đưa hai con mèo trở về, đành phải dùng loại biện pháp nhét mèo vào trong túi này để lừa gạt trước rồi đi đăng ký.
May cho bọn họ là bác sĩ khám bệnh cũng thông tình đạt lý, sau khi biết tình huống thì cũng không nói gì, cứ khám bệnh theo lẽ thường.
Vài phút sau, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi truyền từ trong phòng khám, cánh tay vì bị trật khớp mà không thể động đậy được của Trình Phong Dương sau khi bị bác sĩ bẻ lại rốt cuộc đã có năng lực hoạt động lần nữa.
“Dùng đá chườm trong 24 giờ, trước lúc thương thế tốt lên thì tận lực bớt hoạt động cánh tay, dưỡng nửa tháng liền không sao nữa.”
Trị liệu thương binh xong, bác sĩ lại kê thuốc bôi ngoài da, vậy liền xem như xong việc.
“Cảm ơn bác sĩ, vậy bọn tôi đi đóng tiền lấy thuốc.” Lâm Lan cảm ơn bác sĩ, mang theo túi mèo to liền đi ra ngoài, Trình Phong Dương theo sát phía sau.
Bác sĩ nhìn hai người rời đi, ánh mắt lại là nhìn chằm chằm cái túi to chứa hai con mèo, rất là hiếm lạ mà hây một tiếng: “Mèo nhà đều ngoan thế sao, làm ổ ở trong túi mà một tiếng cũng không kêu.”
Nếu mà Lâm Lan nghe nói thế tất nhiên sẽ câm nín, ngoan cái gì chứ? Mèo ngoan còn biết tự mình chạy trốn?
Hôi Hôi thì bỏ đi, cái con Grey này tự mình tìm chết xong liền bắt đầu túng hẳn.
Hai con mèo nhà chạy tới hoàn cảnh trời xa đất lạ này, lúc này Lâm Lan cho chúng nó một cái túi to nhỏ hẹp lại an toàn quả thật là cầu còn không được, đừng nói là đã dặn bọn nó tuyệt đối đừng có kêu to, dù cho có không nói thì bọn nó cũng không la hoảng lên.
Lấy được thuốc từ nhà thuốc rồi, Lâm Lan cũng không có rời đi trước, mà là tìm một chỗ thanh tịnh bảo Trình Phong Dương ngồi xuống, chườm đá bôi thuốc cho anh ấy trước.
“Này, này không tốt lắm đâu.” Lúc này đương sự bắt đầu ngại ngùng, tay trái ôm lấy vai phải vẻ mặt ngại ngùng, “Anh về nhà tự mình làm là được rồi.”
Lâm Lan nhìn chằm chằm anh ấy một giây, nhét túi thuốc đã mở vào tay anh ấy: “Được, vậy tự anh làm đi.”
“Không không không, thật ra thì anh rất đau, tay trái không có sức bôi thuốc, vẫn là Lan Lan giúp anh đi!” Đối phương nhanh chóng trở mặt, rất là nghiêm trang.
Lâm Lan lườm anh ấy một cái, không mở miệng chèn ép anh ấy nữa, mà là nghiêm túc bôi thuốc cho anh ấy.
Chỗ bị thương giờ đã trở nên sưng đỏ, sau một phen tiêu độc dán thuốc lành lạnh lên, vết thương mà Trình Phong Dương vẫn cảm thấy nóng rát đã mát mẻ rất nhiều, quả nhiên vẫn là Lan Lan làm rất đúng, sớm chườm đá bớt chịu tội a.
Đang lúc cảm thán, anh ấy nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng “Thật xin lỗi” trầm thấp.
“Thật xin lỗi, Phong Dương.
Là em hại anh bị thương.”
Lúc kinh ngạc ngẩng đầu lên, anh ấy thấy được hốc mắt ướt át đỏ lên của Lâm Lan.
Đến giờ Lâm Lan cũng còn có chút nghĩ mà sợ, nếu Trình Phong Dương té thang xảy ra chuyện gì không may thì cô cũng không biết nên đối mặt với anh ra sao, rõ ràng là cái nguy hiểm này nên là cô nhận, cố tình bởi vì chút lòng ỷ lại này của cô lại thiếu chút nữa hại người ta.
“Nếu mà anh bởi vậy mà xảy ra chuyện thì em nào còn có mặt mũi đối mặt với anh, từ đầu đến cuối vốn chính là chuyện của em, không nên cứ mãi làm phiền anh, trước đó quả nhiên liền nên là tự em đi……”
“Lâm Lan!” Mắt thấy cô càng nói càng áy náy, Trình Phong Dương lập tức đánh gãy cô, “Lâm Lan em đừng cứ mãi nghĩ như thế, là anh tự nguyện, từ đầu đến cuối đều là anh tự nguyện em hiểu chưa? Bởi vì anh thích em, anh thích anh vui, anh nguyện ý thay em nhận nguy hiểm, thật ra trước đó lúc em không giành thang với anh anh vui lắm, cái này chứng minh rằng em nguyện ý ỷ lại anh.
Hơn nữa quan trọng nhất là lần này anh chỉ bị hơi bị thương nhẹ cũng là do em ở cạnh kịp thời cứu anh, em không cần phải tự trách như thế.
Có thể giúp em anh rất vui vẻ, càng vui rằng em nguyện ý để anh giúp em như thế!”
Lâm Lan nâng đôi mắt đỏ ửng lên, mím môi nhìn anh ấy, trong ánh mắt có dao động cũng có chẳng biết làm sao.
Nhìn cô như vậy, trong lòng Trình Phong Dương càng mềm hơn, anh thở dài, đưa tay kéo tay cô tới lật lòng bàn tay lên, trên bàn tay mềm mại của người con gái có vết máu vì bị quệt trầy da, đúng là vì nhào tới cứu anh ấy rồi bị đâm ngược lại mà bị thương, vết thương chỉ là hơi rướm máu tí thôi vào lúc ấy giờ đã ứ xanh đỏ tím lên.
Lâm Lan bị anh ấy làm cho quẫn bách, vô thức muốn rụt tay về nhưng lại bị cầm lấy gắt gao, đối phương đã cầm lấy thuốc bên cạnh làm tiêu độc ngược lại cho cô, sau khi cẩn thận từng chút một xử lý vết thương xong, cuối cùng dán băng chống nước OK lên.
Toàn bộ quá trình, hai người đều rất yên tĩnh, chỉ có Lâm Lan vốn chỉ mắt đỏ lên, về sau lại chậm rãi biến thành mặt cũng đỏ lên.
“Chút xíu trầy da này em về nhà xử lý cũng được mà.” Thu tay lại, cô khô cằn trả lại một câu.
“Nhưng anh sẽ đau lòng.” Trình Phong Dương thẳng thắn trả lời một câu, “Em lúc đó không phải là vì cũng rất là để ý anh mới lập tức bôi thuốc cho anh sao, anh cũng giống vậy.”
Từ sau một loạt sự kiện từ gã bạn trai cũ sốt ruột kia đến giờ, Trình Phong Dương rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đối mặt với Lâm Lan bằng thái độ trực bạch, anh đã không muốn bị cô xem như người ngoài chút nào nữa rồi, tùy tiện làm chút gì vì cô cũng phải tính toán rõ ràng với nhau không thiếu nợ nhau.
Càng chán ghét tâm thái thật vất vả mới rốt cuộc có chút tiến triển nguyện ý ỷ lại anh một chút, lại bởi vì anh bị thương nhẹ, cô lại liền bắt đầu áy náy muốn chỉ dựa vào chính mình kia.
“Đó sao có thể giống nhau chứ……” Lâm Lan ấp úng.
“Giống nhau.” Mắt anh thẳng tắp nhìn qua, làm cho Lâm Lan ánh mắt lập lòe cũng có loại ảo giác không chỗ để trốn, “Lan Lan, tuy rằng trình độ em để ý anh bây giờ còn chưa sâu như anh để ý em vậy, nhưng anh nguyện ý cố gắng, để mỗi một ngày em càng để ý anh một chút.
Như vậy thì bốn bỏ năm lên một chút, em cũng xem như là thích anh nhỉ?”
Một câu cuối cùng làm cho Lâm Lan đỏ mặt câm nín nhìn qua, ngoài miệng không nói, ánh mắt lại đã tràn ngập “Lời này của anh thật không biết xấu hổ”.
Nhưng mà đối phương tỏ vẻ anh còn có thể càng không biết xấu hổ thêm chút nữa, Trình Phong Dương bấm đầu ngón tay phân tích cho cô: “Lan Lan em xem nha, đầu tiên gia cảnh của hai chúng ta tương đương, em có một tòa lầu, nhà anh cũng có một cửa hàng ở đoạn đường hoàng kim với một căn biệt thự, tiếp đó em là chủ quán trà mèo võng hồng, anh là một nhà thiết kế thâm niên còn được xem như có chút danh tiếng trong nghề; còn có nữa là nhà chúng ta xem như là mặt đối mặt, chỉ cách một con phố còn cách khá gần nữa, có gió thổi cỏ lay gì cũng không gạt được đối phương, vị trí địa lý rất là ưu việt, hiểu tận gốc rễ hoàn toàn yên tâm; điểm quan trọng nhất cuối cùng, là thẩm mỹ của hai chúng ta nhất trí, tam quan nhất trí, trừ bỏ anh nuôi chó em nuôi mèo ra thì hết thảy sở thích đều giống nhau.
Em không cảm thấy chúng ta chính là một đôi trời đất tạo nên sao? Đôi bên quả thật không thể càng thích hợp hơn nữa!”
Lâm Lan: “……” Trợn mắt há hốc mồm một hồi, cô không nhịn được đỡ trán, “Trình Phong Dương, anh đây xem như là tỏ tình à?” Có thổ lộ như vậy sao?
“Không phải là tỏ tình đơn thuần, cái này là tỏ tình nghiêm túc lấy kết hôn làm tiền đề.” Trình Phong Dương còn thật sự sửa đúng, sau đó nghiêm trang mà tiếp tục bẻ đầu ngón tay cho cô, “Về sau chúng ta ở cùng nhau rồi, thẻ lương của anh cho em, nhà viết tên em, xe ghi ở danh nghĩa của em, người cũng cho em, Tinh Tinh cũng cho em.
Sau khi kết hôn anh với em ở tiểu lâu cũng không thành vấn đề luôn, nếu mà em không thích thì chúng ta có thể mua một căn nhà mới khác ở thành Tây, đều tùy em!”
“Anh mau dừng lại cho em! Ai nhắc với anh chuyện sau khi kết hôn!” Lâm Lan xấu hổ buồn bực dậm chân, cắn môi đỏ mặt trừng anh ấy, càng nói càng thái quá.
“Ái da! Bả vai tôi đau quá à!” Trình Phong Dương dứt khoát chơi xấu, “Đau chết tôi rồi, người tôi thích đến giờ cũng chưa đáp ứng làm bạn gái tôi, vừa nghĩ như vậy trên người đau, trong lòng càng đau!”
“Im miệng, mau im miệng nha!” Lâm Lan hoang mang rối loạn nhìn quanh trái phải, đưa tay bịt miệng Trình Phong Dương, chỉ sợ dẫn tới những khác trong bệnh viện lại vây xem, sắc mặt cô đỏ lên, trong lòng lại vừa tức giận vừa buồn cười, “Được rồi, em đáp ứng anh, đáp ứng anh còn không được à!”
Cứ như vậy, đoàn người vẫn luôn lo lắng trong tiểu lâu đợi đến chạng vạng tối cuối cùng mới nhìn thấy bọn Lâm Lan trở lại.
Hơn nữa, sau một chuyến ra ngoài này, cửa hàng trưởng Lâm không chỉ tìm mèo báo nhỏ về được mà còn lĩnh một anh bạn trai trở về.
Ngoặc kép, mặt dày mày dạn cho không.
Ngay từ đầu Lâm Lan thật không có ý định nói, chỉ trả lời đơn giản đầu đuôi mọi chuyện lúc mọi người bao bọc vây quanh cô với mèo rừng tìm về được, nhưng không chịu nổi là vào lúc mọi người mới vừa yên tĩnh xuống sự cao hứng vì tìm mèo rừng về được thì Trình Phong Dương lại cố ý lớn tiếng ồn ào một câu ở kế bên.
“Còn có một việc muốn tuyên bố, giờ tôi đã chính thức trở thành bạn trai của Lan Lan, xin mọi người trong quán về sau gọi tôi là Trình cô gia.”
Vừa nói xong, anh ấy đỉnh lấy cái bả vai thuốc mỡ nhanh chóng bay thoát khỏi “đuổi giết” của bạn gái.
.