Khi Con Gái Giả Trai

Tôi áp xát tai vào cánh cửa gỗ to “vật vã” ấy nghe ngóng...
Hình như không còn âm thanh “chí chóe” của họ nữa rồi thì phải...
Nhẹ nhàng mở chốt, hé cửa, tôi “thò” nguyên mỗi cái đầu của mình ra xem...
Ớ. Hai cái đuôi ấy mất tích đâu rồi?
Thôi kê. Không có càng tốt chứ sao.
Đi tắm “giải sầu” cái nào nào.
....
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, tay chân tôi đã bắt đầu hoạt động để bước vào cuộc “phưu lưu xuyên lục địa” của mình.
Để cho “chuyến đi” thêm phần thú vị và gay cấn hơn, tôi không vào phòng tắm luôn mà lần này tôi “thoát xiêm y” ở bên ngoài xong mới oai phong đi “vô”.
Đừng có ai nhìn trộm nhớ.
** **

-Hớ. Anh chỉ biết làm mấy món bánh ngọt vớ vẩn ấy thôi à? Anh không biết anh Thiện thích sườn xào chua ngọt với thịt quay à?
-Cô thì biết cái gì. Cậu ấy thích nhất là ăn bánh tôi làm đấy.
Cuộc chiến “nữ công gia chánh” đang được tiến hành trong phòng bếp nhà họ Tạ.
Màn thi tài gay cấn đến nỗi một bên làm đồ ăn, một đêm làm đồ tráng miệng mà họ la hét hết sức “vui vẻ”.
-Anh thì biết cái gì chứ. Anh ấy đã ăn và khen tôi nấu rất ngon đấy. Hô hô hô....– Triệu Mẫn lườm nguýt.
-Thôi thôi. Cô tập chung vào nấu đi. Tôi không muốn đôi co với con nhóc như cô nữa.
-Xì.... Anh thì lớn với ai chứ. Giả bộ thì có. Bên cạnh anh Thiện thì như con choi choi.... Ơ ơ.. Nhìn cái gì mà nhìn.
Mẫn Mẫn giật mình khi bắt gặp ánh mắt “tóe ra lửa” của Phúc.
Con choi choi ư? Đường đường là một đấng nam nhi đầu đội mũ chân đeo dép như cậu mà là choi choi á? Bà cô Mẫn này, chán sống rồi.....
.
.
.
-Bỏ đi. Không chấp trẻ con. – Phúc quay ngoắt rồi lụng bụng...
Trời ạ. Vậy mà cũng.... Làm cứ tưởng.... Thiệt tình....
.
.
-Không bằng được người ta thì nói luôn. Bày đặt. Thôi thì thôi. – Mẫn phụng phịu.
Cặp đôi oan gia ngõ hẹp này chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng đâu....
Nom hai khuôn mặt “khả ố” gian xảo kia là đủ biết...
-A! – Phúc dướn người qua chỗ Triệu Mẫn. Cậu với lấy lọ gia vị. – Bánh kem sôcôla của mình cần thêm đường....
Thêm đường á? Không phải đâu.
Nhìn qua, sẽ chẳng ai phát hiện được. Nhưng nếu tua thật chậm thật châm, ta có thể thấy trong tay Phúc nắm một nắm súp to đùng.... Lấy lọ đường thực chất chỉ là ngụy trang....Mục đích chính của cậu là...
1...2...3 Thả tay ra nào...
Ồ....Ồ.... Nguyên cả nắm súp rơi vào nồi sườn rồi kia...
.....
Thế còn Triệu Mẫn. Chẳng lẽ cô không có thủ thuật nào tinh vi hơn Đỗ Phúc...
Mà cô đang làm gì kia ta??? Tay cầm lọ tương ớt....
Có thể nào... Cô định nhân cơ hội Phúc quay đi làm kem, dốc cả lọ tương vào bánh của cậu không?....
.
.
Độc ác, dã man, tàn bạo... Hai con người này... Không còn gì để nói hơn..
“Chết Míc rồi nhé! Lam Lam thể nào cũng chê đồ cô nấu cho xem.”
“Chết khỉ mắt xanh rồi nhé! Anh Thiện thể nào cũng chê bánh anh làm cho xem.”
Đúng là hai ý tưởng lớn gặp nhau mà.
20 phút trôi qua thật nhanh.... Phúc nhìn đồng hồ rồi lên tiếng :
-Cô lên gọi Thiện xuống dùng bữa đi. Tôi dọn xẵn ra lúc cô đi gọi cậu ấy cho nhanh.
Có lẽ, dây là câu nói bình-thường-nhất của Phúc từ khi cậu “có duyên” “được” gặp Triệu Mẫn trong nhà họ Tạ.
Trái với thái độ bình thản của Phúc bây giờ, Mẫn Mẫn lại soi xét từng minimét trên người cậu. Cô cất giọng nói ngọt ngào của mình lên, nghi ngờ :
-Anh mà tốt thế á? Chắc chắn là có ý đồ xấu chứ gì?
Bị nói trúng tim đen, Phúc nhảy dựng lên :
-Cái gì chứ. Cô đừng có suy bụng ta ra bụng người nhé.
-Vậy thì sao tôi phải là người đi gọi anh ấy? – Mẫn thắc mắc.
-Ơ hơ. Tôi tưởng cô tính tranh dành Thiện Thiện của tôi mà. Định tạo điều kiện cho cô thôi.
-Anh nhường Thiện cho tôi mới làm tôi lo lắng ấy? Nói mau. – Mẫn gắt lên. - Mưu mô của anh là gì?
-Cái...cái gì chứ. - Phúc lắp bắp. – Tại... tại tôi thấy Thiện trên phòng một mình nên..... Mà thường thì tầm này cậu ấy hay tắm lắm. Haizz... Cô không đi thì tôi đi vậy.
Nghe đến đây thái độ của Triệu Mẫn đột nhiên khác hẳn. Mắt cô sáng long lanh, tâm hồn “trong sáng” nổi lên. Không biết cô nghĩ gì trong đầu mà luồng khí xung quanh cô bỗng nhiên chuyển một mầu đen kìn kịt. Chẳng cần để Phúc nói thêm, cô đã chạy vèo vèo...
.
.
Thật không ngờ...Triệu Mẫn nhà ta lại dễ trúng kế như vậy.
Lần này thì Phúc tha hồ mà phá thêm mấy món còn lại của Mẫn nhé. Cậu cũng chỉ đoán mò chứ có biết Lam Lam đang làm gì đâu.
** ** **
Với vận tốc ánh sáng của mình, Triệu Mẫn chẳng mấy chốc mà xuất hiện ở cửa phòng Thiện Thiện. Tim cô đập thình thích khi cầm vào tay nắm cửa...
Cửa phòng Lam từ từ hé ra đúng một cen-ti-mét, Mẫn thoáng giật mình, chẳng phải vừa nãy, Thiện đã khóa trái bên trong rồi sao?
Nếu có thắc mắc, xin mời nhớ về 20 phút trước đây nha.... Tính tò mò và đãng trí của Lam đã làm hại “cậu” rồi.....
..
.
.
Mẫn đặt tay lên ngực mình. Cô làm vậy có lẽ để tránh cho tim mình “văng” ra ngoài đây mà.
Bản tính tò mò của cô đã lên tới đỉnh điểm, mặc kệ cho lí trí ngăn chặn nhưng tim cô vẫn dẫn cô muốn vào.... Chậm rãi đẩy cửa, cô nhẹ nhàng rón rén từng bước từng bước....Với suy nghĩ trong đầu : “Anh ấy sống ở bên Mĩ lâu năm, chắc không quan trọng việc con trai con gái lắm đâu...”...
Bé Mẫn này, quả thực là....
.
-Chà chà... Đúng là tắm xong nhẹ người thật...
Lam Lam với lấy khăn rồi nhẹ nhàng “vò” cái đầu của mình...
Cô thở phì một cái rồi đưa mắt nhìn ra chỗ mắc áo.
Xem nào....Hình như hôm nay chỗ ấy cứ thiếu thiếu vắng vắng cái gì ấy nhỉ?
À. Phải rồi. Chỗ đấy không có quần áo chứ còn gì nữa.
Mà.....
Hả????????? Quần áo á?
Trời ạ. Vừa nãy “máu” quá, xông phi thẳng vào đây, cô quên đem theo quần áo rồi còn đâu.
Thôi. Chuyện cũng đã đành. Cô “ngậm ngùi” bước ra khỏi bồn tắm.
Ra ngoài rồi mặc lại “xiêm y” cho “hoành tráng” vậy. Hô hô.
.
.
.
** ** *
.
.
Kéo lấy cửa kính ra, nụ cười trên môi tôi tắt ngóm....
Tri...Tri...Triê...Triệ... Triệu MẪNNNNNNNNNNNN.....
-Mờ mờ mờ.... Mẫn.... – Tôi đứng chết chân....lắp ba lắp bắp...- Sa... sa... sao... e... e...em...lại...lại... ở... đây?
Mẫn vẫn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi :
-Cửa phòng anh không khóa. Cửa phòng tắm khép hờ. – Cô bé trả lời lí nhí.
Nhìn Mẫn kìa... Cô ấy... Cô ấy hình như rất sốc... Phải làm sao đây? Giải thích thế nào đây? Sao tôi có thể thiếu cảnh giác như vậy khi có cô bé ấy ở đây chứ? Chắc chắn sau một vài giây nữa, Mẫn sẽ hét toáng lên... Chuyện tôi giả trai nhất định sẽ lộ. Làm sao đây?????????????? Làm sao đây???? Huhuhuhu.
.
.
-Thì ra anh đúng là con gái hả?
Giọng nói ấy vang lên một lần nữa. Tôi ngạc nhiên quay ra nhìn Mẫn :
-Em.... nói vậy....Anh tưởng em sốc.....
Cô bé nghiêng ngiêng đầu, cười rõ tươi :
-Em không sốc. Có anh là người sốc ấy. Làm gì mà phải vò đầu bứt tai mãi.
-Hớ! – Tôi há hốc mồm nhìn “sinh vật” trước mặt mình.
Chỉ thế thôi ư? Phản ứng gì mà nhẹ nhàng thế? .
Tôi cứ nghĩ... Cô ấy phải xông vào cào xé tôi chứ.... Đằng này thì... Hơi.. À không. Quá bình thường thì phải. Giống như là cô ấy đã biết trước rồi ấy.
-Đừng nhìn em như thế chứ. Từ đầu em đã nghĩ anh là con gái rồi nên em không phản ứng gì cũng là đương nhiên thôi.
-Hế? – Hình như tôi lại một lần nữa được sốc đúng “chất” của từ sốc thì phải.
Cô ấy nghĩ tôi là con gái từ trước rồi á? Tôi đoán bừa mà cũng chúng à?
.
.
.
-Hì hì. Thiện ngốc. Em ra ngoài cho anh... À không chị thay quần áo nha.
Nói rồi, Mẫn chạy vèo vèo ra ngoài...
Có ai nói cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra không? Tôi còn sống hay đã chết đây hả trời??
** ** **
“Là con gái thật rồi. Vậy thì Thiện Thiện chính là ân nhân, là thần tượng của mình hồi nhỏ....”
Thân phận con gái của Lam Lam đã dần dần bị lộ... Vậy, cuộc sống của cô có gì thay đổi không? Liệu ai sẽ là người phát hiện ra Lam Lam là con gái tiếp theo?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui