Với một “mảnh” khăn che thân, tôi vẫn chịu nhúc nhích suốt từ lúc Triệu Mẫn ra ngoài đến giờ.
Bốp....
-Á.á..á... – Tôi kêu lên.
Gì thế này chứ? Mơ mà cũng có cảm giác đau như thật ư? Kì thật?
Vừa nghĩ tôi đưa tay lên xoa xoa bên má vừa bị chính tay tôi tát.
Đúng rồi, chắc là thế rồi, chắc tôi chỉ đang mơ thôi. Không có gì xảy ra đâu. Hehe.
.
.
.
-Thiện. Anh... À không, chị làm gì mà lâu thế. Em chọn cho chị một bộ váy rồi nè!
Cánh cửa nhà tắm lại một lần nữa mở ra. Trước mặt tôi xuất hiện một cô cé tóc xoăn xù đang cầm chiếc váy trắng.... là....Triệu Mẫn à?
Hế. Chắc cái này cũng là mơ nốt rồi. Tôi lại ngủ quên ở chỗ nào mà mãi không dậy thế này nhỉ?.
.
.
-Thiện. Anh... Chị làm cái gì mà nhe răng ra mãi thế. – Mẫn-trong-mơ nhìn tôi. Cô bé làm vẻ khó hiểu.
Công nhận là chí tưởng tượng khi chiêm bao của tôi bay xa bay cao thật ấy. Chắc do thường ngày tôi hay uống chộm sữa fristi của nhóc Bin đây.
.
-Này Mẫn. – Tôi tỉnh bơ nhìn cô bé. – Em lại đây véo anh một phát thật mạnh được không?
-Để làm gì ạ? – Mẫn thắc mắc.
Ầy ầy. Đến trong mơ mà bé Mẫn này cũng rắc rối gớm.
-Thì em cứ làm đi. – Tôi cau có.
Mặc dù vẻ mặt của Triệu Mẫn nói lên tất cả là Mẫn chả hiểu gì nhưng cô bé vẫn làm theo.
Ba bước, hai bước, một bước... Tôi nhìn theo từng cử chỉ của Mẫn. Hiện tại Mẫn chỉ các tôi tầm 21,99 cen-ti-mét.
Thình thịch thình thịch thình thịch. – Tim tôi đập loạn xạ khi Mẫn đưa tay từ từ lên má tôi....
.
.
.
-Á.......á............á....................
-Anh này nhá. Tỉnh ngủ chưa hả?
-Oái oái.... Đau anh...Đau....
Ôi ôi... Má tôi... Má tôi....
Véo thì véo nhè nhẹ thôi chứ. Sao cô bé phải mạnh tay đến thế. Này thì đừng nói đến tỉnh ngủ mà là tỉnh như sáo luôn ấy... Ôi ôi....
-Anh mà cũng biết đâu á??? Tỉnh chưa? – Mẫn vẫn véo chặt má tôi kéo mạnh lên.
-Ái ái... Anh tỉnh, tỉnh rồi... Bỏ ra đi.
-Mặc cái váy này rồi nhanh ra nha. Anh yên tâm. Em xin phép papa anh rồi.
Một lần nữa cô bé kết thúc cuộc nói chuyện với tôi bằng cách chạy vọt ra ngoài.
Đồ bà chằn.... Ái... Má... đau thật ấy.
.
.
.
Mà đau??? Thế KHÔNG PHẢI MƠ THẬT À????? MÀ MẶC VÁY ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý LÀ SAO?????
** ** **
-Wow.... Đúng như em dự đoán mà. Anh.. à chị dù có mặc quần áo nam hay váy vẫn là no1.
Mãi mỡi được câu nói của Mẫn.
Xuất hiện dưới phòng ăn với bộ váy “vác” trên người, tôi chả hiểu sao mình lại trở thành sinh vật lạ trong mắt Đỗ Phúc và Triệu Mẫn nữa. Họ cứ há hốc mồm nhìn tôi.
Ngại chết đi được.
-Giờ em mới biết anh xinh sao. – Tôi hất mặt lên, hãnh diện.
Thật sự thì, đến bây giờ tôi vẫn chưa tin khi nhìn thấy phản ứng của Mẫn Mẫn.
Thậm chí còn tỏ ra chả có gì khi biết tôi là con gái nữa chứ...
Nhưng... Thôi kệ. Thắc mắc nữa lại bị béo má thì chết... Huhuhu. Giờ vẫn đau đây này.
.....
-Nào nào. Cậu ngồi xuống đi.
Phúc Phúc kéo tôi ngồi xuống ghế. Cậu nói :
-Đến giờ chén rồi chủ nhân. Cậu đứng mãi đấy làm gì, định nhịn đói hả?
Tôi phì cười :
-Cái gì mà chủ nhân chứ. Cậu thật là...
.
.
Tôi đưa đũa lên, định gắp một miếng sườn thì...
-Khoan khoan. – Mẫn ngăn tôi lại. – Anh... à chị ăn bánh của anh Phúc trước đi!
-Bánh của Phúc á? – Tôi ngạc nhiên. – Em cứ gọi anh là anh đi. Gọi chị anh không quen.
Tôi xoay bàn để cái bánh đến chỗ mình :
-Nếu Mẫn đã nói vậy thì...
-Khoan... – Phúc chặn tay lại cho bàn không quay. – Bánh tớ làm là món tráng miệng mà. Cậu ăn đồ Mẫn nấu trước đi.
.
-Này. Anh ấy ăn cái gì là quyền của anh ấy chứ. – Mẫn quát.
Hình như.... Mấy “bà bán cá” này lại sắp sửa “chiến” nhau thì phải.
-Thế sao cô cứ bắt cậu ấy ăn đồ của tôi trước.
-Anh sợ mình nấu không ngon bằng tôi hả?
.
.
.
-THÔI NGAYYYYYYYYYYY.
Tôi phải vận hết nội công mới có thể “áp đảo” được hai cái loa kia. Bực mình tôi quát :
-Giờ việc ăn của tôi còn bị hai người quản nữa à? Ăn đồ Mẫn nấu trước là ăn đồ Mẫn nấu trước. Bực cả mình.
Nói rồi, tôi đưa tay hướng về món sườn-xào-chua-ngọt Mẫn nấu. Ra oai với hai người họ vậy thôi, chứ thực ra tôi đang đói chết đi được đây.
.
.
.
-Ưm....Mẫn, hôm nay em nấu kiểu gì mặn thế này. - Tôi nhăn nhó
-Dạ. Đâu ạ.... - Nhìn tôi ngạc nhiên, cô bé nói.
Nhanh mắt để ý sự “khác thường” của tên đang thổi sáo bên cạnh, Mẫn và tôi đều quay ra nhìn Phúc. Nhìn các mặt kìa, gét chưa. Cậu ta vui vẻ cái gì không biết. Chả nhẽ thấy tôi ăn không vừa miệng mà “cu cậu” nhà ta hạnh phúc đến vậy ư?
Được rồi Phúc, đến cậu đấy.....
Nghĩ là làm, tôi vừa lườm Phúc vừa kéo cái bánh sô-cô-la của cậu lại. Trái với tưởng tượng của tôi, Phúc lại cười-tươi-rói.
Hai người họ... hình như đều “nín thở” để dõi theo từng “bước nhảy” của miếng bánh lên miệng tôi thì phải....
-KHÈ.......KHÈ....... CÁI GÌ THẾ NÀYYYYYYYYYYYY........... CAY QUÁ CAY QUÁ........ NƯỚC ĐÂU......- Tôi với tay lấy cốc nước tranh bên cạnh mình..... – TRỜI ƠIIIIIIII....... CHUA..........
Phúc và Mẫn đều cuống cuồng lên cùng tôi. Họ nấu cho tôi ăn hay định hạ độc tôi thế này..............
Èo ơi..... Buồn ói quá.......
Trên phòng... trên phòng tôi cũng có nước.... Lên phòng... lên phòng....!!!!
-THA CHO TÔI ĐI HAI NGƯỜIIIIIIIIIIIII...............
Tôi phóng đi vèo vèo.... Phòng tôi thẳng tiến....
** ** **
Ở lại với sự “bàng hoàng”, Phúc lên tiếng trước :
-Cậu ấy đi rồi...
Với trạng thái sốc, Mẫn trả lời Phúc trong vô thức :
-Ừ. Vừa đi rồi....
-Là cô làm phải không, Míc?
-Ừ.....
.
.
.
-Tôi biết ngay là cô làm mà. Đồ điên khùng. – Phúc đột nhiên hét toáng lên.
Không để thua, Mẫn cũng “chơi lại” ác liệt không kém :
-ANH DÁM PHÁ ĐỒ TÔI NẤU HẢ??????????
-CÓ SAO KHÔNG KHI CHÍNH CÔ CŨNG VẬY?
-ANH LÀ ĐỒ XẤU XAAAAAAAAA........
-CÔ LÀ ĐỒ CON MÍCCCCCCCCCCCCCCC....
-KHÔNG ĐƯỢC GỌI TÔI LÀ CON MÍCCCC. AAAAAAAA
Là hai người cùng “ý tưởng lớn”, giờ cặp đôi “hoàn hảo” này lại trời thành cặp đôi “hoàn cảnh” rồi....
Nguyên cả ngày chủ nhật, biệt thự nhà họ Tạ thật sự rất "vui vẻ" "sôi động" khi có sự góp vui của hai con người này...
Nạn nhân của họ ... không ai khác ngoài Lam Lam...
Khổ thân cô... AMEN..