Bỗng cô dừng lại.
Lon nước uống hết rồi, không cần giữ nữa.
Lam Lam ném ngược lon nước ra đằng sau với suy nghĩ : “Cầu trời cho nó trúng luôn vào đầu tên khỉ vàng kia đi.”
Xong, cô lại cuống cuồng chạy theo anh-trai-mình. Mà cái hành động này của cô có-văn-hóa quá. Ai đời vứt rác linh tinh thế cơ chứ…. Thật là.
** ** **
Bốp.
- Ui da.
Một loạt những âm thanh vui tai vang lên, Doanh nhìn xuống đất và phát hiện ra thứ vừa đụng chúng đầu mình là một cái vỏ lon nước cam đã uống hết… Lửa trong người bùng lên, cậu hét :
- Đứa nào??????????????????????
À vâng, “đứa nào” ấy đi rồi còn đâu. Hét làm gì ệt hả Doanh.
Ngồi sau xe Thất Lăng, Lam Lam có vẻ “mãn nguyện” hết sức. Cô cười híp cả mắt vào luôn kìa.
- Này này. – Lam Lam đập đập vào vai Thất Lăng. – Cái mũ bảo hiểm mới của anh đội êm đầu nhở.
- Ừ. – Thất Lăng cười. – Mua mũ này cho riêng em đấy.
Vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt Lam Lam, cô tròn mắt :
- Mua riêng cho em?
- Ừ. Tại anh sợ em đội cái mũ kia lại bị say xe máy tiếp ấy mà…. Hahahaa
Bị Thất Lăng trọc quê, Lam Lam ngôi im re, mặt đờ ra không biết nói thêm câu gì. Chắc “cu-cậu” sock quá đây mà. Vụ cô say lần trước mà anh vẫn nhớ, dai thật.
- Ê. – thắt Lăng hơi ngoái lại đằng sau. – Em không thắc mắc anh đưa em đi đâu à?
- Thì anh bảo đi chơi đây. – Lam Lam ngơ ngác.
- Cứ đi chơi là em đi mà không cần biết đi đâu? Biết đâu anh đưa em đến những chỗ….
Thấy được sự đểu giả của anh, Lam Lam giãy nảy :
- Này này… Đừng bảo anh đưa em đến những cái chỗ không lành mạnh đấy nhé.
- Không lành mạnh cái đầu khỉ nhà em. – Thất Lăng Làm bộ tức giận.
Anh phanh kít xe lại và nhìn chăm chăm về bên phải :
- Đến rồi đây.
Nhìn theo hướng của mắt anh, Lam Lam thấy xuất hiện trước mặt mình là một ngôi nhà khá nhỏ. Kích cỡ của nó chỉ nhỉnh hơn căn nhà sau vườn nhà cô một tí.
- Nhà ai đây? Sao bé tí thế này. – Lam Lam chau mày. Cô nói luôn những suy nghĩ của mình lúc đấy không một chút do dự.
Cô…cô thật là… không hề nghĩ đến hậu quả khi phun ra những câu nói như thế à? Cô… có biết là….
- BÉ HẢ??? – Thất Lăng gằn lên từng tiếng. – Bé em cũng phải vào cho anh.
Xong, anh tiện tay, kẹp luôn cổ Lam Lam kéo thẳng vào trong. À thì tất nhiên là anh cũng phải mất vài giây để dừng lại mở khóa cửa nhà rồi.
Bị lôi xềnh xệch vào trong nhà, khó chịu ra mặt nhưng Lam Lam chưa kịp phản ứng gì thêm thì đã bị làm cho choáng ngợp bởi cách bài trí bên trong căn nhà này. Diện tích khiêm tốn nhưng căn nhà lại rất đầy đủ tiện nghi, cách sắp xếp nội thất lại khá tinh tế nữa. Tất cả làm cho không gian bên trong căn nhà nhỏ hẹp trở nên khá thoáng đãng và rộng rãi.
- Đâu…đâu đây… - Lam Lam chỉ trỏ, miệng lắp bắp. – Anh định….định….bắt cóc…em đấy à?
Cốc….
- Ui da. – Mếu máo, cô đưa tay lên xoa xoa đầu mình. – Sao anh cốc vào đầu em?
- Cho tên nhóc nhà em bớt tưởng tượng đi. Nhà riêng của anh chứ đâu.
Nói rồi, Thất Lăng đi vào gian trong, mở tủ lạnh, anh lấy ra lon nước cam nữa rồi ném cho Lam Lam :
- Ngồi đây đợi.
Với một giọng nói đầy uy lực của mình, Lam Lam hoàn toàn bị anh “thuần hóa”. Bằng chứng là cô đang ngôi im không động đậy ở ghế sofa kìa. Nhưng mà kì lạ thật….
- Lăng Lăng. – Lam Lam gọi với vào bên trong. - Sao anh lại cho em uống nước cam? Không còn thứ nào khác à?
Bên trong vọng ra tiếng trả lời :
- Nhóc tò mò nhỉ? Anh đang tập uống nước cam để thay cho bia thôi. Giờ thì im lặng đi.
- Ồ. – Lam Lam xị mặt xuống, làm bộ giận dỗi.
Làm bộ thì làm bộ thế thôi, chứ cô đang sướng-rung-rốn lên kìa. Biết thừa lí do rồi còn gì. Lăng Lăng đang cai bia, có khi nào vì cô không?
Oáp…
- Cái miệng “nhỏ nhắn xinh xắn” của Lam Lam đột nhiên há hốc ra như muốn hút tất cả vào bên trong. Gì mà ngáp to thế không biết. À mà quên, cũng chẳng trách cô được. Hôm qua cô phải “nốc” cả tấn café vào bụng nên đến đêm không tài ngủ ngủ được mà. Quà của Triệu Mẫn gửi từ Pháp về đấy. Nghỉ hè nên Mẫn sang Pháp với cha mẹ. Ở bên đấy Mẫn luôn luôn mong-nhớ-người-xưa nên đã gửi không biết bao nhiêu là café về cho Lam Lam và bắt cô uống hết. Không làm theo sao được, Lam Lam đâu phải bảo mẫu mà dỗ được trẻ-con-khóc…. Còn về vấn đề tại sao không vờ như đã uống thì phải nói luôn là Mẫn nhà ta đã mua chuộc được một tên gián điệp với tài năng không thể lường trước : THẰNG TIỂU QUỶ.
Vậy đó. Nên bây giờ, cái người đang ngắp ngáp dài kia chắc là buồn ngủ lắm rồi đây.
** ** **
- Thiên Thiện. Nhóc thử cái này đi…
Thất Lăng bê ra một cái bánh kem socola sau một hồi “chiến lộn” bên trong phòng bếp. Nhưng có vẻ như cái kết của cuộc chiến đó không được như mong muốn của anh. Thiện Thiện nằm lăn ra sofa ngủ một giấc ngon lành rồi còn đâu.
Tiến đến gần, đặt bánh lên bàn, Thất Lăng nhìn Lam Lam mà phì cười. Vẫn là cái tướng ngủ độc-đáo ấy, anh không thể tin nổi là ở bất cứ địa hình nào Lam Lam cũng có thể lăn quay ra được. Đến bái cô làm sư phụ luôn quá.
Cúi xuống và quan xát thật kĩ khuôn mặt tên nhóc kia, Thất Lăng như bị thứ gì đó cuốn vào làm bản thân say mê. Mắt cô thật đẹp, ngay cả khi nó nhắm vào như vậy. Và cũng chính vì nó không mở nên Thất Lăng mới có thể nhìn một cách rõ ràng rõ hàng mi cong dài của cô.
“Thằng nhóc này trông thế mà cũng đẹp trai ghê gớm. Bảo sao lắm fan nữ cuồng si vì nó.” – Nghĩ vậy xong, Thất Lăng bế Lam Lam lên và đưa cô vào phòng ngủ. Làm sao anh có thể để em-trai mình ngủ ở đây được. Mà nói là phòng ngủ cho oai chứ, nhà này diện tích “lớn” lắm nên “phòng ngủ” chỉ là một cái góc xây thụt vào trong và đặt một chiếc giường đệm mà thôi.
Đặt Lam Lam ngay ngắn xuống đệm, Thất Lăng tự nhiên bị virut buồn ngủ tấn công nên anh cũng ngáp to không kém Lam Lam lúc nãy. Coi bộ anh cũng cần đánh-một-giấc nhỉ?
Nghĩ vậy, Lăng Lăng thả người lên đệm và kháy khò khò luôn… Trong giấc ngủ, anh lại cảm nhận được một mùi hương dìu dịu, nhè nhẹ, thoang thoảng… Là mùi hương của tên nhóc kia? Thật là, tên nhóc này giống con gái quá.
- Mẹ ơi, mẹ ôm con được không?
- Tất nhiên rồi, Lam Lam của ta.
- Papa không chơi với con, papa còn mắng mẹ. Con gét papa…. Oaoaoaoaa….
- Nào nào, đừng khóc. Có ta bên con là được rồi mà… À không, con còn có bé Phúc nữa đây….
Lam Lam từ từ mở mắt. Cô vừa mơ, một giấc mơ kì lại. Hình như những hình ảnh cô thấy trong mơ chính là một trong những mảng kí ức cô đã quên. Thảo nào cảm giác được ôm lại thật đến như vậy….
Ơ khoan đã.
Lam Lam trợn tròn mắt khi thấy mình thức giấc trong tình huống đang bị ôm chặt. Thông tin tải đến bộ não, Lam Lam giãy nảy. Cô đẩy mạnh cái con người đang “quấy rối” mình ra rồi ngồi bật dậy :
- Anh làm cái quái gì thế hả Lăng Lăng???? – Lam Lam gào ầm lên.
Tiếng “rú” của cô “chẳng may” làm Thất Lăng thức giấc.
- Sao thế? Oáp…. – Anh cũng ngồi dậy …. và ngáp.
- Anh… anh còn giả bộ à? – Lam Lam bực quá thành ra cứ ấp a ấp úng mãi mới nói hết câu. – Ai…ai cho phép anh dám lợi dụng ôm em lúc em ngủ?
- Đứa nào ôm đưa nào thì tự biết chứ. – Thất Lăng mắt vẫn ở trạng thái ti hí.
- Ý….ý…. anh là sao?
- Giống với lúc ở khách sạn ngoài biển thôi chứ sao nữa…Oáp…
Câu nói của anh làm Lam Lam cứng đờ cả người. Thế hóa ra cô là đứa đi “sàm sỡ” trước à? Không thể nào….
Ế. Nước?
Định nhảy bổ vào gây sự với anh nhưng đột nhiên Lam Lam nhận thấy mắt mình ướt đẫm nước. Cô ngạc nhiên, đưa tay lên quệt cái dòng nước vừa lăn xuống má mình đi.
Sau khi đã trở về trạng thái bình thường, nhìn thấy cảnh tượng ấy, Thất Lăng ngạc nhiên còn hơn cả Lam Lam. Anh cuống cuồng :
- Ơ ơ…. Thằng nhóc này… em sao thế? Đàn ông con trai mà lại khóc à? Anh mới chỉ nói vậy thôi mà.
Liếc qua cái gối Lam Lam vừa dùng, Thất Lăng nhận thấy nó ướt mất một mảng. Thế có nghĩa là Lam Lam khóc luôn trong lúc ngủ chứ không phải do anh. Khẽ thở phù, anh xoa xoa đầu tên nhóc đang tròn mắt kia, dịu dàng hỏi :
- Nhóc mơ cái gì mà lại khóc thế?
- Ế… ơ… à vầng… Mơ….
RENG….RENG…..RENG….