Hế? Cô bé? Người yêu? “Thiếu gia” họ Tạ trợn hết cả mắt, mồm thì há hốc ra sau khi thông tin từ câu nói của mẹ Lăng Lăng truyền đến não. Quay qua quay lại tìm kiếm xem còn ai khác ngoài mình ở hướng này nữa không, nhưng kết quả thu được lại càng làm cho cô thấy hoảng vô cùng.
Lẽ nào, mẹ anh ấy đang nói mình? Chẳng lẽ mẹ anh phát hiện ra mình là con gái?
Ý nghĩ ấy khiến Lam Lam sock đến nỗi cứng đơ người ra như đóng băng. Nếu là người yếu tim có lẽ đã ngất luôn rồi ấy chứ.
- Bác…bác…nói cháu? – Ấp úng, Lam Lam tự chỉ vào mặt mình.
Quay lại nhìn cô, Thất Lăng cười phá lên :
- Mẹ. Thằng nhóc này là con trai mà. Haha…
Khẽ gật đầu, mẹ anh nhìn Lam Lam và “ồ” lên một tiếng.
Kiếm soát được nỗi-lo, Lam Lam vội vàng đứng dậy rồi cúi rạp người xuống :
- Cháu chào bác. Cháu là Tạ Thiện Thiện, bạn, à không, em trai của Lăng Lăng ạ.
- À. Thì ra đây là cậu nhóc mà con hay nhắc tới mỗi khi đến thăm ta hả? – Đột nhiên mẹ anh reo lên.
Nghe vậy, không chỉ Lam Lam ngạc nhiên mà cả Thất Lăng cũng không-kém-phần long trọng. Đọc được hai chữ thắc mắc trên khuôn mặt hai người này, mẹ anh nhẹ nhàng giải thích :
- Mỗi lần Lăng Lăng nhà bác đến đều kể rất nhiều truyện và nó thường xuyên nhắc về cháu. – Bà cười dịu dàng rồi quay sang con trai. – Ta không trả lời được, không mở mắt ra được không có nghĩa là không thể nghe những điều con nói đâu nhé.
Thất Lăng gãi gãi đầu. Luống cuống đứng phát dậy, anh đi thẳng ra cửa mà không quên nói :
- Con đi ra mua thứ gì đó.
Không phải chứ. Anh mà cũng biết đỏ mặt sao? Liệu co phải Lam Lam có vấn đề về mắt rồi không?
Chờ cho Thất Lăng đi khuất, mẹ anh dịu dàng nói :
- Thằng bé này vẫn chẳng thay đổi gì cả. Nó đi rồi, cháu có thể đến gần đây một chút được không?
- Ơ à vâng.
Nghe theo yêu cầu, Lam Lam tiến lại gần mẹ Thất Lăng hơn. Cô ngại đến nỗi cứ quay qua quay lại mãi không yên. Chỉ cho đến khi mẹ anh nói tiếp :
- Quả nhiên cháu là con gái thật mà.
- Hế? – Đứng im nhìn bà, Lam Lam há hốc mồm. – Bác bác…nói gì vậy. Bác đang đùa phải không? Cháu….cháu là con trai mà… Hê hê…
- Yên tâm đi, bác không nói cho thằng bé kia đâu. – Mẹ Lăng Lăng cười. – Không biết vì lí do gì cháu phải giả làm con trai nhưng mới nhìn bác đã nhận ra cháu là con gái rồi mà. Ừm… Thằng bé kia nó ngốc nghếch lắm, sau này nhờ cháu chăm sóc nó nhé.
- Ơ… vâng… -Lam Lam gãi đầu gãi tai
Mà khoan. Có phải cô…cô vừa nỡ miệng nhận mình là con gái không?… Làm sao đây? Làm sao đây?
Bình tình, bình tĩnh…
Chắc nói với mẹ Thất Lăng thì không có truyện gì đâu nhỉ? Nhìn bà đâu phải người thích nói chuyện của người khác ra. Nhưng “nhờ cháu chăm sóc” nghĩa là sao?
Từ lúc ngồi trên xe để Thất Lăng đưa về đến giờ, khi đã yên vị trên phòng, Lam Lam vẫn thắc mắc về những điều mẹ anh nói lúc nãy. “Nhờ cháu chăm sóc”, câu này tính ra cũng không có gì là lạ lắm nhưng cái cách bà nói làm cho Lam Lam thấy có cái gì đó bắt ổn. Trực giác của con gái cho cô linh cảm ấy. Không biết có phải vì bản thân nghĩ quá lên hay không nhưng điều này vẫn làm cho Lam Lam đứng ngồi không yên.
Oáp…. – Miệng Lam Lam lại được dịp ngáp rộng đến mang tai.
Có vẻ như lúc ở nhà riêng của Lăng Lăng cô ngủ chưa đã thì phải. Thôi thì, chẳng để ý nữa, ngủ một giấc cho nhẹ người đã.
Nghĩ vậy, Lam Lam nhảy luôn lên giường, ôm chặt gối và bắt đầu chìm vào giấc ngủ….
** ** **
Reng….reng….
Điện thoại yêu-quái đột nhiên đổ chuông ầm ĩ khiến Lam Lam không tài nảo mà nằm im được nữa. Nửa đêm rồi ai còn gọi vậy?
Cô bực tức cầm điện thoại lên nghe mà chẳng cần biết ai là người gọi đến.
- A…nô…. – Lam Lam khó khăn mãi mới “dặn” ra được một từ.
Không thấy trả lời, cô định bụng tắt máy đi ngủ tiếp thì đột nhiên bên kia đầu dây vang lên một giọng nam trầm…
Và sau đó, con-sâu-ngủ là cô bật dậy như lò xo. Trên mặt chẳng còn vẻ gì là buồn ngủ nữa cả. Thay nhanh quần áo, Lam Lam chạy vụt đi….
Người vừa gọi cho cô là Thất Lăng. Anh nói anh đang ở công viên gần nhà cô. Qua giọng của anh, cô biết, biết chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra. Vội vàng, cô chạy nhanh ra công viên, tìm kiếm bóng hình anh…
Kia… kia rồi.
Nhìn thấy Thất Lăng ngồi trên ghế đá, bước chân của Lam Lam cũng chậm dần đi. Cô từ từ tiến đến gần, dừng lại trước mặt anh và nhẹ nhàng :
- Anh. Em trai anh đến rồi đây.
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, anh cười. Dù chỗ này ánh đèn không chiếu đến nhiều nhưng Lam Lam vẫn có thể nhìn rõ nụ cười của anh. Một nụ cười khiến người đối diện cảm giác như nó còn đau hơn cả khóc.
Nhận ra điều khác lạ, Lam Lam rối rít lên hỏi :
- Anh. Có chuyện gì thế? Sao anh lại ngồi đây? Anh lạ lắm?
Không trả lời, Thất Lăng lại cúi đầu xuống.
Lo cho anh, nên Lam Lam bực mình hết sức. Cô nói mà gần như là hét lên :
- Anh nói gì đi xem nào. Không thì em về đây.
Im lặng, Thất Lăng vẫn không trả lời.
Thấy vậy, Lam Lam định bụng đi luôn cho bõ tức nhưng cổ tay cô bị bàn tay to lớn kia giữ chặt lại.
Giọng Thất Lăng vang lên chầm chậm như xé toạc cái không gian xung quanh :
- Mẹ anh mất rồi… Bà ấy chọn anh trai anh. Bà ấy đi thật rồi… Vừa mới nãy thôi.
Gió đêm se se lạnh thổi qua. Nó khiến lá cây trong công viên cọ xát vào nhau tạo lên âm thanh xào xạc. Cái yên tĩnh của màn đêm như đưa con người ta chìm sâu vào những tâm trạng đang dấu kín trong tâm can.
Từng chữ từng câu Thất Lăng nói ra như một con sao săc nhọn đang cứa sâu vào lòng người đối diện. Nỗi đau Thất Lăng đang chịu, hình như nó truyền sang cả Lam Lam. Cô có thể cảm nhận được phần nào sự bất lực cũng như cảm xúc hiện tai của anh…
Việc mẹ anh đột ngột qua đời như vậy, thật khó để người khác có thể tin. Mới vừa nãy, bà còn nói cười với cô bình thường mà.
Nhưng, nhìn anh thế này….
Lam Lam không nói gì thêm. Cô biết, thứ Thất Lăng muốn bây giờ là sự im lặng… chỉ cần cô vẫn đứng đây bên anh là được rồi…
Màn đêm kia, mau qua nhanh đi. Để những tia sáng của bình minh sẽ chiếu rọi vào lòng anh. Phá tan cái yên tính khiến anh đau khổ…