Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!

Một buổi sáng nắng nhè nhẹ chiếu xuống vạn vật, Diệp Bối Bối bước ra từ một căn nhà xa lạ ở một khu phố nghèo. Vươn vai một cái, Diệp Bối Bối mỉm cười nhìn bầu trời cao xanh, những ngày tháng yên bình cuối cùng cũng trở lại. Hôm nay nó đặc biệt dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho ba, trước đây mỗi bữa ăn đều do người làm chuẩn bị, bây giờ đích thân nó có thể chuẩn bị những món ăn cho ba! Nghĩ là làm, Diệp Bối Bối vội đi xuống nhà bếp nhưng một mùi thơm ngào ngạt đã xông đến mũi nó khiến chân nó có chút bước chậm lại, mùi thơm này là?

" Tiểu Bối, sao con dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa đi, ba đã chuẩn bị bữa sáng gần xong rồi, nếu đã thức giấc thì con đi vệ sinh cá nhân đi rồi ra dùng bữa " - Diệp Thiên Tùng nghe thấy bước chân nhìn ra rồi mỉm cười tiếp tục công việc nấu nướng vừa lên tiếng nói với Diệp Bối Bối.

Diệp Bối Bối cũng biết tài nấu nướng của ba nó là tuyệt đỉnh, đã lâu rồi nó không được ăn những món ăn do chính tay ba làm. Diệp Bối Bối bước tới ôm lấy Diệp Thiên Tùng từ phía sau nói với giọng điệu trách móc:

" Ba, con muốn làm bữa sáng cho ba mà. Đến việc hiếu thuận với ba mà ba cũng không giúp con nữa "

" Ha ha, con gái ba đã biết nấu nướng rồi sao? " - Diệp Thiên Tùng cười sảng khoái nói với đứa con gái yêu quý của mình.

" Thời gian ba không có ở bên cạnh, con đã học được rồi... " - Diệp Bối Bối đột nhiên trầm mặc nói.

Diệp Thiên Tùng quay người lại đẩy nhẹ Diệp Bối Bối ra rồi nhìn nó với bộ dạng đầy tội lỗi:

" Cũng vì ba vô dụng nên mới làm con vất vả nhiều rồi "

" Ba! Sao ba lại nói thế? Con không bao giờ trách ba vì điều đó. Con chỉ cần ba mãi mãi ở bên cạnh con mà thôi " - Diệp Bối Bối ôm chầm lấy Diệp Thiên Tùng. Trong đáy mắt ông lại chất chứa cái gì đó hối tiếc, lại có gì đó chua sót.

" Được rồi, Tiểu Bối. Chúng ta dọn lên ăn thôi, ba đã nấu rất nhiều món mà con thích " - Diệp Thiên Tùng lấy lại tinh thần vỗ vỗ nhẹ vào vai Diệp Bối Bối vui vẻ nói.

" Wow. Đã lâu rồi không được ăn lại những món ăn của ba, con thử được không? " - Diệp Bối Bối tinh nghịch lè lưỡi.

" Được chứ " - Diệp Thiên Tùng vui vẻ nói rồi gắp một miếng thịt còn nóng hổi đưa lên thổi rồi đưa qua Diệp Bối Bối, một tay gắp đồ ăn,một tay hứng ở phía dưới, nhìn hành động của ông thực sự không thể nhầm lẫn đi đâu được. Mỗi lần nó đòi nếm thử thức ăn, ông đều làm như vậy!

Diệp Bối Bối cười tươi rồi ngậm lấy miếng thịt thơm phức vào miệng. Cái mùi vị này... thật sự rất khác với món ăn trước đây ông làm. Điều đặc biệt là.. Diệp Bối Bối khó khăn nuốt miếng thịt vào bụng, trong thịt có tiêu và trước giờ nó không ăn được tiêu vì vậy mà người làm chưa bao giờ nêm nếm món gì có tiêu cả, ba nó là người biết rõ nhất điều này cơ mà!

" Tiểu Bối, thấy sao? Không ngon ư? " - Diệp Thiên Tùng quan sát thái độ của nó rồi lên tiếng

" Không.. không phải đâu. Ngon lắm ạ, ba của con nấu ăn là số một mà " - Diệp Bối Bối cười trừ nhìn ông.

" Vậy thì tốt, ba còn sợ lâu như thế rồi con không còn thích món ăn ba làm nữa. Thôi nào, chúng ta ăn thôi " - Diệp Thiên Tùng vui mừng nói.

Diệp Bối Bối cũng cười đáp trả ông rồi cùng dọn đồ lên với ông, cả bữa ăn Diệp Bối Bối rất hạn chế mở lời vì món nào cũng có tiêu nên nó chỉ muốn nuốt nhanh vào miệng, nhiều lần nó còn mắc ói vì không quen nhưng không muốn thể hiện trước mặt ông vì sợ Diệp Thiên Tùng sẽ buồn... Dù sao thì cũng đã hai năm rồi, con người có chút thay đổi cũng là chuyện thường tình mà.

Trần Lâm tuy đã tỉnh lại nhưng Trần Lập Thành vẫn đang được theo dõi nên ông muốn ở lại bệnh viện, đặc biệt ông không biết phải đối diện với cái người mà Diệp Bối Bối đang gọi là ba như thế nào! Điều đó làm ông đau lòng nhưng ông không thể nhận tâm kể lại toàn bộ sự thật cho nó nghe, như vậy, ông phải diễn nốt vở kịch này hay sao?

***

Diệp Bối Bối vui vẻ tạm biệt Diệp Thiên Tùng rồi mang cặp sách hướng đến bến đợi xe buýt. Nhà mới của nó nằm cách xa trạm xe buýt hơn lúc trước nên nó phải đi một đoạn đường khá dài.

Diệp Bối Bối vừa đi khuất, Diệp Thiên Tùng đang đứng ở mái hiên nhìn ra phía ngõ thì điện thoại vang lên.

" Alo, tôi nghe " - Diệp Thiên Tùng vẻ mặt có chút băn khoăn rồi đưa máy lên nghe.

/ Ông đã làm theo những gì tôi căn dặn chứ? / - đầu dây bên kia vang lên một chất giọng lạnh lẽo.

" Vâng, tôi đã làm theo những lời cậu dặn. Có điều... cậu Đình Phong, cô bé này có vẻ rất thông minh, liệu chúng ta có thể nói dối cô bé được bao lâu? " - Diệp Thiên Tùng lo lắng nói.

/ Lâu nhất có thể, tốt nhất là sau khi tôi thu mua lại tập đoàn Diệp Thị ngày trước / -Dương Đình Phong lạnh lùng nói

" Cậu Đình Phong, tuy cậu đã được bổ nhiệm làm Tổng Giám đốc của công ty ba cậu nhưng so với tập đoàn Đinh Thị thì công ty của ba cậu hoàn toàn không có khả năng đấu lại bọn họ, cậu... "

/ Không thể đấu trực tiếp thì có thể dùng cách khác. Mà ông đừng gọi cậu này, cậu nọ nữa, lần sau phải cẩn thận hơn, đừng để Tiểu Bối thấy sơ hở gì! / - Dương Đình Phong có chút gắt

" Được rồi, tôi sẽ chú ý hơn! " - Diệp Thiên Tùng cũng không biết nói gì nữa đành cúp máy.

***

Chiếc xe buýt nhanh chóng dừng lại trước điểm xe buýt đối diện trường đại học quốc tế Trang Kính. Diệp Bối Bối băng qua đường đã bị thu hút bởi chiếc xe BMW à không, thu hút bởi chủ nhân của nó! Triệu Thiên Minh bước ra từ cửa ghế lái quay người lại nhìn Diệp Bối Bối. Diệp Bối Bối gương mặt có chút trầm tư, rồi cũng từng bước tiến về phía anh. Lúc này cửa lái phụ cũng mở ra, Triệu Thiên Vũ bước xuống gương mặt lạnh băng khiến nó có chút khựng lại.

" Tiểu Bối, em tới rồi " - Triệu Thiên Minh vui vẻ nhìn nó.

Diệp Bối Bối đứng lại trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh cười nhẹ, nó thật sự không thể ngờ Triệu Thiên Vũ lại là em trai của anh. Vậy mà bao lâu nay nó không hề biết được tin tức gì về anh.

" Em vào trước " - Triệu Thiên Vũ lạnh nhạt nói.

" Khoan đã Tiểu Vũ, hai nghe nói Tiểu Bối chung lớp với em? " - Triệu Thiên Minh nói rồi tiến về phía Triệu Thiên Vũ, vỗ nhẹ vào vai hắn - " Em hãy chăm sóc Tiểu Bối giúp hai, cô ấy là người rất quan trọng trong lòng hai! Được chứ? " - Triệu Thiên Minh nói với Triệu Thiên Vũ nhưng lại nhìn Diệp Bối Bối ánh mắt như biết cười rồi nhìn sang Triệu Thiên Vũ hỏi câu cuối.

* Két *

Một chiếc Toyota màu đỏ cũng bất ngờ phanh lại trước cổng trường đại học quốc tế Trang Kính kéo theo sự chú ý của mọi người. Dương Đình Phong cùng Đinh Nhã Kì bước xuống xe, cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn về phía bọn hắn sau đó cùng tiến về phía bọn hắn.

" Thật trùng hợp " - Dương Đình Phong cười nhẹ nhìn Triệu Thiên Minh.

" Đúng vậy, có rất nhiều điều trùng hợp, không phải sao? " - Triệu Thiên Minh cũng cười đáp trả anh, nụ cười đầy ẩn ý.

" Em vào trong đây " - Triệu Thiên Vũ khó chịu nhìn cảnh tượng này rồi sải từng bước dài vào đi vào bên trong cổng trường.

Dương Đình Phong nhìn qua Diệp Bối Bối tính hỏi han điều gì đó thì Triệu Thiên Minh đã lên tiếng trước:

" Tiểu Bối! vào bên trong cùng Tiểu Vũ đi "

" À... vâng "

Nãy giờ nó chỉ quan tâm đến thái độ của Triệu Thiên Vũ, nó cảm nhận hắn đã thay đổi gì đó. Triệu Thiên Minh gọi làm nó giật mình rồi chạy vào theo Triệu Thiên Vũ.

Triệu Thiên Minh đợi cho Diệp Bối Bối đi vào bên trong rồi mới nhún vai cười sau đó mở cửa xe đi vào rồi lái xe rời đi.

" Anh đang muốn làm gì hả? Đột nhiên lại muốn tới nhà đón em đi học? Đừng nói anh cũng thuận theo bọn họ chấp nhận cái mối quan hệ này đấy! Chúng ta đã giao kèo trước rồi " - Đinh Nhã Kì có chút tức giận ngước nhìn Dương Đình Phong.

" Em làm gì mà kì thị anh đến vậy? Dù sao anh cũng là người đã đính hôn với em đấy " - Dương Đình Phong dí sát mặt Đinh Nhã Kì nở nụ cười bí hiểm - " Anh phải có trách nhiệm với vợ tương lai của anh chứ? "

" Anh bị làm sao vậy? " - Đinh Nhã Kì đẩy người về phía sau tránh né cái nhìn của Dương Đình Phong làm cô suýt chút nữa thì ngã về sau nhưng Dương Đình Phong đã nhanh tay đỡ lấy cô rồi bế sốc cô lên tiến về phía ô tô của mình trước sự trầm trồ của tất cả mọi người.

" Bây giờ anh suy nghĩ lại rồi, được không? " Dương Đình Phong bật cười rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế lái phụ: " Tiểu Bối rất trong sáng, không thể mưu mô được như em đâu, đáng để anh suy nghĩ lại! "

Lời nói của Dương Đình Phong không biết là đang trách hay đang khen cô nữa nhưng câu nói ấy đủ làm cô chột dạ. Dương Đình Phong quay người lại đi về phía bên kia cửa ghế lái rồi di chuyển xe đi vào bên trong.

***

" Cậu làm gì mà đi như ma đuổi vậy, đợi tôi với " - Diệp Bối Bối chạy lên phía trước Diệp Bối Bối chặn lại, thở dốc nhìn hắn, nó đã phải đuổi theo hắn một đoạn đường khá dài.

" Không phải cô thấy tôi phiền sao? " - Triệu Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nó khiến cơ thể nó đang nóng cũng có cái gì đó lành lạnh bởi ngữ âm của hắn.

" Không phải cậu là cậu chủ của tôi sao? " - Lấy lại tinh thần, Diệp Bối Bối vội nói.

Triệu Thiên Vũ lại cười mỉa mai:

" Diệp Bối Bối, cô thay đổi nhanh thật. Không phải cô rất ghét tôi vì tôi hành hạ cô sao? Từ nay tôi không còn là cậu chủ của cô nữa, chúng ta cũng không còn bất kì quan hệ nào nữa, hi vọng cô nhớ cho! "

Nói rồi Triệu Thiên Vũ rẽ sang hướng tay trái của nó rồi đi thẳng vào lớp. Diệp Bối Bối đứng lặng người ở đó. Đúng! Không phải nó rất ghét những trò của hắn khi lấy danh cậu chủ mà hành hạ nó sao? Sao khi thoát được, nó lại cảm giác mất mát như vậy. Diệp Bối Bối chớp chớp hai con mắt rồi quay người lại chạy theo Triệu Thiên Vũ gọi với:

" Triệu Thiên Vũ, đợi tôi "

Nghe tiếng gọi ấy, Triệu Thiên Vũ bước đi có chậm lại, trong lòng lại có gì đó rất vui.

" Cậu đang giận tôi gì đó sao? "

" Tôi làm gì khiến cậu khó chịu hả? "

" Cậu giận tôi sao? "

Diệp Bối Bối cứ chạy đi theo hắn, nó chạy vòng quanh hắn, huơ tay làm đủ trò gây chú ý với hắn nhưng Triệu Thiên Vũ gương mặt vẫn lạnh băng bước về phía trước mặc cho Diệp Bối Bối có dở trò gì hắn cũng không quan tâm.

Từ xa, Đồng An đã chứng kiến tất cả, cô không nghe rõ lời Diệp Bối Bối và Triệu Thiên Vũ nói với nhau nhưng nhìn thấy thái độ đã bị cự tuyệt của Diệp Bối Bối nhưng vẫn cố sấn tới Triệu Thiên Vũ làm cô gai mắt, chẳng biết từ lúc nào, Diệp Bối Bối lại đáng ghét trong mắt cô đến vậy!

" Triệu Thiên Vũ, nói đi mà, sao cậu lại giận tôi? " - Diệp Bối Bối vào đến lớp vẫn không ngừng hỏi hắn.

" Tiểu Bối, sao thế? " - Cao Viễn Minh bước vào lớp nhìn thấy Triệu Thiên Vũ và Diệp Bối Bối như vậy thì tiến tới gần hỏi han.

" Anh đi mà hỏi cậu ta, đột nhiên lại giận em vô cớ " - Diệp Bối Bối có chút khích bác nói.

" Diệp đại tiểu thư à, nãy giờ một mình cô độc thoại, lúc nào cô nghe tôi nói là tôi đang giận cô? " - Nó cứ lèo nhèo bên tai hắn mãi khiến hắn không thể chịu đựng thêm đành lên tiếng nhìn nó.

Diệp Bối Bối như đạt được mục đích, đưa ngón cái chỉ chỉ hắn rồi nhìn Cao Viễn Minh:

" Anh thấy chưa? "

Cao Viễn Minh hiểu ý nó, bật cười phụ họa:

" Hiểu! Hiểu! Triệu Thiên Vũ, cậu có phải là đàn ông không thế? "

" Anh... cô... " - Triệu Thiên Vũ nhìn Cao Viễn Minh rồi lại nhìn sang Diệp Bối Bối nhíu mày sau đó không quan tâm đến bọn họ nữa, hắn quay đi bấm máy mặc kệ hai người.

Cao Viễn Minh chỉ cười nhẹ rồi nói:

" Đi thôi, Nhất Nam đang đợi chúng ta ở canteen "

Nói xong anh đã kéo Triệu Thiên Vũ và Diệp Bối Bối đi ra.

" Tôi không đi " - Triệu Thiên Vũ quả quyết.

" Cậu trẻ con vừa thôi! " - Cao Viễn Minh bật cười rồi kéo hai người xuống canteen. Sở dĩ, anh hiểu vì sao Triệu Thiên Vũ lại biến thành như vậy! Anh vẫn nên tin vào duyên số, ai là của ai tốt nhất hãy để số phận quyết định!

CANTEEN

" Mọi người, ở đây " - Hạo Nhất Nam vẫy vẫy tay gọi Cao Viễn Minh.

Cả ba tiến vào bên trong và có chút bất ngờ khi nhìn thấy Đinh Nhã Kì?

" Vừa nãy tôi gặp em ấy ở trong quầy nên gọi em ấy ra đây cùng ăn luôn " - Hạo Nhất Nam lên tiếng giải đáp.

Triệu Thiên Vũ dù sao cũng đã xem cô như một người bình thường nên cũng không nói gì, ngồi vào một cái ghế trống đối diện Hạo Nhất Nam, tiếp đến là nó và Cao Viễn Minh cũng ngồi xuống.

" Tôi đã gọi đồ trước cho mọi người rồi, ăn thôi " - Hạo Nhất Nam vui vẻ nói.

" Bối Bối... giữa chúng ta có một vài hiểu lầm, bây giờ gạt bỏ tất cả, chúng ta làm bạn được không? " - Đinh Nhã Kì thiện ý lên tiếng.

Diệp Bối Bối có chút ngạc nhiên nhìn qua hắn và Cao Viễn Minh ở hai bên. Hắn thì không quan tâm còn Cao Viễn Minh cũng có chút khó hiểu nhìn lại Diệp Bối Bối. Tập đoàn Đinh Thị thu mua tập đoàn Diệp thị điều đó ai cũng biết, kể cả Diệp Bối Bối. Nhưng nó không hiểu cặn kẽ nguyên do sâu bên trong nên cũng không hận Đinh Thị, tuy nhiên nhất định nó và người nhà Đinh Thị không sớm thì muộn cũng phải đối mặt với nhau. Cô gái này, không nên thân thiết! Nó vẫn nên dè chừng cô thì hơn! Diệp Bối Bối bắt lấy tay Đinh Nhã Kì cười nhẹ.

" Tốt rồi, đều là chỗ quen biết. Mọi người nên hòa đồng với nhau " - Hạo Nhất Nam vui vẻ nói.

Mọi người ăn uống xong thì ai về lớp đó. Cao Viễn Minh, Triệu Thiên Vũ, Diệp Bối Bối cùng Đinh Nhã Kì bước về phía lớp trước sự bàn tán của mọi người. Bốn nhân vật này đều rất nổi tiếng, hôm nay lại đi cùng với nhau, đặc biệt là Đinh Nhã Kì hôm nay lại đi cùng bọn người Triệu Thiên Vũ. Triệu Thiên Vũ nét mặt cũng lạnh lùng hơn bình thường khiến ai yêu thích hắn cũng cảm thấy hoang mang.

" Tiểu Bối, ở đây " - Đồng An đã vào lớp từ lúc nào, vẫy vẫy tay vui vẻ gọi nó.

" Đồng An, tới rồi sao? " - Diệp Bối Bối cũng vui vẻ chạy tới với Đồng An. Triệu Thiên Vũ lựa chọn cái bàn khá cuối rồi nằm xuống, Cao Viễn Minh cũng bước theo hắn chỉ còn Đinh Nhã Kì, cô liếc nhìn Triệu Thiên Vũ một cái rồi ngồi vào cái bàn gần chỗ Diệp Bối Bối đang ngồi.

***

Ở một khuôn viên khác trong trường, Dương Đình Phong rảo bước đi bên cạnh Khổng Nguyệt San, hôm nay là ngày cuối cùng anh giảng dạy môn âm nhạc ở đây. Khổng Nguyệt San là học trò xuất sắc nhất của anh, hơn nữa anh rất quý cô bé này, trước đây là vì hiểu nhầm cô bé này là người mà Triệu Thiên Minh yêu, về sau tuy biết là không phải nhưng vẫn rất quý cô bé vì niềm đam mê âm nhạc của cô bé cũng rất giống anh.

" Thầy! Thầy bắt buộc phải đi sao? Không thể ở lại được sao? " - Khổng Nguyệt San ỉu xìu nói.

" Bây giờ thầy phải về tiếp quản công ty của gia đình, hơn nữa, thầy còn có một công việc quan trọng cần làm ngay. Tuần sau sẽ có một thầy giáo du học từ Mĩ về sẽ thay thế thầy. Âm nhạc của ông ấy nếu em nghe được sẽ nghiện đấy " - Dương Đình Phong vui vẻ nói.

Khổng Nguyệt San bỗng đứng lại, cúi đầu!

" Em sao vậy? " - Dương Đình Phong quay lại nhìn cô.

" Nhưng em chỉ thích thầy giảng dạy thôi, em không cần người khác " - Khổng Nguyệt San ủ dột nói.

" Được rồi, cô bé. Chỉ cần em giữ được niềm đam mê này thì thầy vẫn luôn bên cạnh em mà, không phải sao? " - Dương Đình Phong bật cười nói - " À phải rồi, em và Triệu Thiên Minh... là mối quan hệ gì? "

" Thầy cũng biết anh Tiểu Minh sao? Anh ấy là một người cực cực tốt trên đời. Gia đình em là chỗ thân thiết với gia đình anh ấy nên thường xuyên qua lại. Mỗi lần Tiểu Vũ bắt nạt em anh ấy đều bảo vệ em, là một người anh trai cực cực tốt của em " - Khổng Nguyệt San vui vẻ nói khi nhắc về Triệu Thiên Minh.

" Vậy còn... cô gái mà Tiểu Minh tìm kiếm.. "

" Thầy cũng biết chuyện đó nữa sao? " - Khổng Nguyệt San giật mình cắt lời

" Thầy và Tiểu Minh là bạn tốt của nhau mà " - Dương Đình Phong nói.

" Wow. Thật là trùng hợp! Anh Tiểu Minh nghe nói đã tìm được cô gái ấy rồi nhưng vì một số lí do vẫn chưa thể đưa cô gái ấy về nhà được. Em cũng không biết lí do tại sao nữa, anh ấy không muốn nói với ai " - Khổng Nguyệt San kể lại.

" Em có biết gì về bọn họ không? " - Dương Đình Phong mơ hồ hỏi.

" Anh ấy sống ở Mĩ, trong một lần về nước cũng bác trai để đón Tiểu Vũ thì được một cô bé vô tình cứu được khi anh ấy bị sẩy chân rơi xuống hồ bơi. Nghe đâu cô gái ấy là con gái của bạn thân của ba anh ấy. Anh ấy đã thích cô gái ấy cho tới bây giờ " - Khổng Nguyệt San nói, sau đó lại tiếp lời - " Nhưng em không hiểu tại sao anh ấy phải nói dối Tiểu Vũ là từng sống ở đây sau đó mới qua Mĩ, rõ ràng Tiểu Vũ mới là người sống ở đây sau đó được đưa về Mĩ mà. "

" Em nói... Tiểu Vũ là ai? " - Dương Đình Phong gấp gáp hỏi.

" Chính là em trai của anh ấy, Tiểu Vũ... à tên của anh ấy là Triệu Thiên Vũ! " - Khổng Nguyệt San thật tha nói.

Dương Đình Phong đột nhiên cầm lấy tay Khổng Nguyệt San nắm chặt:

" Em tuyệt đối không được cho Triệu Thiên Vũ biết những chuyện trên, nhớ chưa? "

" Đau... có chuyện gì vậy? Anh Tiểu Minh cũng căn dặn không được nói gì với Tiểu Vũ. Anh ấy dù sao cũng mất hết kí ức rồi mà, em cũng không muốn để anh ấy chịu đựng cơn đau đâu. Mỗi lần anh Tiểu Vũ cố nhớ chuyện gì đó thì đầu sẽ rất đau. Anh Tiểu Minh đã căn dặn rồi mà. Thầy buông tay em ra đi... đau " - Khổng Nguyệt San nhíu mày nói.

" Thầy xin lỗi.. " - Dương Đình Phong bỏ tay Khổng Nguyệt San ra rồi vội vàng nói - " Bây giờ thầy còn có việc, em vào lớp đi. Gặp lại em sau, tạm biệt! "

Nói rồi, anh gấp gáp bước đi. Khổng Nguyệt San nhíu mày khó hiểu gãi gãi đầu:

" Chuyện gì vậy nhỉ? Khó hiểu quá "

Cô phẩy tay rồi quay lại lớp học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui