Khi Em Mỉm Cười

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Tiểu Thụy ngửa đầu nhìn hai người phía sau đang gà bay chó sủa: “Anh mỗi ngày trêu em ấy không thấy ngại sao?”

Lục Tư Thành vỗ vỗ đầu của người phía trước: “Nếu như tùy tiện thế này mà đã ngại thì chẳng phải là đi khắp nơi đều gặp chó mèo lang thang sao?”

Đồng Dao suy nghĩ một chút thấy có chỗ nào đó không đúng: “Anh nói ai là chó mèo hả?!”

Lục Tư Thành đang muốn trả lời, đột nhiên khóe mắt liếc thấy cái gì đó, quay đầu liền nhìn thấy Lục Nhạc ngồi ở hàng sau hai chân ngoe nguẩy vừa nhai kẹo cao su vừa dùng điện thoại ngắm về phía anh… Lúc này thấy Lục Tư Thành quay lại, Minh thần ngồi bên cạnh cậu vỗ vỗ chân, Lục Nhạc cũng chỉ “Ừ” một tiếng, tay giơ điện thoại không không có buông xuống—–

Lục Tư Thành không cảm xúc hỏi: “Đang làm gì đấy?”

Lục Nhạc đáp không chút do dự: “Giúp anh tiết lộ giới tính thật.”

Đồng Dao: “????”

Tiết lộ giới tính thật cái quỷ gì?

Minh thần nghiêng đầu sang một bên cười cười, Lục Nhạc trưng vẻ mặt lười biếng ý bảo “Không cầm cảm ơn em”, sắc mặt Lục Tư Thành trầm với tay đoạt lấy điện thoại di động của em trai, nhìn thoáng qua phát hiện tất cả đã chậm rồi, Lục Nhạc đã đem đồ tốt vừa quay được gửi cho người tên là “Vương nữ sĩ” rồi…

Lục Tư Thành mở video ra nhìn, video rất tập trung vào trọng điểm, chính là lúc Đồng Dao nhảy lên hàng ghế của Lục Tư Thành muốn cướp điện thoại thì xe bị xóc nên cả người cô bổ nhào lên người Lục Tư Thành vài giây… Phía dưới video còn có một dòng chữ rất phối hợp với không khí của video—-

[Nhạc cầu người: Người nào đó vừa rồi tiếp nhận phỏng vấn hai mắt tràn đầy ý xuân chính là đối với cô gái này đấy.]

Lục Tư Thành: “…”

Thật mẹ nó hai mắt tràn đầy ý xuân.

Lục Tư Thành mặt đen như đáy nồi ném điện thoại lên người Lục Nhạc đang cười vui như có hội. Người phía sau cười hi hi ha ha cầm tay Minh thần giơ ra trước mặt mình để tránh, khóe môi Minh thần mỉm cười dùng giọng điệu dàn xếp ổn thỏa nói: “Đều đừng náo loạn.”

Lục Tư Thành cách một cánh tay Minh thần chỉ Lục Nhạc ném ra một câu “Em chờ đấy cho anh”, rồi quay người lại, chân dài vắt lên, cầm điện thoại gửi một tin nhắn—–

Đồng Dao bò lên lưng ghế như con thằn lằn nhìn xem một hồi, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua Lục Tư Thành đánh chữ nhanh như vậy… Cô run run khóe môi quét mắt nhìn Lục Nhạc: “Cậu quay video gì đấy? Gửi cho ai rồi? Không phải đăng lên mạng rồi chứ?”

“Đăng lên mạng không có ý nghĩa, ” Lục Nhạc nhướn mày, “Tôi không có thấp kém như thế nhé.”

Nghe được lời Lục Nhạc nói, Lục Tư Thành đang đánh chữ như bay bỗng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Nhạc, không tiếng động chỉ trích cậu ta… Một lúc sau lạnh lùng nhả ra một câu: “Cậu so với những gì cậu tưởng tượng càng thêm thấp kém đấy.”

Vì vậy Lục Nhạc càng cười đến vui vẻ quên trời quên đất.



Đến nhà hàng Hàn, mọi người lục tục xuống xe, Lục Tư Thành vẫn còn đang gửi tin nhắn, Lục Nhạc lắc lư lắc lư đi theo sau anh, còn nói mát vài câu: “Vô dụng thôi anh à, hiện tại Vương nữ sĩ đang họp, một lúc nữa có xem tin nhắn thì chắc chắn cũng sẽ xem tin nhắn của em trước, bởi vì bà ấy tương đối lo lắng cho con trai nhỏ hơn, sợ nó đánh nhau vào đồn cần người mang tiền đến chuộc ra…”

Lục Tư Thành suy nghĩ một chút, cũng thật sự nghĩ rất có thể có chuyện như thế liền dứt khoát liếc mắt ý bảo Lục Nhạc câm miệng, rồi cúi đầu thoát khỏi phần mềm nhắn tin.

Một nhóm 7 8 người vào trong một phòng nhỏ trong nhà hàng Hàn, Lục Tư Thành để điện thoại xuống nói muốn đi toilet, những người còn lại cầm thực đơn gọi món—– Đã từng trải qua sự kinh hoảng khi đi ăn lẩu lần trước, Đồng Dao nhìn giá tiền, thịt 300 tệ một đĩa, đậu 68 tệ một đĩa đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô thu ánh mắt lại nhìn xung quanh căn phòng—-

Lúc này, điện thoại Lục Tư Thành để trên bàn kêu lên.

Đồng Dao quay lại phía cửa xác nhận người đàn ông vẫn chưa có trở lại, vì vậy lại quay lại nhìn điện thoại một cái, màn hình vẫn sáng báo hiệu tên người gọi “Lục phu nhân”. Cô suy nghĩ một chút, lúc nãy Lục Tư Thành rất khẩn trương nhắn tin cho người nào đó, bộ dáng như muốn giải thích cái gì đó, cô hình như cảm thấy mình hơi hơi hiểu gì đó…

Trong lòng Đồng Dao có chút phức tạp.

Sau đó dùng khuỷu tay chọc chọc người Lục Nhạc ngồi bên cạnh: “Cậu vừa gửi linh tinh cái gì, hiện tại chị dâu gọi điện tới kìa.”

“Chị dâu gì cơ?” Lục Nhạc còn đang chăm chú nghiên cứu thực đơn cùng Minh thần ngơ ngác quay đầu lại, liếc mắt nhìn điện thoại Lục Tư Thành một cái, sau đó bĩnh tĩnh “À”, “Cậu nghe giúp anh ấy đi.”

“Tôi nghe cái rắm ý, muốn xem náo nhiệt không sợ xảy ra chuyện lớn có đúng không? Tiểu tử chết tiệt.”

Đồng Dao lấy tay vỗ một cái lên người Lục Nhạc, cậu ta khẽ cười một tiếng, đang muốn nói gì đó thì Lục Tư Thành lúc này đẩy cửa bước vào, liếc nhìn điện thoại bởi vì không có người nghe máy mà tự tắt, thuận miệng hỏi một câu: “Ai gọi đấy?”

Đồng Dao dựng thẳng người, không biết vì sao lại cảm thấy như mình đã làm chuyện xấu gì đó, có chút chột dạ: “Hình như bạn gái anh.”

Lục Tư Thành có chút không hiểu nhìn cô, Đồng Dao chỉ chỉ điện thoại của anh: “Điện thoại hiện tên người gọi là ‘Lục phu nhân’ … em em em là vô tình liếc qua thôi, không phải cố ý đâu——“

“Câm miệng, anh cũng không có nói gì, ” Lục Tư Thành cầm điện thoại lên liếc nhìn danh sách cuộc gọi, sau đó biết người kia hiểu lầm gì đó, vì vậy thản nhiên nói, “Không phải Lục phu nhân đó.”

Đồng Dao: “?”

Đúng lúc này, điện thoại trên tay Lục Tư Thành lại tiếp tục vang lên, tên người gọi vẫn là “Lục phu nhân”… Đồng Dao lập tức thẳng người khẩn trương nhìn Lục Tư Thành, sắc mặt căng thẳng nhìn chằm chằm đội trưởng nhà cô vuốt màn hình nghe điện thoại, “Alo” một tiếng.

Đồng Dao theo bản năng ngừng thở.

Sau khi Lục Tư Thành alo một tiếng cũng không có nói gì thêm, bên kia điện thoại nói một tràng gì đó, người đàn ông loay hoay nghịch bộ đồ ăn trước mặt, giọng điệu tùy ý nói: “Nói chậm một chút, gấp cái gì, lời nói chẳng rõ ràng, hơn nữa không phải mẹ (*) đang họp sao?… Họp dở chạy ra ngoài? Muốn đóng cửa công ty à?”

(*) Tiếng Trung chỉ có kiểu tôi và bạn thôi, thế nên chỗ này dù đang nói chuyện với mẹ nhưng mà Đồng Dao vẫn không biết Lục Tư Thành đang nói chuyện với mẹ. Đoạn dưới cũng có kiểu như thế này, mọi người tự hiểu nhé, mình lười không muốn giải thích từng chỗ một =)))

Giọng điệu thân mật. Holmes Dao mặt không chút biểu cảm phân tích, giọng này không giống oán giận, giống giọng dung túng hơn, chính là bạn gái, không thể nhầm được.

… Tuy chỉ dựa vào cái này để suy đoán thì không đủ thế nhưng từ khi Đồng Dao nhập đội cho tới nay vẫn chưa từng nghe thấy Lục Tư Thành dùng giọng điệu này nói chuyện với bất kỳ ai.

“——Cái gì, cái gì, không phải đâu, đồng đội của con thôi… Cái gì mà khen cô ấy để làm gì, người ta chơi tốt chẳng lẽ không được khen à?”

Thanh âm của người đàn ông truyền vào tai, Đồng Dao trầm mặc xuống, cảm giác dịch dạ dày như là đang dâng lên đến cổ họng rồi, quét qua một vòng người trong phòng, ai cũng đều rất tự nhiên, không có một chút lo lắng cho hậu cung đang cháy của đội trưởng đại nhân chút nào…

Thế nhưng Đồng Dao không giống mọi người được, cô tưởng tượng ra người con gái đó thấy video Lục Nhạc gửi thì tức giận nhảy dựng lên, ngay lập tức gọi điện thoại chất vấn bạn trai, nói không chừng còn tức phát khóc luôn rồi, sau đó trong đầu Đồng Dao hiện lên suy nghĩ trước đây của mình [Tuy rằng không biết tương lai ai có vinh hạnh làm Lục phu nhân của anh, nhưng là lão tử hiện tại đã bắt đầu có điểm hâm mộ cô ấy rồi.] ——

… … … … … Hiện tại ngẫm lại thì lời này hình như cũng có chút đúng, đúng không?

Đồng Dao giơ tay lên mệt mỏi lau lau mặt ———

“——- Mẹ tới Thượng Hải? Tới làm gì? Con bắt đầu thi đấu giải mùa hè rồi, không rảnh cùng mẹ nháo đâu.”

Giọng nói của Lục Tư Thành dần dần mất đi sự kiên nhẫn, Đồng Dao xê dịch mông sang chỗ gần Lục Nhạc, hàn khí thổi qua khiến cô cần phải tìm một nơi an toàn. Hiện tại cô hận không thể phân rõ chiến tuyến với Lục Tư Thành, cho mọi người thấy hai người thuần khiết thế nào——–

Còn muốn đến Thượng Hải khảo sát thực tế!

WTF!

Cô gái à, bạn trai cô mặc dù có hơi sai một chút nhưng cũng không cần cô xách quần xách áo lên Thượng Hải đâu, còn nữa nếu muốn hoành đao đoạt ái thì cũng phải là hoành đao người khác a. Thật ra bạn trai cô với Tiểu Bàn hỗ trợ mới đáng nghi đó, ngày hôm qua tôi còn thấy anh ta ôm cánh tay bạn trai cô khóc lóc om sòm muốn bạn trai cô dẫn anh ta lên hạng đó!

Mà lúc này.

Phảng phất cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang quét tới quét lui bên canh, Lục Tư Thành đang nghe điện thoại ngừng lại, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu về phía ánh mắt nóng rực bên cạnh, không tiếng động dung khẩu hình khi phát âm nói: Mẹ anh.

Đồng Dao: “… … … … …”

Hả.

Hả hả.

Thế nên, không có “Cô gái tức đến phát khóc.”

… Thật sự không phải là “Lục phu nhân kia”.

Đồng Dao quay đầu nhìn chằm chằm bát đũa bày trước mặt, chiếc đũa còn có đầu nhọn nhọn——-

Bây giờ, cô có thể hít thở thoải mái rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui