Khi Em Mỉm Cười

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Đồng Dao khẩn trương một lúc lâu, mãi cho đến khi máy bay cất cánh mới bình tĩnh được một chút… Không phải là trước kia chưa từng được ngồi gần Lục Tư Thành như thế này, chỉ là bây giờ và lúc trước không giống nhau, trước khi có cuộc trò chuyện với Kim Dương ở quán tôm hùm thì cô chưa từng nghĩ sẽ đem Lục Tư Thành trở thành đối tượng thầm mến của mình.

——- Việc này thật giống như anh đột nhiên lại có giới tính vậy.

Cô từng nói suy nghĩ này cho Kim Dương, và sau đó bị cô ấy trắng trợn cười nhạo không thương tiếc một phen.

Sau khi máy bay bay lên độ cao ổn định thì tiếp viên thông báo có thể mở các thiết bị giải trí. Để phân tán lực chú ý, không tâm tâm niệm niệm nhớ thương người bên cạnh như một con bệnh thần kinh, Đồng Dao mở ipad xem video thi đấu của Hồng Tiến—– Tiền thân của chiến đội Hồng Tiến chính là “Quân đoàn ám sát”, sau khi thất bại ở trận chung kết S3 và chỉ dành được ngôi vị á quân thì các thành viên lúc đó không hiểu sao lại giải tán chỉ còn lại một đường trên vẫn còn chơi cho Hồng Tiến ngày nay. Hồng Tiến vẫn vững vàng tại hàng ngũ LPL thế nhưng từ kể từ sau S3 thì vẫn chưa lần nào được tham gia giải chung kết thế giới: Mỗi lần đều là thiếu một chút nữa, đều đã bỏ lỡ vé vào tham dự chung kết thế giới.

Năm ngoái, vị đường trên còn ở lại sau S3 kia cũng tuyên bố giải nghệ——

Lúc anh ta rời đi cũng là lúc Hồng Tiến thất bại trong việc tranh vé vào cửa S5, thế nên anh ta rời đi thật sự đáng tiếc, cũng rất khuất nhục. Nói khó nghe thì chính là anh ta bị fan Hồng Tiến xua đuổi, gì mà “Người lớn tuổi” “Đường trên già nua” “Cản trở”…

Khó chịu nhất chính là sau khi anh ra rời đi, thành tích của Hồng Tiến cũng không có khá lên được chút nào cả, thi đấu giải mùa xuân năm nay cũng chỉ là may mắn thắng được trận play-off (*): Mà với thành tích đi xuống như thế này, cũng không có lấy một vị nào đó đứng ra tuyên bố sẽ phụ trách chuyện này.

(*) play-off: là một trận đấu quyết định để tranh một suất cuối cùng vào vòng tiếp theo của một giải đấu thể thao, cho biết đội nào sẽ được đi tiếp và đội nào sẽ phải ở lại. Thông thường, play-off sẽ chỉ diễn ra sau một trận hòa. Từ play-off này có thể hiểu là “Được chơi hoặc bị loại”, đây là cách chơi chữ thú vị dựa trên từ Play (chơi) và Off (ngưng, loại).

“…”

Đồng Dao thay đổi tay, chống cằm, thoáng ngẩng đầu nhìn người ngồi phía trước, chính là “Đôi vợ chồng” lão K, lão Miêu cùng với Minh thần đang xem tư liệu——

Không phải ai cũng giống như Minh thần ra đi thật sạch sẽ lưu loát, được mọi người dùng tiếng vỗ tay vui mừng đưa tiễn… Đại đa số người cho dù đã từng rất huy hoàng cũng sẽ ở một thời điểm nào đó chững lại, không phát huy được và dần dần bị những người dự bị lên thay. Lúc này mọi người hầu như sẽ quên đi người từng huy hoàng đó, chỉ khi nào châm chọc chê cười anh ta thì tên anh ta mới được nhắc đến. Và tới một ngày nào đó, anh ta đột nhiên đăng một thông báo lên Weibo cá nhân rằng sẽ giải nghệ, cũng chỉ có vài trăm hoặc vài nghìn chia sẻ lúc đó rồi về sau sẽ không bao giờ… được người ta nhắc đến nữa.

Đây chính là tình trạng hiện nay trong giới thể thao điện tử.

Đồng Dao xoa xoa mặt, quay đầu gọi Lục Tư Thành: “Đội trường à, sau khi giải nghệ anh sẽ làm gì?”

“Huấn luyện viên, nếu như trò chơi này bị sập tiệm thì về công ty của nhà làm việc—– Bố anh năm nào cũng thành khẩn thắp hương cầu nguyện trước Phật tổ, nội dung cầu nguyện chủ yếu là mong cho công ty của ông sẽ phá sản ngay ngày hôm sau.” Lục Tư Thành không chút nghĩ ngợi nói, “Hỏi cái này làm gì?”

“… Đang xem video thi đấu trước kia của Quỷ Túc.”

“Quỷ Túc năm ngoái là bị buộc giải nghệ. Tình trạng tranh đoạt một chân chơi chính bên đó rất ác liệt thế nên tuy rằng không phải do một mình anh ta đưa cả đội thăng thiên thế nhưng mọi người lại quy hết tội lỗi cho anh ta.” Lục Tư Thành nói, “Kỳ thật thao tác của anh ta không có vấn đề gì, là tâm lý bùng nổ.”

“Bị người ta làm tức chết a.”

“Thi đấu chuyên nghiệp không phải chỉ cần thao tác tốt là đủ, có đôi khi cũng cần có sự tự giác của một người tuyển thủ. Cái gì nên nghe và cái gì không nên nghe, cái gì nên làm và cái gì không nên làm.”

“Ặc, nhưng mà ý, tại sao tự nhiên anh lại nổi lên tố chất chất giáo dục thế?”

“…”

“Hả?” Đồng Dao nhếch nhếch mày.

Lục Tư Thành nhìn đôi mắt tò mò của đối phương chốt lát, một lúc lâu mới cười nhạt một tiếng, dùng ngón tay búng một cái lên trán Đồng Dao: “Không có gì, là sợ sau này em chưa kịp tỏa sáng đã bị người ta hủy hoại phải giải nghệ thôi, cô gái nhỏ ạ.”

Đồng Dao: “…”

Thật ra lần này bị búng không đau tí nào——-

Đồng Dao “A” một tiếng bưng trán lúi về phía sau, mặt ửng đỏ, trong đầu chỉ còn lại mấy từ thật lớn điên cuồng nhảy qua nhảy lại: Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, cô gái nhỏ…

Đây là phạm tối cấp bậc trêu ghẹo em gái.

Lúc này, Tiểu Bàn sau lưng Đồng Dao cười hì hì đỡ được lưng cô khi cô lùi về, đồng thời vỗ vỗ bả vai cô: “Không sao đâu, chỉ cần nghe đội trưởng là được, không cho làm cái gì thì không làm, tập trung thi đấu thật tốt thế thì vĩnh viễn không có ngày bị người ta làm cho bùng nổ đâu—— Hơn nữa dù có nổ thì đội trưởng cũng sẽ che chắn trước mặt em.”

Lục Tư Thành nhìn chằm chằm Tiểu Bàn một hồi, mặt không biểu cảm nói: “Ai nói cho cậu biết anh sẽ vĩ đại và nhân từ khoan dung như thế?”

Đồng Dao sửng sốt: “Chẳng lẽ sẽ không?”

Lục Tư Thành: “Người hai người vừa nói chỉ có thể là Phật tổ thôi.”

Đồng Dao: “…”

Tiểu Bàn: “…”

Lục Tư Thành: “Thế nhưng Tiểu Bàn ít nhất cũng nói đúng một điểm.”

Đồng Dao: “Gì?”

Lục Tư Thành: “Phải nghe lời anh.”

Đồng Dao: “…”

Đường giữa và hỗ trợ liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó thầm thầm thì thì quyết định thôi cứ cùng nhau xem video thi đấu vậy…

Lục Tư Thành cười xùy một tiếng quay mắt hướng ra cửa sổ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, bên tai vẫn thỉnh thoảng nghe thấy các loại lời nói xấu “Đi rừng của bọn họ cũng thật thích gank đường giữa mà, để mai gặp em xem” “Đừng cho Thành ca, anh ấy sẽ không chết đâu” “Anh ấy chết anh cũng không phải chịu trách nhiệm mà, cứ để cho anh ấy chết đi”. Khi nghe đến câu “Chọn một tướng trâu bò về E (kỹ năng thêm máu) đi, rồi ở phía sau anh ấy chỉ điên cuống tiếp máu khiến cho anh ấy tức chết luôn 23333” thì người đàn ông không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra, dừng lại, cuối cùng lại lần nữa nhắm mắt lại——

Khoảng 20 phút sau, xung quanh anh đều yên tĩnh.

Loáng thoáng nghe được âm thanh đẩy xe của tiếp viên hàng không, người đàn ông vốn tưởng đang ngủ say mở mắt ra, trong mắt không có tia buồn ngủ nào. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, toàn bộ người trên máy bay bao gồm cả đồng đội của anh đều top 5 top 3 ngủ gà ngủ gật, đường giữa và hỗ trợ nhà anh còn càng tương thân tương ái hơn nhiều, hai người dựa vào nhau thành một đoàn mà ngủ…

Đặc biệt là đường giữa nhà anh.

Nhờ ưu thế chiều cao thấp, cô trực tiếp ôm chân co rúc trên chỗ ngồi nhỏ hẹp không thành một cái hình dạng gì, cả người nghiêng nghiêng lệch lệch, dựa vào cơ thể mềm như đệm của Tiểu Bàn mà ngủ ngon lành——-

Lục Tư Thành: “…”

Lúc tiếp viên đẩy xe tới, hỏi Lục Tư Thành có cần ăn uống gì không, người đàn ông muốn một ly cafe. Lúc đưa tay nhận cafe về thì thuận tay hướng về phía Tiểu Bàn, dùng ba ngón tay đẩy đẩy——

Thân thể cô chuyển động, vững vàng đặt đầu trên vai anh.

Hô hấp nháy mắt gần trong gang tấc.

Người đàn ông dừng lại, để cafe xuống, lấy áo trên người xuống thuận lợi đắp lên vai cô.

Về phần Đồng Dao, cô chỉ biết mình mơ mơ màng màng ngủ một hồi.

Vì máy bay đáp xuống đất mà bị đánh thức, ngẩng đầu mơ hồ mông lung nhìn xung quanh, phát hiện ra chỉ là máy bay đáp đất chứ không phải bị rơi liền thở phào một hơi, giơ tay lau lau miệng: “Kỹ thuật đáp đất quá tệ, em phải khiếu nại… À, Tiểu Bàn, trên mặt em có nước bọt không?”

“Không có, ” Khuôn mặt vì dựa lên bàn mà bị hằn đỏ đỏ hồng hồng của Tiểu Bàn lộ ra vẻ mờ mịt, “Thế nhưng trên người em có áo của Thành ca.”

Đồng Dao cúi đầu nhìn, nhìn thấy trên đầu gối quả nhiên có một chiếc áo khoác rơi xuống, là đồng phục mùa đông năm ngoái của ZGDX, phía sau còn thêu id “chessman”—— Đồng Dao nhìn chiếc áo này một hồi, mãi cho đến khi có một bàn tay to vươn tới lấy nó đi…

“Mùa hè đi máy bay mang áo khoác là chuyện bình thường.”

“…”

“Cứ như em thế này thì nếu một mình ra ngoài sẽ không sống nổi 3 ngày.”

“…”

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Đã được người ta chăm sóc thì sau đó bị người ta ghét bỏ hai câu cũng không sao, nên khiêm tốn tiếp thu vậy.



Đến khách sạn ban tổ chức triển lãm sắp xếp đã là 2 giờ sáng. Bởi vì 8 giờ sáng đã phải dậy để chuẩn bị đi trang điểm tham gia hoạt động nên Đồng Dao rửa mặt nhanh chóng rồi vội vàng lên giường đi ngủ… Cô thề là mình mới chỉ nhắm mắt lại một chút mà thôi, thế mà đồng hồ báo thức lại không biết điều kêu lên rồi.

Đồng Dao mang theo một bụng oán khí rời giường đi tắm rửa gội đầu. Mặc đồng phục sạch sẽ của đội vào rồi xuống tầng, mới vừa ngồi xuống bàn ăn uống một ngụm nước ép trái cây thì đã bị người của ban tổ chức tới giục đi trang điểm rồi… Lúc này tất cả thành viên đều đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ nên không phản ứng gì, chỉ có Đồng Dao là người mà không có bữa sáng thì sẽ chết phẫn nộ vô vùng——-

“Không phải đã nói là 9 rưỡi mới tập hợp đi trang điểm à? Hiện tại mới 8 rưỡi.”

“Ban tổ chức thấy mọi người đều đã tập hợp đông đủ rồi thì liền đi sớm một chút, tránh bị tắc đường.”

“… Sớm như vậy đã phải đi, ngày hôm nay nội dung hoạt động rốt cuộc là gì?”

“Chúng tôi cũng chỉ là nhân viên đưa đón thôi, nội dung cụ thể phải hỏi người phụ trách triển lãm bên kia mới biết được!”

“…”

Đồng Dao nghĩ thầm, mấy người này đúng là không đáng tin cậy một chút nào cả, mấy người đến bây giờ vẫn chưa nói nội dung hoạt động là có ý gì, muốn gây suprise cho ai hả?

——- Đây là lần phẫn nộ đầu tiên, lúc này giá trị phẫn nỗ là 25%, mới là 1/4.

Ngồi trên xe, một đường tiến tới nơi tổ chứa triển lãm. Vào đến phòng trang điểm, bảo Tiểu Thụy lấy hộ hộp sữa chua, Đồng Dao ngồi trên ghế đợi trang điểm vừa hát vừa nhìn xung quanh——- Vừa mới bắt đầu vào phòng trang điểm đã không ngừng có người mang theo thẻ nhân viên tiến đến muốn chụp ảnh, sau khi việc chụp ảnh bị Tiểu Thụy ngăn cản thì mấy người đó lại đổi sang muốn ký tên, một số thì muốn Lục Tư Thành ký, một số muốn lão K, Minh thần cũng được một vài người xin chữ ký, còn có một số người kiểu “Dù là ai cũng không bỏ qua” cầm một quyển sổ muốn đi qua để xin chữ ký…

Lục Tư Thành tuy rằng lạnh lùng cao ngạo nhưng lại mười phần kiên nhẫn, có người xin liền ký. Thế nhưng Đồng Dao nín nhịn sự phẫn nộ từ lúc rời giường đến tận bây giờ đã sắp tụt huyết áp đến nơi rồi nên lúc này cô thấy ai cũng giống như người 250 (*)… Trong lòng cô yên lặng đếm số, mãi cho đến khi đếm tới có 13 người đến chỗ cô yêu cầu ký tên thì cô thầm nghĩ mấy chữ 250 thật sự không sai mà. Sau đó bắt đầu lần bạo phát thứ nhất trong ngày——-

(*) 250: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ những người ngu ngốc, dở hơi, điên khùng =))))

Cô đưa sổ cho người xin chữ ký: “Không ký, tôi vẫn còn đang trang điểm đó, dừng lại bao nhiêu lần rồi? Thụy ca, anh ngăn lại đi.”

Cô cố ý làm ồn cho toàn bộ phòng nghỉ đều nghe thấy.

Vẻ mặt Tiểu Thụy kiểu “Em sao bây giò mới lên tiếng” nhìn Đồng Dao rồi rất phối hợp mà nói: “Hả? À, ừ, biết rồi, anh đi nói với mọi người.”

Lúc này trước mặt Đồng Dao là một cô gái tầm tầm tuổi cô, ăn mặc kiểu showgirl (*), mặc một bộ đồng phục sườn xám của triển lãm, chắc là sinh viên làm thêm, trước đó đã lên xin mấy lần rồi, chắc là giúp người khác xin chữ kỹ… Lúc này bị cự tuyệt, cô ta lúng túng một chút, cũng không nói gì, thu hồi sổ liền rời đi.

(*) Showgirl: những cô gái trưng sắc (đóng vai cần sắc nhưng không cần tài) hoặc là những cô gái ( (thường) là một trong một nhóm) hát và nhảy trong buổi biểu diễn âm nhạc.

“Làm tốt lắm, ” thợ trang điểm cho Đồng Dao liếc mắt, “Tôi đây sáng sớm đã bị gián đoạn bao nhiêu lần rồi, một bức tranh mà bị phân thanh bốn thì còn ra cái thể thống gì——- Những người này chính là kiểu nói khoác lác với bạn là “Tớ có thể vào hậu trường để nhìn XXX đấy, có muốn tớ xin chữ ký cho không” sau đó liền chạy tới đây xin chữ ký! Tôi nói cho cô biết nhé, loại này tôi thấy nhiều lắm rồi, bản thân cô ta cũng chưa chắc đã biết mọi người rốt cuộc là làm gì đâu, cũng chỉ biết là người chơi game nổi tiếng thôi.”

Đồng Dao “Ừm” một tiếng, không nói chuyện, ngước mặt cho thợ trang điểm làm việc.

—— Đây là đợt phẫn nộ thứ hai, lúc này giá trị phẫn nộ là 50%, lên đến 1/2 rồi.

Trang điểm xong, Đồng Dao ngồi trên ghế salon ăn bánh quy, nhìn cô gái mặc sườn xám bị mình từ chối kia lén lút chạy vào vài lần, lần này trực tiếp vòng qua cô đi tìm mấy người Lục Tư Thành… Đồng Dao liếc mắt nhìn đồng đội của mình, nghĩ thầm mọi người cứ giả vờ thân sĩ đi, rồi cầm điện thoại lên lướt Weibo——

Lướt lướt lướt một hồi rồi đột nhiên lướt đến một thông báo @cô, nhấn vào xem, đại khái là một fan hâm mộ nào đó @cô vào một bài post của ai đó, nội dung post là như thế này——

[Con mèo nhỏ kêu meo meo: Ngày hôm nay tôi phụ trách phụ trách bố trí kỹ thuật sân khấu của XX, nghe nói có mời một chiến đội nổi đình nổi đám, tôi có hỏi một chút thì phát hiện ra có không ít bạn bè tốt là fan của bọn họ, thế là tôi liền suy nghĩ có nên giúp bạn tốt lấy một chút phúc lợi hay không? Cũng may những người này rất là nice, xin chữ ký đều nguyện ý ký—— Chỉ là đại khái có một cô gái cũng là thành viên của chiến đội đó, rất là ngạo mạn, đều là thành viên của một đội thế nhưng cô gái này khi trang điểm lại không đồng ý ký tên… Không ký thì không ký thôi, dù sao thì tôi cảm thấy cô ta cũng chẳng nổi mấy, hì hì, kiêu ngạo như vậy, đáng đời không nổi đúng không?]

Phía dưới là một đống bình luận của bạn bè cô ta: “Con gái thi đấu chuyên nghiệp?” “Ha ha ha ha ha Tôi biết người cậu nói đến là ai rồi, nói thật là tôi đã sớm nhìn cô ta khó chịu rồi, không biết là đang đánh cái gì nữa!”…

Đồng Dao: “…”

Được đấy.

Bực mình quá đi.

Lầm bầm một câu “Fuck”, Đồng Dao cầm điện thoại đập lên ghế salon một cái…

——– Đây là đợt phẫn nộ thứ ba, lúc này giá trị phẫn nộ là 75%, tận 3/4 rồi đấy.

Đồng Dao ném điện thoại, đột nhiên cảm giác phía sau có người đến gần, cô quay mạnh đầu lại, phát hiện ra Lục Tư Thành đang cúi người nhặt điện thoại của cô lên… Chóp mũi của cô lấy tốc độ thật nhanh hơi xẹt qua gò má nghiêng nghiêng của anh, Đồng Dao sửng sốt một chút, đại não trỗng rỗng, lúc hồi thần liền nhào lên muốn cướp điện thoại về.

Lục Tư Thành cúi đầu nhìn điện thoại trong tay một hồi, sau đó cười giễu cợt: “Bị người ta nói xấu linh tinh à?”

“… … … … Mẹ nó, em chính là chướng mắt những loại người dựa vào chức vị, lấy việc công làm việc tư như thế này đấy thì sao?” Đồng Dao nhướng mắt, “Hồi học trung học em cũng từng làm thêm ở những triển lãm cosplay như thế này nhưng chưa một lần mượn việc công làm việc tư. Lần gần đây nhất em có gặp một coser cực nổi tiếng, em chỉ cách anh ta đúng một cánh tay thôi, anh ta chính là nam thần của em đó!”

“Sau đó thì sao?”

“Phát hiện ra so với em thì anh ta cũng chẳng cao hơn bao nhiêu cả, thế là bỏ thích, không làm fan nữa.”

“… … … Lùn đến mức nào vậy?” Lục Tư Thành vươn tay xoa đầu che mắt Đồng Dao đang ngồi trên ghế salon, “Em hôm nay hơi nóng nảy đấy, sáng sớm không được ăn no à?”

Đồng Dao ngồi trên ghế salon, dùng hai tay đẩy bàn tay to đang che mắt cô ra, sau đó ngửa đầu nhìn thẳng đối phương qua khe ngón tay: “Nhìn cô gái mặc sườn xám đến xin chữ ký khiến anh tâm hoa nộ phóng (*) à?”

(*) tâm hoa nộ phóng: kiểu là mở cờ trong bụng, rất vui vẻ sung sướng ý

Lục Tư Thành buông cô ra: “Là thói quen.”

Đồng Dao nhếch nhếch mày: “Vậy những người kia cũng là thói quen của các anh.”

“Nếu không thì những người đó sẽ đi ra ngoài nói linh tinh, em xem, ” Lục Tư Thành lắc lắc điện thoại của Đồng Dao, “Đây không phải là đã nói linh tinh rồi sao? Buổi chiều Tieba có lẽ sẽ có những bài post với tiêu để kiểu ‘Nữ đội viên chiến đội nổi tiếng tính khí nóng nảy ngạo mạn, cùng biểu hiện thường ngày không giống nhau’ xuất hiện nhan nhản cho xem…”

Đồng Dao sửng sốt một chút, hít thở sâu một hơi, dường như đến bây giờ mới phản ứng được có chuyện gì xảy ra, bắt đầu có chút hối hận.

“Vua cũng thua thằng liều đấy.” Lục Tư Thành đưa điện thoại vào tay cô, “Em một mắt nhắm một mắt mở cho qua đi, đừng để người như thế kích động tâm trạng.”

“Thế nhưng—— “

“Ngày hôm qua trên máy bay anh nói thế nào?”

“… Nói cái gì?”

“Nghe lời anh.”

“…”

“Ok? Nghe lời.”

“… … … … Anh chính là ỷ vào việc anh là đội trưởng.”

Đồng Dao hung hăng đem điện thoại nhét vào trong túi, trừng mắt nhìn Lục Tư Thành rồi từ trên ghế salon đứng dậy đi tìm lược chải lại đầu vừa bị Lục Tư Thành xoa rối… Từ trong gương nhìn thấy Tiểu Bàn và lão K làm mặt quỷ: “Thành ca sau này không thi đấu chuyên nghiệp nữa có thể nhận lời mời làm huấn luyện chó nghiệp vụ a, nói không chừng lại tỏa sáng nổi tiếng ở mảng này thì sao.”

Lục Tư Thành ngồi dựa vào lưng ghế salon, nhấc mí mắt quét sang đám đội viên chỉ sợ thiên hạ không loạn của mình một cái: “Các cậu đừng kích thích cô ấy, nếu lại nhảy dựng lên nữa thì các cậu tới thu dọn nhé?”

Đồng Dao dường như rất phối hợp với lời Lục Tư Thành nói, ném chiếc lược về phía Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn với lão K lão Miêu trong nháy mắt ngậm miệng lại.

——- Đây là đợt hạ nhiệt đầu tiên, lúc này giá trị phẫn nộ là 65%, phần trăm hạ xuống này hoàn toàn là bởi vì đội trưởng nói: Nghĩ kỹ rồi mới làm, đừng để người khác ảnh hưởng đến hành động tâm trạng của mình.

Được rồi, được rồi, được rồi. Đồng Dao vuốt vuốt tóc tự nói với chính mình, phải bình tĩnh, phải có tố chất.



Dây dưa giày vò đến tận 11 rưỡi mới có nhân viên công tác đến đưa bọn họ đi từ phòng hóa trang đến một phòng gần sân khấu chỉ đơn giản dùng một tấm bảng treo lên ghi chữ “Phòng nghỉ cho khách quý”, bên trong có mấy chiếc bàn ghế làm bằng nhựa, có chút ngột ngạt, xung quanh lại có tiếng hét hò ầm ĩ nữa. Đồng Dao ngồi xuống gặm một cái bánh mỳ không biết được Tiểu Thụy lấy từ đâu ra.

“Triển làm này không cho người ta ăn cơm à?” Đồng Dao vừa gặm bánh mỳ vừa hỏi.

“Có nước uống đấy, ” Tiểu Thụy uống một hớp nước, “Có nước là không tệ rồi.”

Đồng Dao suy nghĩ một chút, đem cái bánh mỳ đang gặm dở của mình bẻ ra hơn phân nửa chia cho con người mập mập hình như cũng đói đến hoa mắt ngồi bên cạnh ăn.

Trong lúc nghỉ ngơi chờ đợi không thấy có người đến xin chữ ký, chắc là Tiểu Thụy đã căn dặn mọi người rồi, chỉ là thỉnh thoảng có nhân viên công tác bận rộn ra ra vào vào… Cuối cùng, dường như là bên ban tổ chức có thông báo gì đó, phòng nghỉ là của chung vì vậy có một đám các cô gái đạp giày cao gót cười nói đi vào——

Tiểu Bàn và lão K lão Miêu là các đại nam nhân tự nhiên sẽ đứng dậy nhường ghế, một số cô gái cũng rất lễ phép nói cảm ơn rồi ngồi xuống, Đồng Dao do dự một chút cũng đứng lên, sau đó vị trí của cô đã bị cái người nói xấu sau lưng cô ngồi xuống luôn. Sau khi ngồi xuống còn liếc mắt nhìn cô…

Đồng Dao nghĩ thầm, fuck, làm người tốt cũng có được hồi báo quái đâu?

Đồng Dao đứng sau lưng cô ta thầm xỉ vả, mấy người đứng đứng đối diện cô nàng showgirl kia có lẽ cũng thấy vị đang ngồi kia không có chút lễ độ khách sáo nào cả, xúm vào nhìn lén rồi nói chuyện; Lục Tư Thành liếc cô ta một cái, cũng không thấy hành động một mắt nhắm một mắt mở của anh đâu nữa——

Lúc này, cuối cùng thì đợt CAO TRÀO cũng đến.

MC rốt cuộc cũng tiến vào, đưa danh sách các hoạt động cần làm sắp tới cho mỗi người một bản, bao gồm cả mấy trò chơi tương tác lẫn nhau gì đó——-

Đồng Dao nhận lấy tờ nội dung rồi đọc, vừa đọc được mấy chữ liền trợn tròn mắt. Những người này hay thật, bỏ qua những trò chơi an toàn vô hại, không biết là ai nghĩ là cái sáng kiến mới này, muốn thành viên chiến đội ôm các cô gái kiểu công chúa thi chạy trên sân khấu, chạy từ đầu này đến đầu kia, sau đó cô gái dùng cây búa trong tay gõ vào cái chiêng thì được coi là thắng.

Đồng Dao: “…”

Nói thật là ngay sau khi nhìn thấy trò chơi này cô đã ngay lập tức muốn khiếu nại triển lãm này có ngươi tiến hành nội dung dung tục để lấy lòng mọi người tới mua vé.

Ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của các thành viên khác cũng không quá vui vẻ, còn mấy cô gái trẻ tuổi kia cũng là vẻ mặt do dự: Người ta mặc sướn xám, bị người khác ôm chạy tới chạy lui thì ra cái thể thống gì nữa.

… Hơn nữa, trừ những việc trên ra thì còn có việc quan trọng hơn nhiều.

Đồng Dao buông tờ nội dung hoạt động ra, mặt không biểu cảm nói: “Ai nghĩ là cái hoạt động này? Không biết nói trước cho chúng tôi một tiếng à? Chúng tôi là những tuyển thủ chơi game, đều là những người bị thương ở tay, mấy hôm trước bác sĩ trị liệu làm xong châm cứu còn nói trong vòng nửa tháng tới không được làm những việc nặng, mấy hôm nay đến xách bình nước tôi còn không để bọn họ xách đâu…”

Tiểu Thụy rất tán thưởng nhìn Đồng Dao rồi rất nhanh nói tiếp: “Đúng đúng đúng, cái này thật là, người phụ trách đâu? Đổi cái trò này đi, cái này thật sự không thích hợp đâu, ảnh hưởng cũng không tốt—— “

Có mấy showgirl cũng phụ họa theo.

“Đạo cụ trò chơi chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, thời gian cũng sắp xếp xong rồi. Hiện tại đột nhiên thay đổi thì không được tốt lắm? Thật ra chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, cũng không cần ôm lâu đâu, nhịn một chút liền qua… ” Vẻ mặt MC do dự, rõ ràng là không làm chủ được.

Đồng Dao nhăn mày lại, đi tới bên cạnh lão Miêu, cầm tay anh lên rồi vén ống tay áo ra, lộ ra cổ tay đang bị quấn băng: “Hiên tại đồng đội của tôi chính là một chút đều không nhịn được, ngày mai còn có trận đấu nữa, nếu như bị thương thì ai lên thay?”

Nói xong cô buông tay lão Miêu xuống rồi lại cầm lên không buông tay, vẻ mặt cường thế, như là gà mẹ đứng phía trước che chắn bảo vệ cho đám gà con ở đằng sau.

MC cười gượng, nhìn cô gái vóc dáng nhỏ bé thế nhưng tính cách lại cường thế trước mặt, có chút không biết làm sao, ấp úng vài câu muốn cùng đối phương thương lượng một chút, ngay tại lúc này, đột nhiên có một âm thanh õng ẹo truyền đến từ góc phòng——-

“Tôi nói này cô gái, từ ban đầu cô đã làm mặt thối khó chịu rồi, đây là cô đang tìm cớ để chèn ép người ta à? Không phải MC đã nói là ban tổ chức đã chuẩn bị xong hết đạo cụ rồi với cả thời gian các tiết mục rồi thế nên không thay đổi được sao?”

Cái người kia chính là người từ sáng đã cùng Đồng Dao xích mích, cô ta ngồi trên ghế tay cầm một chai nước——-

“Mọi người đều là lấy tiền làm việc, làm gì có ai so với ai cao quý hơn? Không vui như thế thì đừng tới, vừa muốn kiếm tiền vừa muốn làm khó dễ ban tổ chức, những người… chơi game các người có phải là hơi quá rồi không… Mấy người đàn ông cao lớn ôm các cô gái hơn 10 cân chạy hai vòng trên sân khấu đã làm như muốn chết muốn sống—–“

Lời của cô ta còn chưa nói xong.

Bởi vì câu nói “Muốn chết muốn sống” của cô ta mà giá trị phẫn nộ tích góp từ sáng của Đồng Dao lúc này đạt giá max 100% luôn rồi. Lúc này, dưới tình huống không ai kịp phòng bị, Đồng Dao buông tay lão Miêu ra, bước một bước dài đến chỗ cô showgirl kia, giơ chân đạp một phát vào cái ghế cô ta đang ngồi——- Cái ghế nhựa lung lay, người ngồi trên ghế hét lên một tiếng rồi trong nháy mắt ngã sấp mặt xuống đất!

Đồng Dao đang muốn tiến lên, giơ chân đá cái ghế nhựa kia ra rồi dùng chiêu liên thủ QW muốn lấy mạng chó của cô ta thì đột nhiên bị một người phía sau vươn tay ra, gáy của cô đụng phải lồng ngực rắn chắc, còn chưa phản ứng kịp đã bị người ta kéo về phía sau ôm vào lòng——

“Buông tay.”

Đồng Dao gầm gừ rít lên.

Mà cùng lúc đó, cô gái phát ngôn bừa bãi kia cũng từ dưới đất bò dậy, thét lên một tiếng rồi mở nắp chai nước ném cả chai về phía Đồng Dao, cả chai nước không đụng tới một sợi tóc nào của Đồng Dao nhưng lại đập phải lưng người đang ôm Đồng Dao trong ngực – Lục Tư Thành.

Lúc này đây, trong phòng nghỉ triệt để hỗn loạn!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay đúng giờ nhé, đến khen tôi đi ( ⸝⸝⸝⁼̴́⌄⁼̴̀⸝⸝⸝)

Cuối tuần vui vẻ—– đến từ vị tác giả vẫn chưa tỉnh táo được.

Cái việc như trên kia thật sự ngoài đời có đấy, chỉ là tiền căn hậu quả không rõ ràng lắm, chi tiết cũng không giống, trong hiện thực đương nhiên là các thành viên ngậm đắng nuốt cay tiếp tục làm cái hoạt động đó.

Vì sao lại viết ra đây, bởi vì thật sự ngu xuẩn, cho mọi người thể nghiệm một chút tình huống nhược trí lúc đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui