Bài này trên vòng bạn bè của Thời Thần nhanh chóng nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, không ít người hỏi cô đã chọc phải tên lam nhan họa thủy nào.
Thời Thần trả lời từng người một, lại nhận được một bình luận mới.
Là từ Tạ Vân Trì.
Chỉ mấy chữ ngắn gọn: [ Từ Lâm Thanh? ]
Thời Thần: “…..”
Lúc này cô mới nhớ ra khi nghe thấy hai người Cù Thư Ý nói xấu về mình cô vẫn chưa cúp điện thoại, chỉ đến khi cô bước ra khỏi gian phòng vệ sinh thì cô mới bấm tắt.
Vậy nên có lẽ anh trai cô đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Cù Thư Ý và cô gái kia…
Không chờ Thời Thần trả lời, cô đã nhận được bình luận thứ hai từ Tạ Vân Trì.
[ Cái tên này quen đấy, con trai nhà họ Từ à? ]
Thời Thần sững sờ.
Nghe giọng điệu này lẽ nào Tạ Vân Trì biết Từ Lâm Thanh?
Cô suy nghĩ, vẫn gửi cho Tạ Vân Trì một tin WeChat.
[ Anh, anh biết Từ Lâm Thanh ạ? ]
Rất nhanh bên kia đã hồi âm.
[ Có biết.
Do em không thích giao lưu, cũng không chú ý đến người trong vòng nên không nhận ra thôi.
]
Thời Thần câm như hến.
Thôi được rồi, anh cô nói cũng không sai…
Mệt cho cô lúc biết Từ Lâm Thanh là người Viễn Thành còn sốc như thế, hóa ra đến anh trai cô còn biết Từ Lâm Thanh.
Thời Thần không nghĩ nữa, cất điện thoại đi.
*****
Lúc trước Cù Thư Ý nghĩ Thời Thần lúc trước rất dễ bắt nạt thật ra chỉ do Thời Thần lười phải phản ứng mà thôi, trải qua chuyện trong phòng vệ sinh xong cuối cùng cô ta cũng dừng lại, khi Thời Thần tiếp tục tán gẫu với các đàn anh đàn chị, Cù Thư Ý không dám nói nhảm như trước đây nữa.
Thời Thần thở dài.
Thật là, sớm biết luật sư của bố cô dễ dùng như thế, có thể làm một mẻ khỏe suốt đời, không bằng trước đó cô dùng chiêu này luôn cho rồi.
Ngay cả Diêu Tử Ninh cũng thấy khó hiểu, lúc không có ai còn nói chuyện này với Thời Thần: “Sao gần đây Cù Thư Ý kia lại im lặng thế nhỉ? Lạ là không phải trước kia cô ta hay thích oán giận em sao? Bây giờ nhìn thấy em là chẳng dám nói câu nào cả.”
Thời – làm việc nghĩa không để lại tên – Thần khảy tóc: “Em không rõ nữa, ai biết đột nhiên cô ta nghĩ như nào.”
Diêu Tử Ninh bĩu môi từ chối cho ý kiến, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “À mà em gái nhỏ, thứ bảy tuần tới em có việc gì không?”
Thời Thần lật lịch, lắc đầu: “Không có việc gì, sao thế ạ?”
“Là thế này, đàn anh Quý Hữu nhờ chị bàn với em một chuyện, anh ấy bị thầy Khổng cử đi công tác gấp vào thứ bảy tuần sau, nhưng mà anh ấy đang vừa học vừa làm ở Trung tâm Học sinh Tân Thái Dương hay sao ý? Nên muốn hỏi em có thể thay anh ấy một buổi sáng được không, nếu không có việc gì làm thì em có thể mang máy tính, sách vở, gì gì qua chỗ đấy, chỉ cần ngồi đó cả buổi sáng là được.”
Thời Thần chỉ nghĩ ngợi một lúc liền vui vẻ đáp: “Không thành vấn đề, dù sao thì thứ bảy em cũng chỉ đọc luận văn, đi đâu cũng vậy thôi.”
“Bé đàn em thực sự chăm chỉ quá.” Diêu Tử Ninh lắc đầu cảm khái, “Em gái nhỏ, có phải thời cấp ba em cũng chăm học, thành tích vô cùng tốt không? Chị nhìn GPA hằng năm của em ở Học viện Viễn thám Đại học W toàn hạng nhất cả, giỏi thật đấy.”
Thời Thần trầm mặc vài giây: “Cũng không phải ạ, năm lớp 10 em buông thả lắm, mãi đến học kỳ hai lớp 11 mới bắt đầu học hành hẳn hoi.”
Không kéo dài chủ đề này nữa, Thời Thần mỉm cười, tiếp tục suy nghĩ về chủ đề luận văn tốt nghiệp của mình.
Mặc dù bị Thời Thần hăm dọa một lần sợ đến mức không dám nói nói xằng nói xiên trước mặt Thời Thần nữa, nhưng hiển nhiên Cù Thư Ý vẫn không chết tâm với Từ Lâm Thanh.
Ngày hôm đó Khổng Nhẫn đến phòng làm việc đi vòng vòng như thường lệ, mới vừa giải quyết xong vấn đề của Diêu Tử Ninh thì nghe được Cù Thư Ý đột nhiên gọi mình.
“Thầy Khổng ơi, em hỏi chút ạ, họp nhóm của tổ thầy vào thứ Hai tuần sau bắt đầu vào lúc 1:30 chiều như mọi khi phải không ạ?”
Khổng Nhẫn thấy lạ, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Sao vậy?”
“Không biết em có thể tham gia được không ạ?” Cù Thư Ý tỏ vẻ rất ham học hỏi, “Thầy Dương cũng yêu cầu chúng em phải lắng nghe quan điểm của người khác nhiều hơn, nếu thầy không phiền có thể cho em đến dự thính họp nhóm của tổ thầy không ạ?”
Khổng Nhẫn ngày càng thấy khó hiểu.
M Song họp nhóm của bọn họ cũng không có quá nhiều chuyện bí mật, nếu Cù Thư Ý đã nói như vậy, Khổng Nhẫn suy nghĩ một chút rồi gật đầu trả lời: “Được thôi, em đã biết thời gian địa điểm chưa? Một rưỡi chiều thứ hai ở văn phòng của tôi, em đến tầm giờ đó là được.”
Cù Thư Ý vội vàng vui sướng đồng ý.
Thời Thần trái lại không quan tâm lắm, nhưng trò chuyện nhóm trên WeChat của cô đã đang sôi nổi không chịu được.
Đó là nhóm WeChat của sư môn bọn họ nhưng không có Khổng Nhẫn trong đó, tên nhóm là [ Hậu viện hội chính thức của người hâm mộ Sir Khổng ].
[ Trình Dục: Ôi trời, nói sao đàng hoàng quá cơ, không phải do nghe nói nam thần của em cũng sẽ đến buổi họp nhóm tiếp theo à.
Mẹ, ghét nhất thể loại người mê trai mà còn tỏ ra không không thèm để ý, có bản lĩnh thì giống em đây đường đường chính chính nói muốn chấm m*t nam thần của em xem nào. ]
[ Diêu Tử Ninh: Hahaha Dục Dục chuẩn quá! Đến lúc đó ra oai phủ đầu cô ta trước mặt Từ Lâm Thanh luôn! ]
[ Quý Hữu: Chị em mấy đứa cũng dữ dằn quá… À mà cảm ơn em gái nhỏ @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần đồng ý trực giúp anh nhé, nói nhỏ cho em, cùng trực với anh là một nam sinh siêu đẹp trai, em gái nhỏ phải tận dụng cơ hội để kết thúc năm thứ 20 một mình đấy nhớ. ]
[ Đinh Nhất:Em gái, cố lên! ]
Thời Thần: “…..”
Các anh chị quan tâm chuyện tình cảm của cô nhiều quá đấy.
Nhưng nói đến Từ Lâm Thanh, Thời Thần thầm than trong lòng.
Thời điểm vừa mới thêm Từ Lâm Thanh, thỉnh thoảng anh sẽ tương tác với mình trong vòng bạn bè, tiện tay thích với bình luận gì đó.
Kể từ lần trao đổi tiến độ đó, không biết sao Từ Lâm Thanh lại đột nhiên không vui, rồi dường như anh đã hoàn toàn biến mất khỏi vòng bạn bè.
Ăn của người ta một viên socola ngon ngọt nên đến giờ trong lòng Thời Thần vẫn cảm thấy không yên.
Hay là tranh thủ buổi họp nhóm lần này chủ động nói chuyện với Từ Lâm Thanh mấy câu để làm dịu mối quan hệ giữa hai người nhỉ? Dẫu sao sau này vẫn phải thường xuyên trao đổi về tiến độ dự án và các vấn đề của cả hai bên nữa.
Vào ngày họp nhóm, Thời Thần theo các anh chị đi ăn trưa ở Nông Viên như thường lệ, mọi người vừa ăn vừa phàn nàn đồ ăn trong trang trại tệ như nào.
Diêu Tử Ninh chọc chọc thức ăn trên đĩa, hỏi Thời Thần: “Nhà ăn Đại học W ăn có ngon không?”
Thời Thần gật đầu: “Ngon ạ, đặc biệt là đồ ăn của canteen số 2 ngon lắm, với cả trước trường còn có ba khu phố ẩm thực, ba trung tâm thương mại lớn.
Cũng may là em ăn không bị béo, nếu không mấy năm ở Đại học W không biết em tăng bao nhiêu cân nữa rồi.”
Trình Dục ngẩng đầu thở dài: “Mỗi lần ăn cơm ở đây chị đều nghĩ, quý nhà ăn có chắc đây thật sự là đồ ăn cho người không?”
Thời Thần cũng hơi khó nuốt trôi, dứt khoát đặt đũa xuống: “Em đi mua bình sữa bò uống đây ạ.”
Mấy anh chị gật đầu đáp lại, Thời Thần đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ xếp hàng, lấy một bình sữa bò lạnh, sau đó kêu dì quẹt thẻ.
Dì nhấn bảy tệ rưỡi, Thời Thần đem thẻ trường quét qua một cái liền nghe thấy tiếng bíp bíp của máy quẹt thẻ.
Thời Thần hoang mang.
Dì quen cửa quen nẻo: “Bạn học nhỏ, thẻ cháu không có tiền đâu, đi nạp thẻ đi rồi quay lại quẹt sau.”
Thời Thần càng thêm bối rối.
Thẻ trường này cũng là của đàn chị đang thực tập bên ngoài kia, Khổng Nhẫn mượn nó cho cô dùng nên cô đã chuyển lại không ít tiền cho đàn chị đó từ lâu.
Đàn chị ấy lúc đó còn nạp tiền vào thẻ đủ 1000 tệ để cho Thời Thần ăn lâu hơn, mà cô thật không ngờ nó lại đột nhiên hết tiền.
Đang suy nghĩ xem có nên đi mượn thẻ các anh chị để quẹt tạm không thì Thời Thần nghe thấy một giọng nam từ phía sau bên trái.
“Dì ơi, quẹt cái này đi ạ.”
Cùng lúc đó, một cánh tay vươn ra từ bên cạnh Thời Thần, đặt một tấm thẻ trường vào máy quẹt.
Mùi xà phòng sạch sẽ vờn quanh người, Thời Thần gần như là cứng đờ ngay tức khắc.
Thậm chí cô còn chưa kịp nói “không cần”, nhưng dì đã híp mắt cười thuận theo, nhanh chóng cà thẻ: “Được rồi, người tiếp theo.”
Thời Thần vẫn đờ ra đấy, tay phải nắm chặt bình sữa bò kia, một lúc lâu sau còn không dám quay đầu lại.
Cho đến khi người xếp hàng chờ quẹt thẻ đứng sau giục cô, bấy giờ Thời Thần mới nhanh chóng xin lỗi bạn học đứng sau mình, bước sang bên cạnh vài bước.
Cô đi chầm chậm cho đến khi hô hấp bình tĩnh trở lại, sau đó Thời Thần quay đầu nhìn Trình Sơ: “Cảm ơn, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu sau.”
Vẻ mặt Trình Sơ như thường: “Không phải từ trước tới giờ cậu không quan tâm mấy đồng bạc lẻ này sao?”
“Dù sao cũng cảm ơn cậu.” Thời Thần kiên trì, và sau đó lại hơi ngắc ngứ, “…Tôi không mang theo tiền mặt, cũng không có WeChat với Alipay gì đó của cậu.”
Thực ra là từng có.
Nhưng sau đó cô sợ nhìn thấy Trình Sơ và Nhiễm Đinh thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè, sợ mình không nhịn được tìm Trình Sơ khóc lóc níu kéo, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không giữ lại được, vì vậy cô thẳng tay xóa Trình Sơ.
Kết quả là đến bây giờ có 7 tệ rưỡi thôi cũng không trả được.
Cô thật sự nên học thói quen tốt luôn mang tiền mặt bên người của Từ Lâm Thanh.
Sắc mặt Trình Sơ lạnh đi.
Cậu mím môi, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng: “Không cần.”
Nói xong, Trình Sơ cầm thẻ trường trong tay xoay người rời đi.
Khi Thời Thần cầm bình sữa bò lạnh từ từ trở lại bàn thì các anh chị đã ăn trưa xong đang đợi cô.
“Em gái nhỏ đi mua sữa bò thôi mà lâu thế? Lại bị lạc à?” Diêu Tử Ninh dẫn đầu trêu chọc Thời Thần.
Thời Thần không có tinh thần lắc đầu.
Mấy đàn anh đàn chị trố mắt nhìn nhau, không hiểu sao Thời Thần trước khi đi mua sữa vẫn còn đang vui vẻ, tự dưng lại đột nhiên không cười nữa.
“Có chuyện gì vậy?”
Thời Thần mở nắp bình sữa bò uống ừng ực vài ngụm tâm tình mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Trong thẻ em không có tiền, vừa lúc có một nam sinh đi ngang qua quẹt cho em thôi.”
Trình Dục khó hiểu: “Thế thì càng tốt chứ sao? Nam sinh đó có đẹp trai không?”
“Đẹp ạ,” Thời Thần nhấp thêm vài ngụm nữa, tâm trạng càng tốt hơn, “Nhưng đã có bạn gái rồi.”
Lần này thì tất cả đều anh chị đều “hiểu” được.
Có vẻ như là cô bé đàn em dễ thương của họ thấy đối phương đẹp mắt, muốn bắt chuyện nhưng không thành đây mà.
Diêu Tử Ninh vỗ vai Thời Thần: “Thôi, có thì có, chị tiếc thay cho cậu ta đã bỏ lỡ một người như em gái nhỏ nhà ta thôi.
Em gái nhỏ, đi thôi, cố lên, không được thì chiều nay bắt lấy Từ Lâm Thanh!”
Lúc Thời Thần uống hết bình sữa bò lạnh, trạng thái của cô đã hoàn toàn tốt lên: “Cố lên!”
Mãi cho đến khi đi theo mọi người trong sư môn mang đĩa ăn đến nơi thu hồi, Thời Thần mới hậu tri hậu giác nhận ra ——
Cô cố cái gì cơ?
Không nói tới việc cô ấy có thích Từ Lâm Thanh hay không, chỉ riêng lúc Từ Lâm Thanh từ chối cô gái bên hồ Vị Danh không phải đã nói rõ là anh đã có người mình thích rồi mà?
Ôi, cái đầu ngày nào cũng quay cuồng như trên trời rơi xuống, Thời Thần ngớ ngẩn này.
Tác giả có điều muốn nói:
Trình Sơ: “Hóa ra tôi chỉ cần một bình sữa bò lạnh đã có thể giải quyết phiền não, haiz.”
Cảm ơn địa lôi của các bạn nha!
Tốn kém rồi!
Hôm qua viết luận văn đến choáng cả đầu, quên cả ngày hôm qua là ngày ông Công ông Táo, lời cúngchắc bị đưa lên muộn mất rồi.
Ngày mai gặp..