Lễ tốt nghiệp của trường dự kiến vào ngày 22 tháng 6, tiệc tốt nghiệp xác định vào ngày 19 tháng 6.
Thời Thần cảm thấy khoảng thời gian này bản thân tụ tập ăn liên hoan sắp nôn đến nơi.
Cô thở dài không chỉ một lần, đôi khi trường quá lớn cũng không phải là chuyện gì quá tốt.
Ví dụ như khi chụp ảnh tốt nghiệp, mỗi lần đều mặc đồng phục cử nhân đó, trong thời tiết tháng 6 nóng bức ở W Thành, đi bộ từ pho tượng ở Quảng trường Hữu nghị Tin Bộ thẳng đường phía Bắc, chụp ở cổng trường, chụp ở thư viện, chụp ở Quế Thao, chụp bên cây anh đào, sau đó đi thẳng đến Đông Hồ…
Đi một đường thẳng Bắc, chụp cả buổi chiều, mệt muốn ói
Mà không thể không nói, may thay bộ nhớ điện thoại nhiều, nếu không không đủ loại ảnh chụp chung hai người, ba người cũng chất đầy không gian bộ nhớ điện thoại.
Nhưng khoảng thời gian tháng 6 này quả thực là thời kỳ thoải mái nhất trong toàn bộ bốn năm đại học.
—— Không có lớp học, không cần thực tập, không cần viết luận văn, ăn ăn uống uống chụp choẹt mua sắm.
Có lẽ cân nhắc đến sinh viên tốt nghiệp có nhiều chuyện, ngay cả đạo diễn tiệc tốt nghiệp cũng không có yêu cầu cao đối với họ.
Nếu là trước đây, đảm bảo phải khiến bọn họ xếp hàng diễn đi diễn lại nhiều lần, gọi giũa các chi tiết đến mức cực kỳ hoàn hảo mới thôi.
Lần này đạo diễn vui vẻ suốt cả quá trình: “Không sao, tiệc tốt nghiệp mà, quan trọng nhất là không khí, có không khí là được.
Chỉ cần các sinh viên tốt nghiệp chơi vui vẻ, vậy là đủ rồi.”
Kết thúc một buổi diễn tập nữa, đạo diễn vỗ tay hài lòng, đang định bảo để họ nghỉ ngơi thì chợt nghĩ ra điều gì đó: “À đúng rồi, Thời Thần lại đây, thầy nói chuyện với em chút.”
Thời Thần định thần lại, nhanh chóng đáp: “Vâng, thầy Bành.”
Mấy người dẫn chương trình khác đều tản đi hết, quay người tiếp tục bước xuống sân khấu, không để ý đến dây giày tuột ra từ lúc nào, vô tình giẫm phải, cả người mất khống chế nhào về phía trước.
Thầm kêu kêu một tiếng “hỏng bét”, Thời Thần nhìn mặt đất càng ngày càng gần, theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đau đớn trong dự kiến.
Nhưng hoàn toàn không ngờ tới người bên cạnh đã nhanh chóng tới đỡ cô.
…Hay nói đúng hơn là cô ngã nửa người trên vai người bên cạnh.
Nhanh chóng phản ứng xem người đang đứng bên cạnh mình là ai, trong lòng Thời Thần “ú ớ”, một giây sau liền đứng thẳng dậy.
Bỏ qua những ánh nhìn khác nhau đang tập trung vào mình, Thời Thần bình tĩnh lại, lịch sự nhưng xa cách cảm ơn người đã đỡ cô: “Cảm ơn hậu bối.”
Nói xong, không đợi Ngải Lạc nói gì thêm đã chuẩn bị tiếp tục bước xuống đi đến chỗ của đạo diễn.
Ngải Lạc kịp thời ngăn cô lại: “Tiền bối! Chị đang tránh em ạ?”
Hai người họ vẫn đứng trên sân khấu…
Cảm thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, Thời Thần miễn cưỡng nhìn lên người con trai to cao hơn cô rất nhiều, nhận ra ý cầu xin mơ hồ trong mắt Ngải Lạc: “Có chuyện gì chờ chị từ chỗ thầy Bành quay lại rồi nói được không?”
Ái Lộ không chịu lùi bước: “Đợi một hồi tiền bối nhất định sẽ tìm lý do khác, em thật sự có chuyện muốn nói với chị.”
“…..”
Thời Thần càng bất đắc dĩ hơn.
Quên đi, dù sao thì loại chuyện này cũng không thể giải quyết được bằng cách trốn tránh, Ngải Lạc cứng đầu đến mức nào, trước đó cô mang theo cậu ở Hội sinh viên ba năm hiểu rõ hơn ai hết.
Nên nói rõ thì nói hết thôi.
Cô hạ quyết tâm rồi gật đầu về phía Ngải Lạc: “Đợi chị nói chuyện với thầy Bành xong sẽ trực tiếp đến gặp em, được không?”
Ngải Lạc nhìn cô chằm chằm mấy giây mới từ từ nhường đường.
Trong lòng Thời Thần thở dài, bước xuống sân khấu, đi đến đài điều khiển.
Đạo diễn vui vẻ ăn dưa, nhìn Thời Thần đi tới không khỏi thở dài: “Aiz, lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương*.”
* Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương (我本将心向明月,奈何明月照沟渠): Xuất phát từ vở kịch “Tỳ bà kí” (琵琶记) đời Nguyên của tác giả Cao Minh (高明), về sau được sử dụng trong khá nhiều tiểu thuyết, tiêu biểu như “Tân Nguyệt cách cách” (新月格格) của Quỳnh Dao (tác giả “Hoàn châu cách cách”).
Ý nghĩa của câu này có thể được hiểu tương tự như “落花有意,流水无情” (lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình – hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình), chỉ tình cảm đơn phương, một bên có lòng, bên kia vô ý.
Thời Thần câm nín.
“Thầy Bành!” Cô thở dài, “Thầy là giáo viên, bà tám là không tốt đâu.”
“Vậy à?”
Thời Thần kiên định gật đầu.
Đạo diễn phá lên cười to, vỗ vai Thời Thần: “Không nói chuyện này nữa, để thầy nói em nghe về hoạt động rút số của chúng ta đêm đó, em sẽ chịu trách nhiệm về việc này.
Đầu tiên là đợt rút số vòng thứ nhất…”
Thời Thần vừa gật đầu vừa đánh dấu vào kịch bản của mình, chờ đạo diễn nói xong mới trả lời: “Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Để Thời Thần làm việc đạo diễn luôn yên tâm.
Thầy thanh thản mỉm cười, rồi lại thở dài: “Này, em nói xem, sau khi em tốt nghiệp rồi, thầy lấy đâu ra người dẫn chương trình tiện dụng như vậy chứ? Sao cứ phải đến B Thành đi học làm gì?”
Đại học B thực sự tốt, nhưng Viễn thám mà Thời Thần học là chuyên ngành át chủ bài của Đại học W, thuộc hạng đứng đầu thế giới.
Mặc dù Viễn thám Đại học B cũng không tệ, nhưng xét về mặt chuyên môn thì chắc chắn không bằng Đại học W.
Đạo diễn sờ sờ cằm: “Ồ, đúng rồi, thầy quên mất.
Bạn trai em học Đại học Q phải không? Xem thầy hỏi câu gì không biết, đúng là vô ích.”
Thời Thần một câu nói cũng không nói kịp: “…..”
Đạo diễn không quan tâm cô có muốn nói gì đó hay không, phất tay: “Được rồi, em mau về đi, không thôi bạn học tiểu Ngải nhìn sắp chọc thủng rồi.”
Thời Thần hoàn toàn bất lực không nói nổi nữa.
Cô đang đi về phía trước thì cảm giác điện thoại trong túi rung lên.
Thời Thần lấy nó xem, phát hiện là tin nhắn từ Từ Lâm Thanh.
[ HsuLQ: Socola có ngon không? ]
Thời Thần vui vẻ trong giây lát, cả người ngập tràn niềm vui khôn tả không nói rõ được, lộp bộp trả lời anh: “Ngon! Ngon lắm!”
Ngải Lạc trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp trở nên vui vẻ chỉ vì nhìn đọc được một cái tin nhắn, trái tim hơi thắt lại.
…Bỏ đi, thật ra thì hình như cũng chẳng có gì để nói cả.
Chẳng qua cậu không cam tâm mà thôi.
Cậu cũng biết qua cái người tên “Từ Lâm Thanh” đó, đến người luôn tự cho mình là xuất sắc như cậu, cũng chỉ có thể cam chịu lép vế.
Cậu vẫn rất Thời Thần.
Nhưng, chờ thời gian dần trôi, cậu chắc chắn sẽ buông nó xuống được từng chút một.
Ngải Lạc cúi đầu.
*****
Trung tâm hoạt động sinh viên đại học không còn chỗ trống, tiếng người huyên náo.
Thời Thần cầm chiếc gương bên cạnh lên xem lại lớp trang điểm của mình, sau đó sửa sang lại lễ phục váy dài của mình lần nữa, trong lòng hơi yên lòng hơn chút.
Một nữ dẫn trương trình khác là Triệu Tử Toàn Học viện Pháp cũng không nhịn được cười: “Được rồi mà Thần Thần, thực sự rất đẹp, hoàn hảo không sứt mẻ gì, bảo đảm đẹp chấn động.”
Thời Thần mím môi có hơi xấu hổ.
Triệu Tử Toàn cảm thấy Thời Thần có hơi xinh đẹp quá đáng, lại nghĩ tới cái gì đó: “Này, bạn trai cậukhông tới xem cậu chủ trì tiệc tốt nghiệp sao?”
Tất cả mọi người bọn họ đều rất tò mò về người bạn trai trong truyền thuyết của Thời Thần ——
Nhưng cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng một lần nhìn thấy Từ Lâm Thanh.
Thời Thần cũng có chút tiếc nuối: “Ừ, anh ấy cũng đang bận chuyện tốt nghiệp, hai ngày nữa là lễ tốt nghiệp trường họ, anh ấy còn phải đại diện sinh viên tốt nghiệp xuất sắc lên phát biểu, nên có hơi vội vàng.”
Những ngày này Từ Lâm Thanh bận rộn như thế nào, cô có thể nhìn rõ hơn ai hết.
“Oa!” Triệu Tử Toàn sợ hãi than thốt lên, “Đại diện sinh viên tốt nghiệp xuất sắc à, oách đấy.”
Hai người đang trò chuyện thì đạo diễn đi tới, liếc mắt nhìn mấy người họ: “Ừm, đều rất tốt.
Sẽ sớm lên sân khấu thôi, mọi người chuẩn bị đi!”
Ra lệnh một tiếng, mấy người trong hậu trường trở nên có chút khẩn trương.
Tiệc tốt nghiệp hàng năm của Đại học W được tổ chức vô cùng long trọng, không chỉ tất cả sinh viên tốt nghiệp đều tham gia mà còn một số sinh viên chưa tốt nghiệp cũng đến xem.
Chỉ cần ở phía sau sân khấu, họ cũng có thể cảm nhận được sự rầm rộ chưa từng có ngày hôm nay.
Cuối cùng, ánh đèn mờ đi.
Toàn trường vùng đếm ngược “Năm, bốn, ba, hai, một”, đèn trên sân khấu lại được bật sáng, để lộ sáu người dẫn chương trình trên sân khấu.
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Đứng giữa sân khấu là Thời Thần dẫn đầu cầm micro và nói mở màn: “Lại là tiệc tốt nghiệp mỗi năm một lần…”
Khi màn hình lớn hai bên sân khấu chiếu gương mặt xinh đẹp của Thời Thần, phái dưới lại sục sôi.
Nhờ ngũ quan nhạy bén của mình ban tặng, Thời Thần thậm chí còn có thể nghe thấy mấy người Hứa Vi cầm đầu ồn ào: “Thời Thần tốt nhất!”
Mất mặt quá!
Thời Thần vẫn duy trì phẩm chất dẫn chương trình dày công tu dưỡng nhiều năm của mình, tiếp tục đọc lời dẫn chương trình.
Khi câu “Tôi là người dẫn chương trình Thời Thần” được xướng lên, lại có thêm một đợt hò reo lớn từ dưới sân khấu.
Thời Thần sắp bị nhồi máu cơ tim.
Nhưng không thể không nói, không khí của bữa tiệc tốt nghiệp thực sự được thể hiện rất thích hợp.
Nguyên nhân có thể do tâm trạng của mọi người đều thoải mái một cách lạ thường, tất cả đều đang cổ vũ hết mình ——
Kịch ngắn thì tập thể cười to, hợp xướng mọi người cùng hát, đến đoạn xúc động còn có thể thấy có người nào đó lén lau nước mắt.
Thời Thần không nhịn được cùng mọi người hát bài hát [ Chụp Chung ] mà tất cả sinh viên đại học W đều có thể hát được.
“Hoa rơi muôn màu, hồn ta, cùng nhịp, thoi đưa bước…”
Trường đại học mà cô đã trải qua bốn năm cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt.
Dù bốn năm đại học không giống như những gì cô mong đợi khi còn học cấp 3, nhưng cô vẫn rất thích nơi này.
Cô luôn kỳ vọng tương lai, cũng luôn hoài niệm quá khứ.
Trong bốn năm này, cô đã từ bỏ rất nhiều, cũng có thêm rất nhiều, bây giờ, cô rất hạnh phúc.
Chỉ là trong tình cảnh này, Thời Thần càng lúc càng nhớ Từ Lâm Thanh.
Không nhịn được cầm điện thoại nhắn tin cho anh.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Em kể anh nghe, tối nay em được rất nhiều người khen đẹp, thật tiếc là anh không nhìn thấy [Ngạo kiều.jpg] ]
Từ Lâm Thanh luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, nhưng lúc này không hiểu sao anh lại không trả lời trong chốc lát.
Anh đang bận à?
Trong lòng Thời Thần còn đang đoán già đoán non thì nghe thấy nhân viên gọi cô: “Thời Thần, chuẩn bị lên sân khấu giới thiệu chương trình, tiết mục này sắp kết thúc rồi!”
Cô vội vàng tạm dừng mọi suy nghĩ, gấp gáp lên tiếng đáp, lại nhanh chóng nhìn lướt qua kịch bản, đúng lúc vang lên âm cuối của [ Chụp Chung ].
Sau khi chỉnh trang quần áo một chút, Thời Thần nở nụ cười bước lên sân khấu: “Hát [ Chụp Chung ] đã thỏa mãn chưa ạ?”
Khán giả vô cùng nể tình đồng thanh hô: “Chưa đã!”
“Chưa ghiền ạ?” Cô gái cười nói, “Nếu nói chưa đủ, vậy thì đến…”
Nói được nửa chừng, giọng của Thời Thần đột ngột bị át đi bởi sự la hét và ầm ĩ của một số khán giả hàng ghế đầu.
Thời Thần hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn về hướng khán giả đang nhìn.
Một giây tiếp theo, Thời Thần há to miệng.
——
Người mà cô đã nghĩ tới trước khi lên sân khấu, người đang bận rộn đến tối tăm mặt mũi ở B Thành, người chưa trả lời tin nhắn của cô, trên tay đang ôm một bó hoa hồng lớn, bước ra từ cửa hông hướng về phía sân khấu, từng bước từng bước đi tớ.
Phong thần tuấn lãng, tuấn tú dịu dàng.
Trong nháy mắt Thời Thần có hơi nghẹn ngào.
Khán giả khác nghe thấy động tĩnh ở hàng ghế đầu cũng rối rít châu đầu ghé tai, cuối cùng đồng loạt nhìn về hướng Từ Lâm Thanh.
Nhìn thấy hướng Từ Lâm Thanh đang đi, đạo diễn còn kịp thời chuyển màn hình lớn đến vị trí của Từ Lâm Thanh, mọi người đều có thể nhìn rõ mặt Từ Lâm Thanh.
Toàn sân đều biết anh là ai, tiếng la hét và gào rú áp đảo ùn ùn kéo đến thiếu chút nữa lật ngược trần của trung tâm hoạt động.
Thời Thần không nhúc nhích nổi, không thể nói được một lời, chỉ có thể ngây người nhìn Từ Lâm Thanh đang đi về phía mình từng bước, mỉm cười, sau đó bước lên bậc thang đứng trước mặt cô.
Một nơi rất rất gần.
Cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào chói tai kia, trong mắt trong tai chỉ cảm nhận được người con trai trước mắt mình.
Một lúc lâu, cô nuốt khan một cái.
Cô nghe thấy Từ Lâm Thanh nói bên tai mình: “Không đáng tiếc, anh thấy được.
Người anh yêu là người đẹp nhất trên đời, tỏa sáng bốn phía.”
Thời Thần há miệng thở d*c.
Cô cố kìm nước mắt, bất chấp lao vào trong ngực Từ Lâm Thanh.
Tiếng hò hét của khán giả ngày càng dữ dội hơn, như thể được xem một cảnh phim đỉnh cao nào đó.
Cho đến khi Thời Thần cuối cùng cũng nhận ra được bản thân vẫn đang đứng trên sân khấu, mới miễn cưỡng đứng thẳng dậy, ôm bó hoa hồng sắp che hết người mình, mỉm cười với Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh lui về phía sau nửa bước, khom lưng cúi người về phía cô, thi lễ.
Sau đó anh đứng thẳng dậy, mỉm cười với cô.
Thời Thần nhìn thấy rõ khẩu hình miệng anh.
Nói là ——
“Công chúa, của anh.”
Suýt nữa thì Thời Thần bật khóc.
Mộ đoạn dẫn chương trình ngắn hoàn toàn bị phá vỡ, nhưng khán giả không quan tâm chút nào, họ vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích không cách nào kiềm chế được.
Bữa tiệc đã đến gần hồi cuối.
Thời Thần gắng gượng ổn định tâm lý, đi theo những người dẫn chương trình khác kiểm soát hiện trường, xem vài chương trình cuối cùng biểu diễn suôn sẻ kết thúc.
Cuối cùng khi đứng trên sân khấu, Thời Thần đã lấy lại được phẩm chất đáng lẽ nên có.
Có thể đã thấy Từ Lâm Thanh, cả người cô lại rạng rỡ sang một cảnh giới mới.
Đám đông vui hết mình, không ngăn được.
Sau khi đọc xong tất cả lời dẫn chương trình, sáu người nhìn nhau, mặt tươi cười nói câu cuối cùng của buổi tối nay với khán giả: “Chúc mừng mọi người tốt nghiệp!”
Tiếng vỗ tay tràn ngập cả hội trường.
Thời Thần nhìn xuống sân khấu.
Từ Lâm Thanh đứng đó, với tất cả sự dịu dàng của mình, nhìn cô chăm chú.
Thời Thần không thể chịu thêm được nữa, cô vén vạt váy chạy xuống sân khấu, với niềm vui sắp trào dâng.
Tất cả những điều tốt đẹp trong lòng cô, đều là Từ Lâm Thanh.
Cô nghĩ tới chuyện cô yêu Từ Lâm Thanh đến nhường nào, giống như khi anh vừa xuất hiện, đông rét đã qua, băng tan xuân ấm, đêm vắng sáng dần.
Chỉ cần Từ Lâm Thanh còn ở đó, cô nhất định sẽ chạy đến gặp anh.
Giống như bây giờ ——
Chẳng cần quan tâm điều gì hướng về anh.
Chạy đến.
HOÀN CHÍNH VĂN
Tác giả có điều muốn nói:
Lại thêm một truyện nữa hoàn, cảm ơn mọi người bầu bạn.
Loáng thoáng nhắc 2 chữ “bình luận dài” gì đó, có ai nhớ không:)
Ngoài ra còn có phiên ngoại rất dài, tạm thời không cần phải nói lời tạm biệt haha.
Rải hoa kết thúc chính văn, hẹn ngày mai có phiên ngoại rồi.