Khi Em Tỏa Sáng


Lễ tốt nghiệp của Đại học Q muộn hơn Đại học W vài ngày.
Mặc dù như vậy ——
“Lúc này anh đến gặp em có ổn không?” Vẻ mặt Thời Thần nghi ngờ, “Theo lý mà nói, không phải anh sẽ có đủ loại hoạt động rồi sắp xếp các thứ sao?”
Từ Lâm Thanh hơi nhíu mày: “Em gặp anh mà không thấy vui à?”
Cũng không phải như vậy.
Thật ra là rất vui vẻ, nhưng có vui thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật là Từ Lâm Thanh cũng phải tốt nghiệp.
Với lại mặc dù Thời Thần khá dính Từ Lâm Thanh, nhưng cô vẫn rất hiểu chuyện.
Không nói chứ, hai ngày tốt nghiệp chỉ có một lần này, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô và Từ Lâm Thanh sẽ có rất nhiều thời gian chung đụng.
Từ Lâm Thanh cười không nói gì.
Thời Thần nói không sai, khoảng thời gian này anh đúng là bề bộn nhiều việc.
Tụ họp, chụp tốt nghiệp, tiệc tốt nghiệp, còn có tổng duyệt cho lễ tốt nghiệp, anh bận đến mức thiếu chút nữa không thể phân thân.
Nhưng anh thực sự muốn được chứng kiến ​​thời khắc cô gái ấy tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.
Nếu như bỏ lỡ sẽ thực sự vô cùng đáng tiếc.
Từ Lâm Thanh không nói những điều này, mà chuyển sang chủ đề khác: “Anh còn chưa hỏi rõ đây, Ngải Lạc đó là ai?”
Thời Thần: “…..”
“Đó, đó là, là đó, là hậu bối của em trong hội sinh viên, Viện của bọn em.”
Thời Thần cố gắng tránh nặng tìm nhẹ.
“Ừm hứm?” Từ Lâm Thanh hừ nhẹ một tiếng.
Thời Thần tự nhận thấy không thể trốn tránh, thề thốt: “Thật không có gì mà! Em lấy nhân cách đảm bảo! Chỉ là một hậu bối thôi!”
Từ Lâm Thanh cười khẽ.
“Giống như ai đó, Hồ Tuệ Tình là hậu bối của anh, còn Ngải Lạc là hậu bối của em.” Thời Thần đảo mắt, kéo con tin ra.
Xem đi, như vậy Từ Lâm Thanh nhất định sẽ không nói được gì nữa!
“Ừ,” Từ Lâm Thanh tựa như cảm thấy Thời Thần nói rất có lý, gật đầu một cái.

Đương lúc Thời Thần đang mừng thầm vì thoát được một kiếp thì nghe thấy Từ Lâm Thanh tùy ý hỏi một câu: “Vậy, Trình Sơ thì sao?”
“…..”
Thời Thần lắp bắp: “Chỉ, chỉ là bạn học cấp ba của em mà thôi.”
Từ Lâm Thanh tiếp tục gật đầu, coi như là Thời Thần nói đúng: “Hy vọng là vậy.”

Cái chủ đề này, mỗi lần nhắc đến cũng chỉ làm người ta càng thêm rối rắm.
Thời Thần vùi đầu vào trong ngực Từ Lâm Thanh, mím chặt miệng, không nói ra lời muốn nói.
Cô chưa bao giờ hối hận vì mình đã từng thích Trình Sơ, một thiếu niên xuất sắc như vậy sẽ khiến trái tim của rất nhiều người rung động.
Nhưng đôi khi cô vẫn rất hi vọng, mọi thứ về bản thân, về quá khứ của cô đều liên quan đến người trước mặt.
Cũng giống như Từ Lâm Thanh, cả thanh xuân đều là cô.
*****
Lễ tốt nghiệp của Đại học W luôn được tổ chức hết sức hoành tráng.
Theo truyền thống của Đại học W, lễ tốt nghiệp sẽ được cử hành ở Áo Thao.

Có thể nói Áo Thao là thao trường có lịch sử nhất Đại học W, rất nhiều buổi lễ quy mô lớn sẽ được tổ chức tại đây.
W Thành cuối tháng 6 nóng nực vô cùng, mặt trời chói chang như thiêu như đốt, nhưng tất cả nhân viên đều rất nghiêm túc.
Xếp băng ghế trên thao trường, trên mỗi ghế đặt chai nước suối và quà kỷ niệm, chuẩn bị chỗ ngồi cho phụ huynh đến dự lễ tốt nghiệp của sinh viên tốt nghiệp…
Hết thảy mọi thứ đều ngăn nắp trật tự.
Rất nhiều nhóm có Thời Thần cũng đang thảo luận về lễ tốt nghiệp này.
“Nghe nói trường có mời ban nhạc đến! Đây là muốn toàn trường cùng high sao, thật là vui.”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng có nghe qua, ngày mốt là tổ chức lễ tốt nghiệp rồi, hai ngày nay ban nhạc bọn họ phải tập luyện cả đêm, thật là vất vả.”
“Các cậu nói xem, dựa theo thể chất người nổi tiếng trên mạng của trường chúng ta, một buổi lễ tốt nghiệp này có lại được cà lên hotsearch không nhỉ.”
…..
Thời Thần cho Từ Lâm Thanh đọc tin nhắn: “Nè, mai anh sẽ được ngồi giữa một đống phụ huynh đó, có vui không?”
“Cũng được.” Từ Lâm Thanh gật đầu, “Đến lúc đó cô bên cạnh bảo cô ấy đến gặp con gái, một chú khác bảo chú ấy đến xem con trai, nếu bọn họ đều nhìn về phía anh, anh sẽ nói anh đến đây để nhìn bạn gái anh.”
“…..”
Đừng nói nữa, đã tưởng tượng được rồi.
Thời Thần đang định nói gì đó tiếp thì thấy Tạ Vân Trì gọi điện tới.
“Alo, Thần Thần?” Tạ Vân Trì kêu cô, “Ngày kia là lễ tốt nghiệp của em đúng không?”
Thời Thần có chút khó hiểu, nhưng vẫn đáp lại.
“Ừ được, vậy ngày mai bọn anh sẽ mua vé máy bay đến W Thành.”
Thời Thần: “???”
Cô hoài nghi nhìn vào điện thoại mình, bắt đầu tự hỏi liệu thính lực của mình có xảy ra vấn đề gì hay không.

“Bọn anh?” Cô khiếp sợ, “Đến W ​​Thành?”
Tạ Vân Trì đáp lại: “Ừ, chú bảo nhất định phải tham gia lễ tốt nghiệp của trường em.”
Anh dừng lại, sau đó bổ sung, “Nhân tiện dùng bữa với Từ Lâm Thanh.”
“…..”
Thời Thần càng nghi ngờ nhân sinh.
Sao cô lại cảm thấy trọng điểm mới là câu sau nhỉ = =
Mặc dù vậy, Thời Thần vẫn đáp một tiếng.
Tuy cô không cho rằng bố cô có nhu cầu gì tham dự lễ tốt nghiệp của mình, nhưng nếu ông muốn đến, cô sẽ không ngăn cản nhiều.
Rất nhiều chuyện không phải cứ làm cái gọi là “đền bù” là có thể bù đắp lại, nhưng nếu những thứ như bù đắp này có thể khiến ông ấy cảm thấy an lòng, như vậy ít nhất nó vẫn có chút giá trị.
Thời Thần cúp điện thoại, mấp máy môi: “Cái đó, bạn học Từ, ngày mai anh… anh có thể sẽ phải ăn một bữa với bố cả cô của em.”
“Gặp phụ huynh?” Từ Lâm Thanh có hơi bất ngờ.
Hình như cũng được xem là gặp người lớn đi = =
Thời Thần hơi do dự…
Sao cô cảm thấy tiến triển giữa hai người họ có chút nhanh không tin được nhỉ?
Hơn nữa, trong nhận thức của mình, cô luôn thấy cái từ “gặp người lớn” dường như có móc nối với từ “kết hôn” cơ.
Cô vẫn đang là một sinh viên đại học tươi phơi phới, tại sao đột nhiên lại muốn gặp phụ huynh chứ?
Từ Lâm Thanh suy tư một hồi: “Cũng có lý, do anh trước đây không suy xét chu toàn.

Nghỉ hè này, bố mẹ anh cũng muốn gặp em.”
Thời Thần: “!!!”
Vừa rồi còn không có cảm giác “gặp phụ huynh” chân thực, Từ Lâm Thanh vừa nói, cô lập tức trở nên căng thẳng.
Cứ lo lắng là cô không nói trôi chảy được: “Cái này, nhanh vậy sao?”
“Em không muốn gặp à?” Từ Lâm Thanh khẽ liếc cô một cái, sau đó làm bộ thở dài, “Thôi được, mặc dù bạn gái anh hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi…”
Thời Thần lanh tay lẹ mắt dùng tay chặn miệng Từ Lâm Thanh lại.
Từ Lâm Thanh nhìn cô.
“…Nhìn.”
Chếch tịt, nếu để Từ Lâm Thanh tiếp tục, cũng không biết sẽ nói ra nội dung kiểu Tấn Giang cấm gì nữa.
Cô không cầm thú như vậy huhuhu, cô không có làm!

Nhưng!
Clm bây giờ còn đang đi dạo phố đấy, người đến người đi vô cùng bận rộn, ấy thế mà cô vừa nhìn thấy có một cô gái sát bên đi qua hai người bọn họ rồi còn quay đầu lại cười thiện chí với họ nữa.
Cô gái kia chắc chắn đã nghe thấy!
Thời Thần hoàn toàn bại trận.
Huhuhu, tại sao hiện tại cô đã bắt đầu lo lắng rồi TAT
“Đừng lo, bố mẹ anh rất cởi mở.” Từ Lâm Thanh an ủi cô, “Họ đã biết em từ lâu rồi.”
…Càng hồi hộp hơn.
Nhưng lúc này cũng vô ích.
Hơn nữa, so với sự căng thẳng của bản thân, bạn học Từ Lâm Thanh đột ngột phải gặp người nhà cô ngày mai vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Thời Thần hỏi anh: “Anh không hồi hộp sao?”
Từ Lâm Thanh thản nhiên như thường: “Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt.”
“…..” Hình như vậy.
Giới thượng lưu ở Viễn Thành cũng khá lớn, đến loại cực không thích xã giao như cô mà từ nhỏ đến khi đại học đã tham gia không ít các yến tiệc.
Nếu Từ Lâm Thanh chưa gặp qua bố Thời mới thực sự là điều kỳ lạ.
Mà đúng như Thời Thần dự đoán, bạn học Từ Lâm Thanh luôn luôn xuất sắc đến cùng cực, vẫn có thể trở nên đặc biệt ưu tú khi nhìn thấy gia đình cô.
Nhất cử nhất động của anh đều khiến người ta phải khen ngợi, chăm sóc Thời Thần hết sức chu đáo, đến như bố Thời tự nhận là thường nhìn các thanh niên đẹp trai tài giỏi cũng không thể không khen ngợi Từ Lâm Thanh một phen.
Từ Lâm Thanh vẫn bình đạm nói cảm ơn như cũ, không quan tâm thiệt hơn.
Thời Thần vô cùng đắc ý, một bên tay phải gắp đồ ăn cơm, một bên tay trái lặng lẽ meo meo đưa xuống dưới bàn mò mẫm tay Từ Lâm Thanh.
Chẳng qua mới lần mò một cái đã sờ tới chân anh.
Thời Thần cau mày, lắc lư tới lại tìm tay Từ Lâm Thanh.
Thừa dịp bố Thời và cô Thời ở phía đối diện đều đang cúi xuống ăn, Từ Lâm Thanh nhẹ nhàng kề đến bên tai Thời Thần, hạ giọng.
Đầu tiên Thời Thần vô cùng mẫn cảm cảm nhận được một luồng khí tức xộc vào trong tai, ngứa ngáy đến mức cô hơi không chịu nổi, suýt chút nữa không khống chế được thần trí.

Giây tiếp theo mới miễn cưỡng nghe thấy Từ Lâm Thanh nói gì ——
Bốn chữ vô cùng ngắn gọn.
“Đừng chạm lung tung.”
Thời Thần: “…..”
Cô lập tức đỏ mặt, rất nhanh muốn thu tay về, nhưng chưa kịp rút ra, Thời Thần đã cảm giác được tay mình đã bị bàn tay kia nắm chặt lấy.
Tim cô khẽ rung động.
Không kìm được nhéo tay Từ Lâm Thanh, Thời Thần ngạc nhiên nhìn anh một cái.
—— Tay của Từ Lâm Thanh trước giờ luôn rất ấm áp khô ráo nên cô vô cùng thích cầm lấy; nhưng bây giờ, cô cảm nhận được lòng bàn tay Từ Lâm Thanh ướt?
… Lo lắng?

Thời Thần cắn môi dưới, rồi đột nhiên lại cười.
Thật là, trước đó nhìn Từ Lâm Thanh nói chuyện đường hoàng như vậy, cô còn tưởng Từ Lâm Thanh không hồi hộp tí nào.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như cũng không có khả năng.
Bố Thời ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Thời Thần: “Thần Thần, con cười gì đấy?”
Không đợi Thời Thần trả lời, ông càng khó hiểu hơn: “Sao mặt con đỏ thế, có phải do điều hòa nóng quá không?”
Thời Thần nghẹn họng.
Tạ Vân Trì đã lâu không lên tiếng, lúc này mới thong thả mở miệng: “Không nhất định là thế.”
Bố Thời nhìn Tạ Vân Trì.
“Có thể là do…” Tạ Vân Trì liếc Thời Thần cười, “Thừa nhiều máu quá đó ạ.”
Bố Thời cau mày, “Vân Trì, con nói không đầu không đuôi gì vậy?”
Thời Thần nghe hiểu ám thị của Tạ Vân Trì: “…..”
Cô nhanh chóng chuyển đề tài: “Không có gì không có gì, chỉ là con nóng thôi.

Aiz, hôm nay mặt trời cũng không quá lớn mà, sao lại nóng vậy chứ? Ngày mai lễ tốt nghiệp còn ở ngoài trời, không biết còn nóng như nào nữa.

Thật là, sao trời không mưa chút cho mát mẻ chứ.”
Thời Thần vừa dứt lời, đột nhiên một vầng sáng chói lòa xẹt qua bầu trời vừa tối sầm lại, ngay sau đó là tiếng “đì đùng” của sấm vang lên, tiếp theo là tiếng mưa to “tanh tách”.
“…..”
Trong phòng bao chợt yên tĩnh.
Một giây kế tiếp, Từ Lâm Thanh dẫn đầu chịu không nổi, bật cười thành tiếng: “Không nhìn ra Thần Thần của chúng ta còn có thiên phú làm tiên tri đấy.”
Thời Thần đã sắp chui đầu vào trong khe hở mặt đất rồi.
Cô biết dự báo thời tiết W Thành luôn không chính xác, nhưng không đến nỗi không được như vậy chứ?
Không phải đã bảo ngày mai sẽ không mưa sao? Tại sao bây giờ đã bắt đầu sấm sét chớp giật rồi?
“Vậy lễ tốt nghiệp ngày mai của các con diễn ra ngoài trời…”
Thời Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn trong nhóm.
Sau một nhóm tin nhắn bùng nổ, cuối cùng cũng nhận được thông báo của chỉ đạo viên xuất hiện ——
“Không sợ mưa gió, hết thảy vẫn cứ theo thường lệ!”
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay thu dọn đồ đạc trong nhà, phát hiện ra rất nhiều đồ từ thời cấp 3 của mình.
…Tùy bút hồi đó mình viết ra khá hay = =
Mặc dù tiểu thuyết viết vào thời điểm đó hơi Mary Sue quá
Phiên ngoại còn khá dài, sẽ có tất cả những gì các bạn muốn xem ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận