Đây là lần đầu tiên Thời Thần ăn cơm với bạn cùng phòng của Từ Lâm Thanh.
Bạn cùng phòng của anh đã đợi ở nhà hàng trước, khi Thời Thần đi theo xuất hiện sau lưng Từ Lâm Thanh, ba người bạn cùng phòng đã đồng loạt bắt đầu đùa bỡn.
Thời Thần tự giác nhận ra khoảng thời gian yêu thương này đã khiến da mặt cô dày hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy ba chàng trai không ngừng ầm ĩ, trên mặt đều là loại biểu cảm và nụ cười ranh mãnh, Thời Thần vẫn không nhịn được vò đầu bứt tóc, hai má khẽ meo meo rớm ý hồng.
Từ Lâm Thanh kéo cô ngồi xuống, trừng mắt nhìn ba người bạn cùng phòng: “Các cậu đủ rồi đấy.
”
“Chị dâu!” Sài Tu Thành “đánh trống còn la làng”, “Lão Từ bắt nạt chúng tôi, cậu phải giúp chúng tôi một tay đi chứ.
”
Vốn Thời Thần còn hơi ngượng ngùng mà mặt lại càng đỏ hơn vì tiếng gọi “chị dâu” này.
Nhìn ba người con trai lớn đang đồng loạt nhìn cô, Thời Thần phải thốt lên: “A… anh ấy chắc không bắt nạt các cậu đâu mà?”
Cả ba người ngoại trừ Từ Lâm Thanh đều sửng sốt một chút, sau đó cười thành tiếng.
Đổng Phi Văn giơ ngón tay cái cho Từ Lâm Thanh: “Ánh mắt lão Từ tốt thật.
”
Thời Thần ngơ ngác nhìn Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh hoàn toàn không cảm thấy ngại chút nào, thậm chí còn bình tĩnh nhận lời khen ngợi của Đổng Phi Văn: “Cảm ơn đã khen.
”
Đổng Phi Văn trợn mắt há mồm.
Quả nhiên, Từ Lâm Thanh vẫn không biết xấu hổ như ngày nào.
Từ Lâm Thanh không nói quá nhiều khi đang ăn, à không đúng, chính xác là trừ khi đối mặt với Thời Thần, những lúc còn lại, anh luôn là một người không nói quá nhiều.
Thời Thần cũng đã nhiều lần tò mò về vấn đề này: “Bạn học Từ, sao anh không thích nói chuyện trước mặt người ngoài vậy?”
Hiển nhiên, bạn học Từ vô cùng hài lòng với từ “người ngoài” này.
Khi đó anh đã nói gì…?
Thời Thần nhớ lại.
À rồi, lúc đó anh nhàn nhã nhấp một ngụm trà bạc hà, thản nhiên đáp một chữ: “Lười.
”
….
.
Cho nên Từ Lâm Thanh nói ít không phải là vì mục đích ra vẻ ép buộc, không phải vì trời sinh tính tình thế, không phải vì những thứ kia thế nào, mà đơn giản chỉ vì lười.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thời Thần, Từ Lâm Thanh tiếp tục nhẹ giọng giải thích: “Nếu không sẽ có rất nhiều người tìm anh nói chuyện.
”
Thời Thần nhanh chóng hiểu ra.
Cũng phải, với mức độ đề tài Từ Lâm Thanh, cho dù anh không ở trong giang hồ, nhưng trên trên giang hồ cũng có tràn đầy truyền thuyết của anh, nếu anh thích nói chuyện vậy sẽ hỏng mất thôi.
Đoán chừng có lẽ kiệt sức cũng mệt chết rồi.
Cho dù là ăn cơm với bạn cùng phòng có quan hệ rất tốt mà Từ Lâm Thanh hầu như chỉ lắng nghe họ nói, cho dù không nói nhiều nhưng cảm giác tồn tại của anh không hề kém chút nào ——
Chỉ cần anh ngồi đó thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa anh luôn đưa ra những lời lẽ quan trọng nhất vào thời điểm mấu chốt nhất, được mệnh danh là người đúc kết lời vàng.
Ba người bạn cùng phòng không có khả năng bà tám được chuyện gì với Từ Lâm Thanh, nhưng điều đó không quan trọng, Thời Thần ở ngay bên cạnh anh đó, mà Thời Thần có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
“Chị dâu chị dâu,” Sài Tu Thành cắn xong một miếng, không kịp đợi mà hỏi luôn, “Cậu với lão Xu quen nhau như thế nào vậy?”
Thời Thần ngoan ngoãn khéo léo: “Gặp từ hồi cấp 3, lúc trước mình đến trại hè Đại học B bị mất tiền, tìm Từ Lâm Thanh vay tiền, rồi quen nhau”.
Ba người bạn cùng phòng: “Oa!”
Thời Thần: “….
.
”
“Chị dâu chị dâu,” Đổng Phi Văn nhanh chóng tiếp lời, “Lão Từ thật sự đã phải lòng em nhiều năm rồi sao? Hóa ra trước đây mỗi lần lão Từ từ chối những cô gái khác đều nói cậu ta có người mình thích đều là thật à?”
Thời Thần do dự một lúc rồi gật đầu.
Ba người bạn cùng phòng: “Oa!”
Thời Thần: “….
.
”
Khi Dư Hưng còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, Từ Lâm Thanh giọng điệu lạnh nhạt nói: “Các cậu hỏi đủ chưa?”
“Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, ai còn quan tâm cậu…” Đổng Phi Văn xua tay, chuẩn bị tiếp tục hỏi lại bị Sài Tu Thành lanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Sài Tu Thành hắng giọng “khụ” một tiếng, thấp giọng nói: “Cậu còn phải học nghiên cứu sinh đấy, không cần lão Từ sửa bug cho cậu thật sao?”
Đổng Phi Văn: “….
.
”
Kịp thời im miệng.
“Hahaha, hahaha,” Thái độ Đổng Phi Văn lập tức quay ngoắt 180 độ, ngượng cười hai tiếng, sau đó che miệng mình, “Không hỏi không hỏi.
Chị dâu ăn đi, ăn đi.
”
Từ Lâm Thanh hài lòng gật đầu, gắp cho Thời Thần một miếng thăn heo xào chua ngọt, dùng một thái độ hoàn toàn trái ngược với bạn cùng phòng nói Thời Thần: “Thần Thần, mặc kệ bọn họ, ăn đi.
”
Ba người bạn cùng phòng “chặc chặc” cảm khái, sáu mắt nhìn nhau, nội dung trong mắt họ giống nhau như đúc ——
Từ Lâm Thanh là tiêu chuẩn của một tên! Vợ! Nô!
Thời Thần khiếp sợ.
So sánh cách đối xử trên trời mình và các bạn cùng phòng bị hất sang một bên…
Không! Công! Bằng!
Nhưng Thời Thần chỉ dám hét lên trong lòng.
Sau đó thử dài lần thứ một ngàn, Từ Lâm Thanh đúng là loại thường ở trung tâm bão tố, anh cũng tự bất động thành nhân vật truyền kỳ.
So với chỗ ngồi của phụ huynh Từ Lâm Thanh, khi Thời Thần tham dự lễ khai giảng (?) trường Đại học Q, đãi ngộ có vẻ tốt hơn không ít.
—— Chủ yếu là vì Từ Lâm Thanh thực sự quá nổi tiếng, hơn nữa anh còn là người phát biểu trong lễ tốt nghiệp với tư cách là đại diện tốt nghiệp xuất sắc năm nay, nên Thời Thần cũng được ngồi ở hàng ghế đầu.
Cô không biết mình lấy thân phận gì để ngồi đây, dù sao bên cạnh cô chính là một vị giáo sư già.
Vị giáo sư già nhìn cô gái nhỏ có vẻ bình tĩnh ngồi ở góc hàng ghế đầu, trầm giọng hỏi: “Cô bé, em tên là Thời Thần à?”
Thời Thần: “….
.
”
Cô đã nổi tiếng như vậy rồi sao??
Vị giáo sư già cười “haha” hai tiếng: “Haiz, mấy đứa trẻ tuổi các em đừng tưởng rằng người già chúng tôi không biết Internet được không, thầy xem video Lâm Thanh hát cho các em nghe rồi, xem đi xem lại những năm sáu lần đấy.
”
….
.
Thời Thần bắt đầu nhìn xung quanh xem có lỗ nào trên mặt đất có thể chứa được cô không.
“Lâm Thanh chúng ta ấy à, thực sự là một đứa trẻ ưu tú,” Vị giáo sư già gật đầu với Thời Thần, “Mặc dù đây là lần đầu tiên thầy nhìn thấy em, nhưng thầy cảm thấy em khẳng định cũng là một cô gái rất tốt, hy vọng em và Lâm Thanh có thể hòa thuận.
”
Thời Thần khựng lại, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô mỉm cười trả lời: “Chúng em sẽ ạ.
”
Lúc này vị giáo sư già mới quay đầu tiếp tục nói chuyện với những người bên cạnh.
Thời Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp.
Sau đó, nghe vị giáo sư già nói với các giáo sư và viện sĩ bên cạnh.
“Nhìn mau nhìn mau, đó là bạn gái Từ Lâm Thanh đấy, xinh không? Tôi đã nói cô gái nhỏ nhất định sẽ rất đẹp mà!”
Rồi sau nữa, Thời Thần bi thảm bị vây xem.
Thậm chí còn có thể nghe thấy họ thân thiết đàm luận: “Ừ, đẹp thật, ánh mắt tiểu Từ không tệ.
”
“Trông đã thấy là một đứa trẻ đứa bé hiểu chuyện.
”
“Tiểu Từ vất vả mãi mới yêu đương được một lần, trận chiến này so với người khác còn lớn hơn nhiều nhỉ.
”
….
.
Thời Thần ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ như không nghe thấy bất cứ lời nào.
Nhưng mà!
Cô thực sự đã nghe được toàn bộ đó hiuhiu.
Nội dung lễ tốt nghiệp của Đại học Q cũng tương tự như Đại học W, nhưng đối với Thời Thần mà nói thì hoàn toàn khác.
Không chỉ vì sự thay đổi của thân phận nhân vật, mà còn vì ——
“Nội dung thứ tư của buổi lễ tốt nghiệp sẽ được tiến hành ngay sau đây, xin mời Từ Lâm Thanh đại diện cho những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, sẽ lên sân khấu phát biểu!”
Vừa rồi chủ nhiệm nói chuyện còn có rất nhiều sinh viên không tập trung, lúc này nghe được ba chữ “Từ Lâm Thanh”, tất cả đều lên tinh thần.
Mỗi người đều ngồi thẳng dậy nhiệt liệt vỗ tay, Thời Thần chỉ có thể nghe thấy tiếng vỗ tay dồn dập vang lên khắp hội trường.
Thời Thần lắc đầu cười khẽ, một lần nữa càng hiểu rõ được mức độ nổi tiếng của bạn trai mình rốt cuộc như thế nào.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Từ Lâm Thanh bước từng bước chậm rãi lên bục phát biển.
Anh vừa xuất hiện, tiếng vỗ tay nóng bỏng ban nãy lúc này càng trở nên vang vọng hơn.
Thời Thần biết tại sao.
Từ Lâm Thanh trước nay đã luôn ưa nhìn, hôm nay càng nhìn càng lên một cảnh giới mới.
Vốn dĩ cô cho rằng dù có thích gương mặt của Từ Lâm Thanh đến đâu thì sau khi ngắm lâu như vậy cô cũng đã có một khả năng miễn dịch nhất định.
….
.
Nhưng lần đầu tiên Thời Thần nhìn thấy khuôn mặt của Từ Lâm Thanh ngày hôm nay, đã trực tiếp bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Quá đẹp rồi đấy.
Hôm nay anh mặc đồng phục cử nhân thêm áo sơ mi bên trong, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cảm giác cao quý không gì sánh được.
Mà mỗi khi nhìn thấy Thời Thần, Từ Lâm Thanh nhẹ nhàng cong khóe môi về phía cô.
Thời Thần…
Thực sự phải thừa nhận rằng cô phải cố gắng hết sức để kìm nén bản thân, nếu không cô chắc chắn sẽ làm điều gì đó cực kỳ mất mặt ở nơi công cộng.
Cũng giống như anh bây giờ, đứng ở trung tâm, mặc đồng phục cử nhân màu đen càng thể hiện khí chất thanh tao tao nhã của anh, thân hình cao ngất nhận mọi cái nhìn chăm chú của mọi người.
Từ Lâm Thanh không chút cứng nhắc nào, cả người như phát sáng, hào quang vạn trượng.
Lúc này Thời Thần mới nhận ra cô cũng có lòng hư vinh mạnh mẽ như vậy.
“Xin chào mọi người, tôi là Từ Lâm Thanh.
Rất vui khi được đứng đây hôm nay với tư cách là đại diện cho những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc phát biểu.
” Từ Lâm Thanh hơi khom người, thể hiện một khí thế vô cùng xuất sắc.
“…Hình như có rất nhiều người đã hỏi tôi bốn năm học chính quy Đại học Q có cảm nghĩ như thế nào.
” Là bài nói rất hợp lý ngay thẳng mà vô cùng phong phú kiểu Từ Lâm Thanh, “Trong thời gian bốn năm này dường như tôi đã đạt được rất nhiều thành quả…”
Bản thảo rõ ràng đã ở trên sân khấu, nhưng Từ Lâm Thanh không nhìn xuống bản thảo xem lần nào.
Anh chỉ sử dụng giọng nói tuyệt vời của mình, nói ra từng chút một hết sức chân thành và dẫn dắt người khác cộng hưởng với mình.
Tất cả mọi người chăm chú lắng nghe, nhất thời còn nể tình vỗ tay tán thưởng, không khí hiện trường càng lúc càng cao.
Bài phát biểu của Từ Lâm Thanh không dài nhưng để lại ấn tượng khắc sâu.
Anh nói xong câu cuối cùng, dừng lại, rồi mỉm cười.
—— Đó là nụ cười đầu tiên vui vẻ nhất trong ngày hôm nay, đẹp đến nỗi phạm quy, thậm chí Thời Thần còn có thể nghe thấy tiếng ai đó bắt đầu thấp giọng hét lên.
“…Điều khác biệt nhất của ngày hôm nay so với trước đây, đó là người bạn gái tôi yêu bảy năm sắp bước sang tuổi thứ tám đang ngồi phía dưới nhìn tôi.
”
Từ Lâm Thanh dán mắt vào trên người Thời Thần.
“Mà điều tôi luôn muốn nói với cô ấy là…”
“Nếu lúc nào đó em đã sẵn sàng để kết hôn với anh, xin hãy nói cho anh biết.
”
“Từ bảy năm trước, anh đã muốn gọi em là bà Từ rồi.
”