Edit: Bạch Linh.
Nghe ngữ điệu của Diệp Oản Oản, trong lòng Giang Yên Nhiên đột nhiên dâng lên một trận ấm áp, cười đáp: "Đây là lần đầu tiên mình phát hiện ra cậu xấu bụng như vậy đấy!"
Trầm Mộng Kỳ bị bôi đen còn không biết, lại còn coi Diệp Oản Oản là kẻ ngốc nữa.
"Cảm ơn đã khen ngợi! Ây da! Mau xem! Sở Phong kìa!" Diệp Oản Oản nhìn thấy một nam sinh tuấn lãng tựa như ánh mặt trời từ phòng nghỉ đi ra.
Nam sinh mặc đồ bóng rổ xanh trắng đan xen, mái tóc màu nâu ngắn hơi xoăn nhẹ, trên trán buộc một dải lụa màu, cơ bắp phô ra những đường cong xinh đẹp lại không khoa trương, tướng mạo xuất sắc tới nỗi có thể dễ dàng nhìn thấy trong một đám nam sinh.
"A a a! Sở Phong! Là học trưởng Sở Phong!"
"Học trưởng Sở Phong thật đẹp trai!"
Các cô gái khóa dưới không kìm được mà thét ra tiếng, thậm chí có không ít nữ sinh của Thanh Hòa cũng thét chói tai.
Ở đội bóng rổ Cẩm Tú, kỹ thuật chơi bóng của Sở Phong cũng không nổi danh, cậu ta chơi bóng rổ hoàn toàn chỉ vì thích mà thôi, nhưng ai bảo giá trị nhan sắc của người ta lại cao như vậy!
Nhưng so với vẻ cà lơ cà phất ngày thường, hôm nay trạng thái của Sở Phong rõ ràng hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt của nam sinh sắc bén, nghiêm túc dẫn đầu đội ngũ, khác hẳn với hình tượng nghiêm túc ngày thường, càng khiến cho các nữ sinh điên cuồng gào thét.
Diệp Oản Oản đang muốn khen một câu, kết quả! Nam sinh đang bình tĩnh tốt đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã ngay giữa sân!
"Ôi! "
Diệp Oản Oản có thể nhận ra lúc Sở Phong té ngã là vì đang nhìn Giang Yên Nhiên.
"Định lực quá kém rồi chàng trai!" Diệp Oản Oản đỡ trán: "Mới nhìn một chút thôi mà suýt vấp ngã, chờ lát nữa cậu định thi đấu thế nào đây?"
Trong sân liền rộ lên trận cười vang cùng tiếng hô "Học trưởng Sở Phong cố lên", "Trai đẹp suýt vấp ngã cũng thật đáng yêu.
"
Giang Yên Nhiên nhìn nam sinh đang xấu hổ vò đầu trên sân thi đấu thì hơi hoảng hốt.
Tuy đã quyết định thử xem, nhưng kỳ thật lấy trạng thái của cô hiện giờ, thật sự không có cách nào có cảm tình mới với người khác nhanh như vậy.
Mặc dù vậy, khi thấy bộ dạng xấu hổ quẫn bách của nam sinh, cô ấy cũng không chán ghét như trong tưởng tượng.
Giang Yên Nhiên nhìn Sở Phong, đột nhiên có cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang dừng ở trên người mình, liền dời ánh mắt sang hướng khác, vậy mà lại chạm với ánh mắt của Tống Tử Hàng.
Tống Tử Hàng! Đang nhìn mình?
Chắc là ảo giác nhỉ? Vừa nãy chắc anh ta đang nhìn Trầm Mộng Kỳ.
Diệp Oản Oản thấy Giang Yên Nhiên đang nhìn Tống Tử Hàng, lập tức nhắc nhở: "Nhìn chỗ nào vậy bảo bối, bắt đầu từ bây giờ tầm mắt cậu chỉ có thể dừng ở trên người Sở Phong, không được nhìn Tống Tử Hàng, nhớ kỹ!"
Giang Yên Nhiên giật mình, gật gật đầu: "Ừm!"
Từ chỗ của Diệp Oản Oản có thể nhìn thấy các đồng đội của Tống Tử Hàng đang cười hì hì vây quanh anh ta, hình như đang trêu ghẹo, một đám nam sinh nhìn về phía Trầm Mộng Kỳ và Giang Yên Nhiên.
"Lão đại! Diễm phúc không cạn nha! Có tận hai mĩ nữ đến cổ vũ cho anh, còn vì anh mà tranh giành tình cảm!"
"Ghen tị muốn chết! Chia cho tôi một người là đủ rồi!"
"Nói thật, lần đầu tiên tôi thấy Giang đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, dáng người cũng quá đỉnh! Tôi cảm thấy cô ấy không kém cạnh Trầm Mộng Kỳ đâu! Lão đại, anh thật sự không muốn suy xét sao?"
"He he, hay là lão đại nhận cả hai đi!"
! !
Có người đàn ông nào mà không muốn được các cô gái đẹp quan tâm, lời các đồng đội nói hiển nhiên thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta, nhìn Giang Yên Nhiên cũng thuận mắt không ít, huống hồ hôm nay Giang Yên Nhiên quả thực vô cùng diễm lệ.
Tống Tử Hàng đắc ý: "Hừ, đừng nói giỡn nữa, thi đấu sắp bắt đầu rồi! Lần này mọi người nhất định phải thắng! Đã rõ chưa?"
"RÕ!!!"
Tống Tử Hàng đang cổ vũ đồng đội nên không chú ý trong đội ngũ của Cẩm Tú có một ánh mắt giận dữ đang nhìn chằm chằm anh ta.