Edit: Bạch Linh.
Tống Tử Hàng nhìn thoáng qua Trầm Mộng Kỳ, rõ ràng rất vừa lòng.
Cô gái hào phóng hiểu chuyện như vậy mới xứng đôi với anh ta, nhưng Giang Yên Nhiên hay ghen như vậy cũng có chút đáng yêu.
Tống Tử Hàng cảm thấy thái độ trước kia của mình đối với Giang Yên Nhiên có hơi ác liệt, vì thế chủ động đi về phía Giang Yên Nhiên, sắc mặt dịu đi không ít, nhưng giọng điệu lại cao cao tại thượng: "Yên Nhiên, anh biết tấm lòng của em đối với anh, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Lúc trước em dây dưa với anh như vậy, điều này quả thực làm anh cảm thấy không thoải mái, nhưng dù sao chúng ta cũng biết nhiều năm, chỉ cần từ nay về sau em đừng quá khích, cũng đừng tiếp tục làm tổn thương Mộng Kỳ, sau này mọi người vẫn có thể làm bạn..."
Giang Yên Nhiên vô cảm nhìn Trầm Mộng Kỳ và Tống Tử Hàng đứng trước mặt, không kiên nhẫn mở miệng: "Chó ngoan không cản đường, làm phiền tránh đường."
Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ và Tống Tử Hàng chợt cứng đờ.
Giang Yên Nhiên không để ý tới họ, nói xong liền đi lướt qua hai người, trong tay cầm chặt bình nước, tiếp tục đi lên phía trước.
Thấy một màn như vậy khiến tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Hả? Vậy Giang Yên Nhiên muốn đi đâu vậy?"
"Chẳng lẽ không phải đi tìm Tống Tử Hàng sao?"
"Ngoại trừ Tống Tử Hàng thì cậu ấy còn có thể tìm ai nữa? Hả? Kia không phải hướng đi đến đội bóng rổ Cẩm Tú sao?"
......
Trước vô số ánh mắt tò của mọi người, Giang Yên Nhiên đi về phía đội bóng rổ Cẩm Tú.
Không chỉ những người bên Thanh Hòa, những thành viên của đội bóng rổ Cẩm Tú đang ủ rũ trông thấy một cô gái xinh đẹp đi về phía họ cũng lập tức ngẩn người.
"Oa! Mỹ nữ kìa! Đó là ai vậy?"
"Không quen mà!"
"Hình như là nữ sinh bên Thanh Hòa đó!"
Trong đó có một nam sinh tóc vàng đẩy mọi người ra, ân cần đi tới trước mặt Giang Yên Nhiên: "Vị mỹ nữ này, xin hỏi cậu tìm ai?"
"Đây không phải Giang Yên Nhiên sao? Sao lại đi tới chỗ chúng ta vậy?" Cách đó không xa, đội trưởng đội bóng rổ còn đang làm công tác tư tưởng tâm lý cho Sở Phong bỗng nghi ngờ mà nói thầm.
Giang Yên Nhiên trả lời: "Tôi tìm Sở Phong."
"Sở Phong..."
Ai!? Sở Phong?
Đội trưởng kinh ngạc nhìn về phía Sở Phong.
Sở Phong ngây người, lỗ tai đỏ bừng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, trông chả khác gì vừa chạy 3000 mét cả.
Nam sinh tôi vàng nghe vậy lập tức thất vọng: "Ồ, không phải chứ! Hóa ra tìm đồ ung thư Sở Phong kia! A a a! Ai đá tôi vậy!"
Nam sinh tóc vàng vừa mới dứt lời đã bị Sở Phong đạp một cái.
Sở Phong khẩn trương đến mức run rẩy tay chân, còn tỏ vẻ bình tĩnh gắng gượng nhìn về Giang Yên Nhiên đang đi đến: "Yên Nhiên...!Cậu...!Cậu tìm tôi..."
Giang Yên Nhiên gật đầu.
"Có việc gì sao?" Sở Phong cảm thấy mình xong đời rồi, chắc chắn vừa nãy biểu hiện quá tệ, còn chưa kịp xuất sư đã tèo rồi!
Sở Phong còn đang tự bổ não, Giang Yên Nhiên đột nhiên đưa bình nước đến trước mặt cậu ấy: "Cho cậu này."
"..." Sở Phong dại ra, chẳng khác nào băng tuyết tan chảy, hoa nở xuân về.
Nam sinh kích động nhận lấy bình nước, chẳng khác nào vừa nhận được Ngọc Tỷ Truyền Quốc: "Cảm...!cảm ơn..."
Giang Yên Nhiên đưa nước xong, theo bản năng nhìn về phía khán đài.
Diệp Oản Oản đang vô cùng khoa trương dùng khẩu hình nhắc nhở cô tiếp tục làm bước tiếp theo.
Giang Yên Nhiên không có cách nào, ngẫm lại hôm nay cậu ấy chơi thành như vậy một phần cũng thuộc về trách nhiệm của mình, vì thế đành phải dựa theo những gì Diệp Oản Oản dạy cô ấy làm.
Giang Yên Nhiên nâng khăn lông màu trắng trong tay lên, nhẹ nhàng lâu mồ hôi trên trán nam sinh, sau đó nói tiếp: "Cậu cố lên."
Sở Phong: "..."
Tôi là ai, đây là đâu, vì sao trước mặt tôi lại nở đầy hoa vậy?