Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhưng quả thật cô không hiểu gì về Tư gia cả, có những chuyện không biết cũng rất bình thường, nếu Tư Dạ Hàn nói cho cô biết, cũng không chắc là thật.
"Tư Dạ Hàn! Mày sẽ gặp báo ứng! Mày sẽ gặp báo ứng đấy! Mày nghĩ tao không biết sao! Anh hai, anh ba, anh tư...!Còn có cả lão lục, lão bát...!Tất cả đều chết trong tay của mày! Tao phải đi nói cho bà nội! Tao muốn đi nói cho tất cả trưởng lão của Tư gia! Bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày! Tuyệt đối không bỏ qua cho mày!!"
Người đàn ông kia đã không còn cách nào đi, chỉ có thể điên cuồng gào thét, ngọa nguậy thân thể cố gắng trèo ra ngoài.
Tư Dạ Hàn cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn người kia dùng hơi thở cuối mưu toan vùng vẫy thoát chết.
Người đàn ông kia đã lết đến cửa, đưa tay chuẩn bị mở ra.
Lúc này, một cái bóng trắng nhanh như tia chớp nhào tới, gầm lên một tiếng, căn đứt cổ của ông ta.
Cổ của người đàn ông giống như diều đứt dây vậy, bị lệch một bên, máu tươi như hoa nở rộ, lan tràn khắp phòng khách, thậm chí còn kèm theo tiếng nhai xương kẻo kẹt của bạch hổ..
Một màn như vậy đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Diệp Oản Oản, cho dù đã sống lại một lần, cô cũng không nhịn được.
"A!" Diệp Oản Oản không nhịn được nữa phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Cùng lúc đó, cô vẫn còn đứng sau cửa, không cẩn thận đã đẩy cửa ra.
Giây kế tiếp, cô liền đối mặt với con ngươi băng lãnh gần như có thể khiến máu trong người đông lại, cũng có thể thấy rõ hoàn toàn cảnh tượng như địa ngục trong phòng khách.
Hứa Dịch thấy Diệp Oản Oản thì choáng váng, kinh hoàng hỏi: "Diệp tiểu thư...!Sao ngài lại ở đây?"
Xong rồi!
Tại sao Diệp Oản Oản lại đột nhiên xuất hiện ở đây!
Thanh niên áo đen bên cạnh Tư Dạ Hàn thấy Diệp Oản Oản bị dọa đến trắng bệch thì cau mảy, rõ ràng cho thấy sự chán ghét và khinh bỉ.
Khoảng thời gian này quan hệ của cô và Tư Dạ Hàn đã hòa hoãn không ít, khiến cho cô lầm tưởng ma đầu này là con người.
Ha, Tư Dạ Hàn...!Tư Dạ Hàn sao có thể là người bình thường?
Nếu anh là người, kiếp trước cô cũng không điên cuồng muốn rời khỏi anh như vậy.
Cố Việt Trạch nói Tư Dạ Hàn hung ác ngoan độc, thích chết chóc thành tính, đã là nói nhẹ rồi.
Đến nay cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô thấy anh gϊếŧ người ở kiếp trước, cảnh tượng lúc ấy hoàn toàn không thua gì lần này cả.
Lúc đó cô bị dọa sợ đến điên rồi, điên cuồng mắng anh là ma quỷ, gào khóc để anh thả mình đi, đem tất cả những lời ác độc để nguyền rủa anh, náo loạn suốt nửa tháng, còn bệnh nặng một trận, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi, còn bị buộc thấy lại tình cảnh như vậy một lần nữa, chờ đến khi cô thoi thóp, Tư Dạ Hàn mới bỏ qua cho cô.
Quá nhiều kí ức vọt tới, trán Diệp Oản Oản đau đớn một hồi, nhưng tất cả những kí ức này chỉ thoáng qua trong vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Diệp Oản Oản lấy tốc độ cực nhanh tỉnh táo lại, phủi bụi trên người đứng lên, đeo cặp lại, xách túi bánh bao trong tay từng bước tiến tới phía của Tư Dạ Hàn.
Đối mặt với vẻ thất thố kinh hoàng của Hứa Dịch, sắc mặt lạnh băng của thanh niên, dưới chân máu tanh tràn ngập, âm thanh nhai xương người của hổ trắng, cuối cùng cô bước trước mặt Tư Dạ Hàn.
Đem bánh bao trong túi đưa đến bên cạnh anh, cô điều chỉnh giọng cho bình tĩnh lại: "Ừm...!Anh đói không? Lúc về em thuận đường mua cho anh vài cái bánh bao, rất ngon đấy."