Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Rống!!!"
Diệp Oản Oản vừa mới buông lỏng, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng gầm kinh thiên động địa, mặt đất dường như cũng rung theo tiếng gầm.
"A!" Tiếng gầm đột nhiên vang lên, Diệp Oản Oản bị dọa đến hồn phi phách tán, sợ nhũn chân vội vàng nhào qua phía Tư Dạ Hàn.
Bị cả bánh bao và thiếu nữ nhào vào trong lòng, Tư Dạ Hàn: "...."
Hứa Dịch: "..."
Diệp Oản Oản lúng túng nhìn Tư Dạ Hàn, sau đó trừng con hổ trắng còn dính máu tươi trong miệng đang gầm mình, thật là sợ muốn chết.
Em gái ngươi! Đang êm đang lành gầm cái gì mà gầm!
Chống đỡ lâu như vậy, cứ như vậy hại cô bị lộ tẩy!
Cô diễn nãy giờ dễ lắm sao?
Hổ trắng thấy Diệp Oản Oản nhào qua phía Tư Dạ Hàn, mặc dù không tiến thêm nữa, nhưng vẫn quanh quẩn bên ghế sofa, nhìn Diệp Oản Oản vô cùng không thân thiện.
Chính là ánh mắt nhìn kẻ xâm lăng lãnh địa của mình đấy.
Con hổ trắng này là sủng vật Tư Dạ Hàn nuôi ở Cẩm Viên.
Xung quanh Cẩm Viên là một mảng rừng lớn, hổ trắng thường xuyên quanh quẩn một mình trong núi.
Con hổ này được đặt tên là Slutte, dịch theo tiếng Na Uy có nghĩa là chấm dứt, chỉ nghe tên đã biết nó là hung thú chứ không phải mèo con trong gánh xiếc.
Kiếp trước, cô sợ hãi và chán ghét con hổ trắng này không thua kém gì Tư Dạ Hàn cả.
Sau khi sống lại, mặc dù tận mắt thấy nó cắn đứt cổ người và nghe tiếng rống đáng sợ, ngoại trừ sự sợ hãi theo bản năng, cô đã không còn sự chán ghét, ngược lại có chút hoài niệm.
Kiếp trước, con hổ trắng cô cực kì ghét này lại cứu sống cô mấy lần, cuối cùng vì để ngăn cản những kẻ muốn hại cô nên đã bị rơi vào bẫy.
Cô trơ mắt nhìn hổ trắng vì bảo vệ mình nên bị những người kia chém đến chết mà chẳng thể làm gì.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Diệp Oản Oản có chút ướŧ áŧ.
Biểu hiện như vậy, trong mắt mọi người xung quanh chính là bị dọa phát khóc.
Quả nhiên bên người truyền tới một tiếng cười giễu cợt, là thanh niên áo đen kia, tên là Lưu Ảnh.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Người này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại là cao thủ giỏi nhất bên cạnh Tư Dạ Hàn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, rất nhiều việc không lộ ra bên ngoài ánh sáng đều do y giải quyết.
Cũng giống kiếp trước, Lưu Ảnh hận cô đến thấu xương, thậm chí từng không tiếc lấy cái chết để gián ngôn.
Quan hệ của cô với y cũng như nước với lửa.
Tư Dạ Hàn nhìn thiếu nữ đang luống cuống trong ngực mình, đôi mắt dừng lại một chút, sau đó đưa tay xoa đầu cô, anh híp mắt nhìn về phía hổ trắng: "Slutte."
Hổ trắng biết chủ nhân đang cảnh cáo, vì dã tính khó thuần nên vẫn gầm thét trầm thấp, tựa như giây kế tiếp sẽ nhào tới xé xác Diệp Oản Oản.
Một người một hổ cứ giằng co như vậy.
Tận mấy phút sau, dưới ánh mắt lạnh băng của chủ nhân, hổ trắng mới không tình nguyện mà rời đi.
Con hổ này ngay cả Tư Dạ Hàn cũng không có cách nào khống chế hoàn toàn, không thể trách kiếp trước Diệp Oản Oản sợ hãi như vậy.
Chỉ là rất lâu sau đó cô mới biết, có lúc lòng người so với dã thú còn đáng sợ hơn nhiều.
Sau khi hổ trắng rời đi, Tư Dạ Hàn lạnh nhạt liếc Hứa Dịch: "Tự đi lĩnh phạt."
Hứa Dịch đang ngẩn người, nghe vậy vội đáp lại một tiếng: "Dạ."
Anh ta biết đây là kết quả nhẹ nhất rồi.
Vừa rồi Diệp Oản Oản nói câu "Anh đói không" đã cứu tất cả mọi người, cũng cứu luôn cô ấy.
Đoán chừng là Diệp Oản Oản bị hù dọa nên rối rắm, vì thế mới phản ứng khác thường.
Nếu không tính cách của một người sao có thể biến hóa lớn như vậy?