Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vừa rồi khi thấy Tống Tử Hàng từ xa, Diệp Oản Oản đã lén gửi cho Sở Phong một tin nhắn ngắn.
Cậu ấy có nắm được cơ hội hay không thì phải dựa vào khả năng lĩnh ngộ của mình rồi.
Diệp Oản Oản thu hồi ánh mắt, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Tống Tử Hàng, nói nhỏ: "Đội trưởng Tống, Yên Nhiên đã nói cậu ấy không thích, tại sao anh còn bắt cậu ấy ăn? Cậu ấy cũng không phải thùng rác..."
Tống Tử Hàng nghe vậy thì đen mặt lại, trợn mắt với Diệp Oản Oản: "Cái gì gọi là thùng rác? Đồ xấu xí! Cô đừng ở đây khích bác ly gián! Tôi chẳng qua không muốn lãng phí mà thôi!"
Tống Tử Hàng không để ý tới Diệp Oản Oản nữa, cố nén giận tiếp tục dụ dỗ: "Yên Nhiên, chuyện lúc trước anh biết anh có hơi quá đáng, nhưng nếu em không hại Mộng Kỳ trước, anh cũng sẽ không dùng hạ sách này! Lúc ấy nếu anh không ra mặt giải vây cho Mộng Kỳ, cô ấy sẽ bị bao nhiêu người hiểu lầm và mắng chửi? Quan hệ của em và Mộng Kỳ tốt như vậy, chẳng lẽ em nhẫn tâm sao?"
Giang Yên Nhiên cho rằng mình sẽ đau lòng, nhưng nghe những lời này chỉ còn lại chết lặng, cười nhạt nói: "Cho nên anh nhẫn tâm để tôi bị hiểu lầm và bị chửi mắng?"
Đến bây giờ Tống Tử Hàng vẫn chưa đặt Giang Yên Nhiên trong lòng.
Anh ta tưởng chỉ cần anh ta đối tốt với cô ấy một chút, cô ấy nhất định sẽ chạy lại bên anh ta, cảm kích anh ta, nào biết Giang Yên Nhiên sẽ không nể mặt mình như vậy.
Vì vậy Tống Tử Hàng dần dần mất kiên nhẫn, mặt lạnh xách túi nilon, giọng nói mang theo mấy phần cao cao tại thượng và thiếu kiên nhẫn: "Yên Nhiên, người trên mạng chửi mắng em là điều anh không thể nào đoán trước được.
Lại nói, cùng lắm là mỗi người nói em mấy câu, không tạo được thương tổn mang tính chất thực tế nào cả, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ này nên em muốn chúng ta tuyệt giao hay sao? Anh mặc dù không cẩn thận nhớ nhầm sở thích của em, nhưng anh cũng thật tâm xin lỗi em rồi mà."
Trong miệng nói thật lòng, lời nói lại không hề có nửa điểm thật.
Tống Tử Hàng còn đang làm bộ làm tịch diễn thuyết, đột nhiên một cái bóng tựa như một trận gió vọt tới trước mặt bọn họ.
Nam sinh cao ráo đầu đầy mồ hôi chạy tới trước mặt bọn họ, cúi người thở hồng hộc: "Yên...!Yên Nhiên..."
"Sở Phong..." Giang Yên Nhiên kinh nhạc nhìn quần áo đều bị mồ hôi làm ướt đẫm của Sở Phong: "Cậu làm sao thế?"
"Tớ không sao, không có việc gì! Tớ mua cho cậu bữa sáng, nhưng lại không biết cậu thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ đều mua một ít."
Nhìn Sở Phong ngay cả tay để lau mồ hôi cũng không có, hai tay bao lớn bao nhỏ, thậm chí ngay cả cánh tay cũng treo đầy đồ.
Nói không khoa trương, người không biết còn tưởng cậu ấy là shipper đấy!
Xem những thứ Sở Phong treo trên tay, đều là bữa sáng ngon miệng bổ dưỡng, dường như tất cả những thứ có thể mua được trong menu cậu ấy đều mang tới cả.
So sánh số lượng và thành ý, đồ Tống Tử Hàng đem tới quả thật vô cùng mộc mạc.
Quả nhiên Tống Tử Hàng nhìn thấy Sở Phong liền đổi sắc mặt, nhìn những thứ trong tay, sắc mặt đã đen như đáy nồi.
Giang Yên Nhiên ngẩn người: "Nhưng...!Những thứ này nhiều quá...!Sao tớ có thể ăn hết được..."
Sở Phong lập tức đáp: "Cậu chọn thứ cậu thích là được!"
"Sẽ rất lãng phí..."
"Sẽ không sẽ không, phần còn dư lại tớ sẽ ném cho đám nhóc trong lớp kia, bọn họ được nhận sẽ suиɠ sướиɠ phát điên đấy, cậu nhanh chọn đi!"
Giang Yên Nhiên nhìn mồ hôi trên mặt đối phương, còn có con ngươi đầy vẻ khẩn trương kia, lời cự tuyệt đã đến cửa miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại: "Vậy được rồi, cảm ơn cậu."