Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Không thể.
" Giọng điệu của Tư Dạ Hàn không có chút nào để xin xỏ.
Diệp Oản Oản đương nhiên không phục: "Tại sao vậy?"
Sắc mặt Tư Dạ Hàn không đổi nhìn cô mở miệng: "Dưa hái xanh không ngọt.
"
Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn họng: "!.
"
Cô không có cách nào phản bác được.
Nghĩ sao cũng không ngờ, có một ngày mình sẽ sẽ bị lời của mình vả mặt.
"Không cho sờ thì thôi!" Diệp Oản Oản trừng mắt nhìn Tư Dạ Hàn, sau đó thở phì phò chạy đi.
Một ngày nào đó cô sẽ biến Đại Bạch thành dưa ngọt đấy! Cô không tin không được!
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Hứa Dịch không yên tâm ho nhẹ một tiếng: "Cửu gia, có muốn cấm Slutte ra vào Cẩm Viên hay không? Lỡ như làm tổn thương Diệp tiểu thư?"
Tư Dạ Hàn như có điều suy nghĩ nhìn theo hướng Diệp Oản Oản rời đi: "Không cần.
"
Quán thịt nướng bên ngoài cửa trường Thanh Hòa.
Đã là buổi tối, gian hàng vẫn vô cùng đông đúc, một nhóm nam sinh to cao đang vây quanh một bàn rượu lớn nói chuyện phiếm.
"Lão đại, đừng nóng giận! Vì loại tiểu bạch kiểm này quả thật không đáng! Nhà tiểu tử kia nhìn như đang phát đạt, nhưng gần đây kinh tế đang đình trệ, không chừng vài ngày nữa sẽ phá sản! Nhìn xem lão đại của chúng ta, đang có một công trình hợp tác cùng chính phủ, chẳng mấy chốc sẽ tăng lợi nhuận thành mấy tỷ đấy!"
"Chí lí! Giang Yên Nhiên đó chỉ là một ả ngực lớn không có đầu óc, người ưu tú như lão đại lại không muốn, lại vừa ý tên tiểu bạch kiểm kia!"
"Tôi đoán tám phần là Giang Yên Nhiên dùng tên tiểu bạch kiểm đó để giận dỗi lão đại!"
"Đúng đúng! Nhất định là như vậy!"
Tống Tử Hàng vẫn đang nổi giận hừng hực, nghe đến đó mới dịu lại một chút.
Đang muốn mở miệng, điện thoại di động reo lên: "Điện thoại của ba tôi, tôi đi nghe, các cậu cứ uống trước.
"
"Điện thoại của Tống tổng, vậy cậu mau đi đi!"
"Lão đại mau đi đi.
"
Tống Tử Hàng cầm di động tới một nơi yên tĩnh, giọng có chút hưng phấn: "A lô, ba? Có phải đã quyết định được?"
Giọng của Tống Khiếu Uy có chút không vui: "Chưa có, một trăm triệu của Giang gia vẫn chưa vào sổ sách.
"
"Cái gì? Còn chưa tới? Không phải nói sáng nay sẽ có sao?" Tống Tử Hàng đổi sắc mặt.
"Giang gia bên kia nói vốn xảy ra một chút vấn đề, tạm thời chưa đến được, còn phải chờ thêm mấy ngày nữa.
"
"Giang gia này cũng thật không đáng tin cậy, mấy tháng trước còn nói ổn hết, sao thời điểm này lại xảy ra vấn đề? Bọn họ biết sai lầm này sẽ tạo ra bao nhiêu tổn thất không?" Tống Tử Hàng kích động nói.
Tống Khiếu Uy hiển nhiên cũng rất mất mãn, nghe vậy trầm giọng nói: "Được rồi, vấn đề cũng không lớn, chậm nhất tuần sau vốn sẽ vào tài khoản.
"
Tống Khiếu Uy vừa nói, dừng một chút, sau đó hỏi một câu: "Gần đây con và Yên Nhiên thế nào rồi?"
Tống Tử Hàng có chút chột dạ, tùy ý qua loa lấy lệ nói: "Còn có thể thế nào, vẫn như cũ thôi.
"
Tống Khiếu Uy nghiêm túc dặn dò: "Con nếu rảnh thì chăm sóc con gái nhà người ta, mua chút quà nhỏ, theo nó đi dạo phố, đừng có không để ý tới nó.
"
Giọng Tống Tử Hàng hơi mất kiên nhẫn: "Con cũng không phải người giúp việc của Giang gia bọn họ, dựa vào cái gì phải nhân nhượng, dụ dỗ cô ta, còn theo cô ta ăn chơi.
Lại nói, con cũng đã nói với ba, con đã có người mà mình thích.
"
"Nghịch ngợm! Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bây giờ còn chưa phải lúc con muốn làm gì thì làm, thời điểm cần kiên nhẫn thì phải kiên nhẫn! Chờ đến lúc Tống gia ta phát triển mạnh rồi, con muốn kiểu đàn bà gì mà không được?
Bây giờ chút chuyện nhỏ này cũng nhịn không được, sau này con có thể làm được đại sự gì? Nhất là khoảng thời gian này, con nhất định phải dỗ Yên Nhiên thật tốt, có rõ chưa?"
Tống Tử Hàng sậm mặt lại, một hồi lâu mới cắn răng nói: "Biết rồi, con sẽ dỗ Yên Nhiên thật tốt.
"
"Vậy thì được rồi.
"