Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
"Cảm ơn." Đối diện với lời chúc của Trầm Mộng Kỳ, Diệp Oản Oản khẽ cười, sau đó cúp máy.
Đời này, ân oán giữa cô và Trầm Mộng Kỳ đương nhiên phải thanh toán hết.
Tuy nhiên, ném chuột sợ vỡ bình, anh trai không có tiền đồ của cô bây giờ vẫn bị Trầm Mộng Kỳ làm cho thần hồn điên đảo, nếu bây giờ cô đụng tới Trầm Mộng Kỳ ngay, nhất định sẽ khiến quan hệ của cô và anh trai càng tệ hơn.
Cho nên bây giờ chỉ có thể tạm thời nhẫn nại chờ cơ hội.
Bên trong phòng ngủ chính ở lầu cuối.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, bác sĩ thôi miên lại lần nữa trở lại phòng, bắt đầu thôi miên.
"Cửu gia, bây giờ có thể bắt đầu chưa?"
Tư Dạ Hàn dường như đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không biết có nghe rõ lời của y hay không, tùy ý giơ tay lên một cái.
Vì vậy, bác sĩ thôi miên đốt chất xông hương, mở nhạc, bắt đầu thôi miên Tư Dạ Hàn.
Nửa giờ sau...
Một giờ sau...
Hai giờ sau...
Người đã giải quyết biết bao nhiêu chứng bệnh hóc búa, từng được binh đoàn lính đánh thuê top 1 thế giới "Chư Thần Hoàng Hôn" mời làm bác sĩ tâm lý cao cấp - Mặc Huyền bắt đầu hoài nghi nhân sinh lần thứ n.
"Cửu gia, hôm nay ngài gặp chuyện gì sao?"
Mấy ngày trước vì cô gái kia cố gắng chạy trốn, khiến Tư Dạ Hàn nổi nóng, ba ngày không ngủ.
Hôm nay là vì sao? Không phải bảo cô gái kia đổi tính rồi sao?
Vừa lúc nãy thấy khuôn mặt thật của cô gái kia, y cũng vô cùng kinh ngạc.
Không chỉ khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc dễ nhìn, mà giữa hai hàng lông mày cũng ôn nhu hơn không ít, không giống ngày trước, cả người tràn đầy lệ khí.
Theo lý thuyết tâm trạng của Cửu gia phải trở nên ổn định một chút mới đúng, sao bây giờ lại thôi miên thất bại?
Nhưng vào lúc này, Tư Dạ Hàn nằm trên giường, dưới mí mắt anh có một tầng xanh đen dần dần hiện lên, gân xanh trên trán cũng nổi lên, vẻ mặt anh trở nên hung ác, dường như đang phải chịu sự thống khổ nào đó vậy.
Giống như trong cơ thể anh có một con dã thú bị mất khống chế, cáu kỉnh, phá hư tính khí, dần dần ăn mòn tinh thần anh.
Thấy trạng thái của Tư Dạ Hàn càng ngày càng tệ, sắc mặt Mục Huyền cũng trở nên ngưng trọng, vội vàng nói: "Là vì vị Diệp tiểu thư kia?"
Nhưng mà cũng giống mọi lần, Tư Dạ Hàn không trả lời.
Nếu Tư Dạ Hàn chịu chia sẻ cho người khác thì bệnh tình của anh cũng không nghiêm trọng như thế.
Đáng tiếc tâm lý phòng ngự của anh quá nặng, không ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Cho dù có bác sĩ tốt hơn, bệnh nhân không chịu phối hợp, bác sĩ cũng đành bó tay.
Nghĩ đến Diệp Oản Oản, tâm tình Mặc Huyền hơi phức tạp.
Cô gái này rất có khả năng chính là khúc mắc trong lòng Tư Dạ Hàn, nếu không quả thật rất khó giải thích việc một người bài xích phụ nữ như Tư Dạ Hàn lại đem một cô gái bình thường như Diệp Oản Oản giữ lại bênh cạnh mình.
Nhưng y không có cách nào lấy được câu trả lời từ phía Tư Dạ Hàn, cũng không lấy được tin tức hữu dụng từ phía Diệp Oản Oản.
Diệp gia kinh doanh trong giới giải trí, chú hai của Diệp Oản Oản đang là gia chủ nhà họ Diệp.
Bên dưới là công ty Hoàng Thiên nắm nửa giới giải trí trong tay, nhưng nếu so sánh với lịch sử hào môn thế gia lâu đời, Diệp gia cũng chỉ là gia đình hào môn bình thường.
Bất luận là Diệp Oản Oản hay gia tộc của cô, cũng không có mối quan hệ với gia tộc có thể áp đảo các thế gia lâu đời ở Hoa Quốc như Tư gia, càng không có mối quan hệ với Tư Dạ Hàn.
Nhưng Tư Dạ Hàn lại đối xử đặc biệt với Diệp Oản Oản, thật khiến người khác không thể hiểu nổi.
Từ khi Diệp Oản Oản xuất hiện, bệnh tình của Tư Dạ Hàn càng nghiêm trọng hơn, nếu không thể chữa được chứng bệnh mất ngủ này, cơ thể của anh có lẽ sẽ không cầm cự nổi.