Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Những người đó thấy Trầm Mộng Kỳ đến, thì ai nấy đều mừng rỡ, hâm mộ nhìn cô ta, cao giọng trêu ghẹo: "Đến rồi đến rồi! Trầm Mộng Kỳ đến rồi!"
Đến gần hơn một chút, Diệp Oản Oản mới thấy rõ tình hình hiện tại.
Ở bên dưới kí túc xá nữ có một trái tim được xếp bằng nến rất lớn, ở giữa là ba chữ viết tắt của tên Trầm Mộng Kỳ, xung quanh thì là một biển hoa hồng rộng lớn.
Tống Tử Hàng anh tuấn đứng ở giữa trái tim đó, trong ngực ôm một bó hoa hồng lớn, thâm tình nhìn Trầm Mộng Kỳ.
Trầm Mộng Kỳ thấy vậy thì phối hợp làm ra vẻ kinh ngạc hoảng sợ, giống như một tiểu bạch thỏ luống cuống đỏ mặt, biểu cảm đủ để khiến tất cả tim mọi tên đàn ông phải đập thình thịch.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Tống Tử Hàng ôm hoa sải bước đến trước mặt Trầm Mộng Kỳ: "Mộng Kỳ, xin lỗi vì sự bất ngờ này, nhưng có một số lời là tâm ý của anh, anh đã không còn chờ được nữa.
Anh thích em, lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích em rồi!
Anh thích sự đơn thuần, hiền lành, ngây thơ của em, thích tất cả mọi thứ của em!
Anh biết em chính là người anh vẫn luôn tìm kiếm, là người sẽ đi cùng anh đến cuối cuộc đời!"
Tống Tử Hàng đột nhiên bày tỏ khiến cho mọi người xung quanh không ngừng hâm mộ, kích động bàn tán.
"A a a! Quá lãng mạn! Quá thâm tình!"
"Gào! Đội trưởng Tống thật đẹp trai! Nếu có người như vậy theo đuổi tôi, đời này cũng thật đáng giá!"
"Chấp nhận đi! Chấp nhận đi!"
Diệp Oản Oản nhìn những thứ hoa hồng nến đỏ kia, không nói gì.
Đối với cô mà nói, cách tỏ tình này đã vô cùng cũ rích rồi, nhưng mà thời điểm này đoán chừng vẫn tương đối mới lạ.
Tống Tử Hàng này thật không khiến cô thất vọng, đường sống không muốn lại cứ muốn lao đầu vào chỗ chết.
Tống gia cố ý bảo anh ta đi trấn an Giang Yên Nhiên, kết quả buổi sáng bị Giang Yên Nhiên lơ đi, vì lòng tự ái, muốn trả thù mà đi khua chiêng gõ trống tỏ tình Trầm Mộng Kỳ một cách long trọng.
Vào lúc này, Diệp Oản Oản thấy Giang Yên Nhiên cũng đứng ở trong đám người vây xem kia.
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Giang Yên Nhiên, phần lớn đều là cười trên nỗi đau của cô ấy.
"Ôi, Giang Yên Nhiên cũng thật xui xẻo, rõ ràng cô ấy thích Tống Tử Hàng trước."
"Đúng vậy, Sở Phong mặc dù không tệ, nhưng gần đây Sở gia vô cùng rối rắm, đoán chừng cũng sắp ngã rồi.
Tống gia thì không giống vậy, gần đây trang bìa kinh tế đều là tin tức của Tống gia đấy!"
"Nhưng cũng không thể trách Tống Tử Hàng chọn Trầm Mộng Kỳ, người đơn thuần lương thiện như Trầm Mộng Kỳ dạo này quả thật không nhiều lắm!"
Vốn dĩ Diệp Oản Oản vẫn còn lo Giang Yên Nhiên sẽ có phản ứng gì đó, nhưng tâm lý của Giang Yên Nhiên lại vững hơn cô nghĩ.
Cô ấy chỉ lạnh lùng nhìn một cái đã không còn hứng thú xem Tống Tử Hàng biểu diễn mà trực tiếp vào phòng.
Người vây xem xung quanh không ngừng hâm mộ cộng với Tống Tử Hàng chân thành tỏ tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Mộng Kỳ đỏ bừng e lệ, thật khiến người khác muốn ôm vào lòng mà che chở.
Nhìn khuôn mặt e lệ như hoa của Trầm Mộng Kỳ, sự đả kích lúc sáng Tống Tử Hàng phải nhận biến mất toàn bộ như mây nhạt.
Anh ta liếc xéo qua, nhìn thấy Giang Yên Nhiên rời đi, lại thêm khẳng định là cô ấy đau lòng, càng thêm cười cợt trong lòng.
Tống Tử Hàng lần nữa nhìn Trầm Mộng Kỳ, kích động tiếp tục bày tỏ: "Mộng Kỳ, làm bạn gái anh nhé? Cho anh cơ hội để bảo vệ em, cho anh cơ hội để chở che, khiến em hạnh phúc, nhé?"
Cơ hội nắm chặt Tống Tử Hàng như vậy, Trầm Mộng Kỳ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng lấy tâm tư của cô ta, đương nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người mà chấp nhận, từ đầu đến cuối cô ta đều bày ra vẻ thẹn thùng, giả bộ chối từ, nhận lấy hoa của Tống Tử Hàng, sau đó đỏ mặt trốn vào kí túc xá.
Phản ứng như vậy trong mắt người khác và Tống Tử Hàng chính là cô ta đã chấp nhận, nhưng nếu sau này muốn trở mặt hoặc là muốn trấn an những lốp dự phòng kia, cũng có lí do để chối.
Tâm trạng Diệp Oản Oản rất tốt, nhìn Tống Tử Hàng tự tìm đường lao vào chỗ chết thế kia, âm thầm tính toán thời gian một chút.
Chú Giang ở bên kia sẽ nhanh thôi, mà cô cũng sắp chuẩn bị xong hết rồi.