Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Một tuần sau đó, Tống Tử Hàng hoàn toàn buông thả, mây mưa với Trầm Mộng Kỳ.
Diệp Oản Oản bên kia ung dung chú ý động tĩnh của Giang gia, một bên âm thầm thu thập tin tức và chờ đợi cơ hội.
Lần trước ra đại chiêu với Tư Hạ, cho nên một tuần này cậu ta vô cùng ngoan ngoãn, không đến trêu chọc cô, lúc tập cũng vô cùng quy củ.
Yên lặng chờ đợi vài ngày, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng chờ được tin tức mình đợi đã lâu.
Hôm nay là ngày chính phủ công khai cạnh tranh.
Buổi tối, vừa về kí túc xá, ba Giang đã gọi điện tới.
Ánh mắt Diệp Oản Oản sáng lên, vội thúc giục Giang Yên Nhiên: "Cậu bắt máy đi!"
Giang Yên Nhiên gật đầu, mở loa ngoài lên: "A lô, ba?"
Đầu bên kia truyền đến giọng nói từ ái của ba Giang: "Ừ, Yên Nhiên, hôm nay ba gọi đến báo cho con một tin tốt.
Hôm nay cạnh tranh rất thuận lợi, Giang gia chúng ta đã lấy được dự án kia."
Mặc dù kết quả đã nằm trong dự liệu, Diệp Oản Oản vẫn rất kích động.
Đang vui vẻ, nghe ba Giang tiếp tục nói: "Hơn nữa ba đã tuyên bố trước mặt mọi người con và tên nhóc của Tống gia giải trừ hôn ước.
Cũng nhờ người bạn kia của con nhắc nhở, ba phát hiện kịp thời, không bứt giây động rừng mà âm thầm rút vốn về, hủy bỏ không ít thương vụ hợp tác của hai nhà, đã thu hồi được vốn, tổn thất cũng nằm ở mức độ ít nhất!"
Quan trọng nhất là cái dự án lớn kia Giang gia cũng thu về tay mình.
Cho nên tính thế nào cũng là họ lời.
"Đúng rồi, người bạn kia của con có ở đây không?"
"Có ạ." Giang Yên Nhiên đưa di động cho Diệp Oản Oản.
"Chú Giang, là con."
"Oản Oản, có thời gian rảnh thì đến nhà chú ăn cơm.
Lần này Giang gia nợ con một ân tình lớn, về sau nếu có việc gì cần chú hỗ trợ, con cứ việc mở miệng!"
"Vậy con cảm ơn chú trước ạ!"
"Là chú cảm ơn con mới đúng!"
Cùng lúc đó tại phòng ăn trường học.
Tống Tử Hàng đối với chuyện vừa phát sinh vẫn chưa biết gì, vẫn còn đang ngọt ngào cùng Trầm Mộng Kỳ đi ăn tối, mấy ngày nay hai người vẫn luôn dính lấy nhau, y hệt một cặp tình nhân đang ở giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Hôm nay hai người vẫn còn đang đi phát cẩu lương khắp nơi.
"Tử Hàng, hôm nay chính là ngày nhà anh đi cạnh tranh dự án của chính phủ kia đúng không? Cũng không biết kết quả thế nào..." Trầm Mộng Kỳ vờ như quan tâm, thử mở miệng thăm dò.
Vừa nhắc tới việc này, Tống Tử Hàng đắc ý vô cùng, trong lòng đã có dự tính, đáp ngay: "Tối qua anh đã cùng ba đã nói chuyện điện thoại, tất cả đều xong xuôi cả rồi, vốn cũng đặt vào đúng chỗ, tuyệt đối không có vấn đề!"
Trầm Mộng Kỳ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, em vẫn sợ mình liên lụy đến anh, lỡ như Yên Nhiên ở trước mặt ba mẹ mình nói gì đó..."
Tống Tử Hàng không hề sợ hãi, nói: "Làm sao có thể, Mộng Kỳ, em cũng thật đơn thuần.
Hai nhà bọn anh hợp tác nhiều năm như vậy, đã chặt chẽ tới mức không thể tách rời, không phải việc đại tiểu thư tính khí thất thường như Giang Yên Nhiên nói một câu liền tùy tiện phá hỏng được!
Em nhìn Giang gia rạng rỡ kia đi, còn không phải nhờ Tống gia ở sau lưng giúp đỡ hay sao? Nếu không đã sớm không chịu đựng nổi! Ba mẹ Giang Yên Nhiên đều làm trong giới giải trí, đổi nghề giữa chừng, có thể biết làm ăn sao?"
"Điều này cũng đúng, quả thật nhờ có nhà anh, Yên Nhiên cũng thật...!Đã không biết cảm ơn anh, lại còn cùng Sở Phong làm ra chuyện đó, không phải cố ý khiến anh khó chịu sao?" Trầm Mộng Kỳ duy trì vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Tống Tử Hàng.