Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trình Tuyết đã sớm đổi xong quần áo, người ta nói bảy phần khuôn mặt ba phần quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp bây giờ càng tinh xảo kiều diễm hơn.
Bên ngoài, ngoại trừ fan cuồng của Tư Hạ còn có những nam sinh thích Trình Tuyết nữa, bọn họ cứ như sao vây quanh trăng vậy, tất cả đều nhộn nhịp chụp ảnh và khen ngợi cô ta.
Trình Tuyết không có hứng thú với những nam sinh kia, ánh mắt luôn hướng về phía cửa.
Người chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện, hai con ngươi của Trình Tuyết sáng lên, vội xách làn váy đi nghênh đón: "Tư Hạ! Cậu đến rồi!"
Nói xong, khuôn mặt của Trình Tuyết ngượng ngùng, mong đợi nhìn cậu ta.
Nhưng mà Tư Hạ vẫn như thường lệ không thèm quan tâm đến cô ta, ánh mắt vượt qua tất cả mọi người, rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Trình Tuyết nhìn theo tầm mắt của Tư Hạ, chợt cắn răng.
Đồ xấu xí kia có chỗ nào đáng nhìn? Sao Tư Hạ lại đối xử đặc biệt với cô ta như vậy?
"Tư Hạ, cậu thấy tớ mặc bộ váy này có đẹp không?" Trình Tuyết lắc lắc cánh tay của Tư Hạ, cố gắng lấy được sự chú ý của cậu ta.
Nhưng Tư Hạ không có trả lời.
Sắc mặt của Trình Tuyết cứng đờ: "Tư Hạ, cậu đang nhìn gì vậy?"
Lúc này nhìn Tư Hạ có chút thất thần, dường như cậu ta hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, nhưng trong mắt của Trình Tuyết lại thành cậu ta nhìn Diệp Oản Oản đến ngẩn người.
Trình Tuyết sao có thể chịu đựng được việc Tư Hạ dùng loại ánh mắt này nhìn người con gái khác trước mặt mình, vì vậy bất mãn nâng cao âm lượng: "Tư Hạ...!Tư Hạ..."
Vẻ mặt hoảng hốt của Tư Hạ trong nháy mắt trở nên âm trầm, đáy mắt phát ra tia lạnh lẽo khiến người khác rùng mình: "Im miệng, rất ồn ào!"
Trình Tuyết trợn to hai mắt, hoàn toàn không tin được Tư Hạ sẽ dùng loại thái độ này quát mình trước mặt mọi người.
"Cậu..." Đôi môi Trình Tuyết run rẩy, cặp mắt đỏ bừng, đẩy đám bạn xung quanh chạy ra ngoài.
"Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!"
Những người cùng lớp của Trình Tuyết nhìn Tư Hạ, sau đó hung tợn trợn mắt trừng Diệp Oản Oản, vội vàng đuổi theo Trình Tuyết.
Trong nhất thời, không khí trong hội trường đột nhiên ngưng trệ.
Các nữ sinh vốn hưng phấn khi thấy Tư Hạ bây giờ đều đồng loạt nơm nớp lo sợ lui về sau vài bước.
Hình như tâm trạng hôm nay của nam thần không tốt cho lắm, ngay cả Trình Tuyết cũng bị mắng, bọn họ nên thức thời tránh xa một chút thì hơn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được vẻ mặt này của Tư Hạ, thật là dọa người...
Tư Hạ không nói lời nào tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chống cằm, tiếp tục không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Về phần người đang bị nhìn - Diệp Oản Oản.
Cô nghiến răng, hận không thể đập chết tên tiểu tử kia tại chỗ.
Con gấu con này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Nhìn cô mãi có thể khiến cô biến thành hoa hay sao?
Cô không ngờ sau đêm qua Tư Hạ không chỉ không ngừng, mà còn thăng cấp chiêu thức!
Sau một hồi ngột ngạt, mọi người cũng dỗ Trình Tuyết xong, cả nhóm quay lại bắt đầu diễn tập.
Tận tới khi bắt đầu, ánh mắt của Tư Hạ vẫn luôn chăm chú vào Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản đi tới chỗ nào, tầm mắt cậu ta liền theo đến đó, giống như chim non mới sinh chỉ biết hướng theo mẹ.
Loại nhìn rõ ràng như vậy, những người khác trừ phi bị mù mới không phát hiện, chẳng qua Tư Hạ vừa nổi giận vô cùng đáng sợ, không ai dám lên tiếng cả, chỉ dám âm thầm oán trách.
Nam thần ơi là nam thần! Cậu bị Diệp Oản Oản đè đầu rồi sao!!!