Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Buổi diễn tập đã kết thúc trong không khí quỷ dị như vậy.
Tư Hạ ngoại trừ nhìn chằm chằm cô thì không làm gì khác cả, ngoan ngoãn tới mức Diệp Oản Oản muốn tìm cớ để phát tác cũng không có lý do.
Thật vất vả mới chịu đựng đến lúc diễn tập kết thúc, Diệp Oản Oản đang chuẩn bị bỏ chạy, Tư Hạ lại đột nhiên té xuống.
"Tư Hạ!"
"Ôi! Trời ơi! Tư Hạ ngất xỉu!"
"Mau gọi người tới đây!"
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, hiện trường trở nên hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người đều vây quanh Tư Hạ.
Diệp Oản Oản sửng sờ, cả người đều tiến vào trạng thái phòng bị.
Người này lại gây chuyện gì vậy?
Diệp Oản Oản nằm trong quan tài đạo cụ bằng kính, xuyên qua khe hở của những người xung quanh, cô phát hiện khuôn mặt của Tư Hạ trắng bệch, đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Diệp Oản Oản ngẩn người, hình như không giống giả bộ cho lắm.
"Trời ơi! Tư Hạ bị sao vậy? Mới vừa rồi vẫn còn bình thường mà, sao đột nhiên lại ngất xỉu?"
"Bệnh hen suyễn của Tư Hạ tái phát!" Trình Tuyết sốt ruột đáp.
"Tư Hạ bị hen suyễn? Mau xem thử trên người cậu ấy có thuốc hay không!"
"Tớ đã xem rồi, không có.
Lâu lắm rồi cậu ấy chưa tái phát, ai biết lúc này lại đột ngột phát bệnh."
"Đáng chết! Còn cần phải hỏi sao? Nhất định là bị Diệp Oản Oản kia dọa sợ! Mau đưa Tư Hạ đến phòng y tế đi!"
Diệp Oản Oản nằm trong quan tài: "..."
Có nhầm hay không vậy? Cô nằm im trong quan tài cũng bị dính đạn à?
Trong tình thế hỗn loạn, Trình Tuyết và một nữ sinh khác muốn đỡ Tư Hạ tới phòng y tế.
Kết quả Tư Hạ lại đột nhiên dùng sức hất Trình Tuyết ra, thở dốc khó khăn nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Oản Oản...!Oản Oản đưa tôi..."
Hả? Lại tiếp nữa?
Bàn tay của Trình Tuyết đột nhiên cứng ngắc, âm trầm nhìn Diệp Oản Oản.
Căn bản cô ta không xem Diệp Oản Oản ra gì, dù sao tranh giành người yêu với hạng cấp bậc như Diệp Oản Oản thật sự quá mất mặt, nhưng ai biết đồ xấu xí này đã làm gì với Tư Hạ, khiến cậu ấy mê muội như vậy.
Trình Tuyết lại bị vả mặt một lần nữa trước mặt mọi người, mặt lúc trắng lúc xanh, lâu lắm mới ép lửa giận xuống được, quay sang trừng Diệp Oản Oản: "Đồ xấu xí! Cô không nghe Tư Hạ nói gì sao!"
Bạn cùng bàn của Trình Tuyết nổi giận: "Còn không mau lăn tới đây! Nếu không phải cô, Tư Hạ sao có thể phát bệnh?"
Mọi người xung quanh đều bắt đầu chỉ trích lên án Diệp Oản Oản.
Mặc dù Diệp Oản Oản cảm thấy lần này mình nằm không cũng trúng đạn, nhưng cô nhớ bệnh hen suyễn không thể kích động quá mức, cảm xúc cũng không thể lên xuống bất thường.
Nghe Trình Tuyết nói Tư Hạ lâu rồi chưa phát bệnh, nhưng hôm nay đang êm đang đẹp lại phát bệnh nghiêm trọng như vậy, chắc sẽ không phải vì hôm qua cô chơi độc quá chứ?
Hơn nữa hôm nay từ lúc xuất hiện, trạng thái của Tư Hạ đã không đúng cho lắm.
Ôi...
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản không khỏi có chút chột dạ.
Thấy hô hấp của Tư Hạ càng ngày càng khó khăn, dù sao mạng người quan trọng, vì vậy cô cũng không để ý nhiều nữa, nhanh chóng leo ra khỏi quan tài, kéo tay của Tư Hạ, đỡ cậu ta lên.