Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hội diễn văn nghệ kết thúc thuận lợi, các vị lãnh đạo đều vô cùng hài lòng.
Các giáo viên và hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đương nhiên là mở tiệc tiếp đãi.
Các học sinh cũng lần lượt rời sân.
Bởi vì vở kịch của lớp F là tiết mục cuối cùng, cho nên Diệp Oản Oản và những bạn học khác đang thu dọn đạo cụ trên sân khấu.
"Đi rồi đi rồi! Giáo viên và lãnh đạo đều đi hết rồi!" Cô gái mập thở hồng hộc chạy về hậu trường thông báo cho nhóm người của Trình Tuyết.
Nội dung hôm nay đều do các giáo viên nghiêm túc khảo sát mới cho qua, huống chi vừa rồi có nhiều giáo viên và lãnh đạo như vậy, bọn họ không có cách táy máy tay chân, nhưng bây giờ lại khác.
Trình Tuyết ngầm ra hiệu cho nữ sinh tóc ngắn, nữ sinh đó hiểu ý cười một tiếng, lập tức nắm micro đi lên sân khấu: "Các bạn học, mọi người đừng vội rời đi! Còn có trứng màu đấy!"
Âm thanh của nữ sinh đột ngột vang lên khiến không ít người đang chuẩn bị rời đi nghe vậy liền ngồi xuống trở lại.
Diệp Oản Oản đang dọn dẹp trên sân khấu nghe vậy thì hơi nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn nữ sinh tóc ngắn kia.
Nữ sinh này là MC của chương trình, cũng là người của Trình Tuyết.
Nghe như vậy, những học sinh vốn đã rời đi cũng tò mò quay lại nhìn lên sân khấu.
"Trứng màu? Trứng màu cái gì?"
"Không biết!"
Nữ sinh tóc ngắn như cười như không nhìn Diệp Oản Oản: "Mọi người muốn biết...!Khuôn mặt thật của công chúa Bạch Tuyết không?"
Mọi người không hiểu: "Khuôn mặt thật của công chúa Bạch Tuyết? Có ý gì?"
"Nói Diệp Oản Oản sao?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày.
Cô biết chuyện lần trước Trình Tuyết chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng trong trường học cùng lắm là trò đùa trẻ con, nhiều nhất là bị tạt nước, thả chuột chết hay chơi trò cô lập.
Cô cũng không có ý định hao tốn sức lực chơi đùa cùng đám nhóc con này.
Cho tới hôm nay cô cũng chỉ phòng bị một mình Tư Hạ.
Bây giờ hội diễn văn nghệ đã kết thúc, cô cũng hoàn toàn thả lỏng rồi.
Nhưng mà, ngay khi lời của nữ sinh tóc ngắn vừa dứt, Diệp Oản Oản đứng giữa sân khấu không có chút phòng bị nào bị một thùng nước lớn đổ từ trên đầu xuống.
Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản bị ướt như chuột lột.
"Ha ha ha ha ha, thật buồn cười! Đây chính là trứng màu sao!" Mọi người phía dưới vui vẻ vỗ tay.
Bước chân Diệp Oản Oản cứng đờ, sắc mặt chợt tối lại.
Bà mẹ nó!
Sao chỉ có một chiêu mà dùng mãi thế!
Nữ sinh tóc ngắn dương dương tự đắc cười: "Im lặng im lặng! Mọi người đoán xem, nước vừa rồi là nước gì?"
Nghe như vậy, Diệp Oản Oản sửng sốt một chút.
Dưới đài ầm ĩ nghị luận.
"Chẳng lẽ là axit?"
"Đừng nói bậy, dội axit cho đồ xấu xí kia chẳng phải là giải phẫu thẩm mỹ giúp cô ta sao?"
"Bật mí với các cậu, đây không phải là nước bình thường nha!" Nữ sinh tóc ngắn nhắc nhở.
"Chắc sẽ không phải nước tẩy trang chứ?"
Nữ sinh tóc ngắn nghe có người đoán đúng, lập tức cười hì hì đáp: "Đoán đúng rồi! Đó là nước tẩy trang!"
Diệp Oản Oản vốn dĩ không quan tâm lắm, sau khi nghe được ba chữ "nước tẩy trang" sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng đưa tay cản lại, nhưng đã không kịp.
Có một thùng nước tẩy trang cực lớn nghiêng qua một bên, sau đó đổ ập xuống đầu cô.
Cô theo bản năng sờ mặt mình, kết quả trên tay cảm giác được độ sền sệt của lớp phấn lót.
Diệp Oản Oản ngây ngốc đứng tại đó, rất lâu vẫn chưa hết sững sờ, nghĩ thế nào cũng không ngờ có ngày mình sẽ bị lật thuyền trong mương như vậy.
Cô bị đám trẻ trâu này lật tẩy! Có nhầm không vậy!!!
Mẹ nó! Thật đúng là giội nước tẩy trang!