Edit: Bạch Linh.
Lúc Diệp Oản Oản nói muốn tự mình về trường, ánh mắt tựa như hố đen của Tư Dạ Hàn tức khắc càng thêm u ám, gợn sóng trong đáy mắt dường như muốn bùng nổ lan tràn ra ngoài, tuy nhiên tất cả chỉ lướt qua trong giây lát, khiến người ta ngỡ là ảo giác.
Diệp Oản Oản không thấy anh nói gì thì coi như anh ngầm đồng ý, côvờ như không biết gì, đi đến trước mặt Tư Dạ Hàn, hôn một cái lên má anh: "Vậy em đi đây! Em đi tạm biệt bà nội đã!"
Nói xong lập tức vui sướng đi vào trong phòng.
Cơ hồ khi Diệp Oản Oản vừa rời đi, trên người Tư Dạ Hàn lập tức có một cỗ hàn khí đáng sợ tới cực điểm thô bạo bộc phát ra ngoài.
Hoa viên nhỏ vốn dĩ yên lặng an tĩnh trong nháy mắt lập tức hóa thành địa ngục, âm phong từng trận, sát khí phóng ra xung quanh.
Trong lòng Hứa Dịch như muốn hóa thành tro tàn.
Anh ta vẫn luôn cầu nguyện Diệp Oản Oản đừng phạm phải mấy việc ngu xuẩn.
Nhưng cuối cùng vẫn tận mắt chứng kiến cảnh cô chạy như điên về con đường chết.
Cô gái ngu ngốc này quả nhiên vẫn muốn đi tìm Cố Việt Trạch, còn tự cho mình là thông minh mà nghĩ rằng ông chủ không biết gì hết, coi ông chủ là đồ ngu giống cô ta sao!
Mồ hôi trên trán Hứa Dịch chảy ròng ròng, nơm nớp lo sợ mở miệng: "Cửu...!Cửu gia muốn cản sao?"
Tư Dạ Hàn thu lại tầm mắt, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, hơi thở khiến người ta sợ hãi quanh mình tức khắc bị anh mạnh mẽ áp chế.
Xung quanh yênlặng như tờ.
Tư Dạ Hàn không hạ lệnh, Hứa Dịch cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cùng lúc đó, trong phòng khách.
Lão phu nhân biết Diệp Oản Oản phải đi thì rất không nỡ.
Bà vốn dĩ rất thích cô nhóc này, hai ngày này cháu trai trong mắt bà chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên thái độ đối với Diệp Oản Oản cũng càng thêm vừa lòng.
"Oản Oản à, bà biết tính tình của Tiểu Cửu có hơi quái gở, tính khí cũng không tốt, nhưng thật ra nó cũng không phải là người như vậy đâu.
Chắc là con cũng biết, Tiểu Cửu có chướng ngại về giấc ngủ.
Con thử nghĩ xem, người bình thường nếu không thể ngủ được, như vậy có biết bao khó chịu, cho nên tính tình cũng sẽ không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng một chút.
Nhưng mà sau khi yêu đương với con, bà thấy trạng thái của nó tốt lên không ít, thậm chí tính tình cũng ôn hòa đi nhiều.
Oản Oản, bà nội thật sự cực kỳ cảm ơn con, cảm ơn con đã bao dung kiên nhẫn với Tiểu Cửu.
Sau này tiểu tử thối này mà lằng nhằng bắt nạt con, con cứ lập tức nói cho bà nội, bà nội nhất định sẽ chống lưng cho con!"
"Cảm ơn bà nội!"
Nghe lời nói thật lòng của lão phu nhân, trong lòng Diệp Oản Oản nhất thời cảm khái.
Cho dù vị trước mặt này có thân phận to lớn, là nhân vật truyền kỳ tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là một người bà nội bình thường mà thôi.
Chỉ tiếc, lão phu nhân một lòng nghĩ rằng cô và Tư Dạ Hàn giống như một đôi tình nhân bình thường, lại không biết quan hệ của cô cùng anh tựa như bọt biển, vừa chạm liền tan.
Bởi vì Diệp Oản Oản khăng khăng nói không cần phiền phức, cuối cùng vẫn tự gọi xe trở về.
Biểu hiện như vậy ở trong mắt lão phu nhân là người hiểu chuyện, nhưng ở trong mắt Hứa Dịch chính là gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi bọn họ tới bệnh viện tìm Cố Việt Trạch.
Nếu là trước kia, Tư Dạ Hàn chắc chắn sẽ không để cô một mình trở về, nhưng lần này, lại là hoàn toàn dung túng cô.
Mà Tư Dạ Hàn càng dung túng như vậy, Hứa Dịch lại càng kinh hồn táng đảm.
Hiện giờ chính là bình yên trước cơn bão đấy!
Nếu ông chủ hạ lệnh kêu trói người cũng tốt hơn một hai phải thấy tang chứng và hậu quả.
Lần này sợ rằng Diệp Oản Oản xong thật rồi!
Nói thật, mấy ngày yên ổn này khiến anh thật hoài niệm, chỉ tiếc, quả nhiên chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Bên kia, Diệp Oản Oản đã đi được tương đối xa.
Lúc đi tới một ngã rẽ, Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng: "Bác tài, không cần đi Trung học Thanh Hòa nữa, thay đổi lộ trình tới bệnh viện Nhân Ái!"