Edit: Bạch Linh.
Nhà hàng đã sắp tới thời gian đóng cửa, chỉ còn hai người ở đó.
Gần đây Diệp Oản Oản đều ngủ theo giờ giấc cố định, ngày thường tới giờ này cô đã ngủ rồi, cho nên bây giờ cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chờ thêm một hồi nữa nhưng Tư Dạ Hàn vẫn chưa đến, mí mắt Diệp Oản Oản càng ngày càng nặng, từ chống cằm biến thành gục xuống bàn, sau đó bất tri bất giác gục xuống ngủ luôn.
Lăng Đông vốn đang nhìn thời gian, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Oản Oản đang ngủ ngon lành.
Anh ta nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh hôm đó, vành tai bất chợt nóng lên.
Cô dứt khoát nói nếu như cô nói dối thì cô sẽ đồng ý làm bạn gái anh ta, có phải vì cô cũng thích mình nên mới cố ý nói vậy không?
Nghĩ tới đây, nghĩ tới việc sắp đến mười hai giờ, Lăng Đông khó tránh khỏi kích động, anh ta kìm lòng không được mà vươn tay về phía khuôn mặt của cô gái: "Oản Oản! "
Cửa nhà hàng bị một trận gió đêm cùng một bằng tay thon dài đẩy ra.
"Xin lỗi quý khách, nhà hàng sắp đóng cửa! "
Ông chủ nhà hàng mới nói một nửa, những lời chưa nói theo gió đêm tiêu tán khi người đàn ông kia bước vào.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.
Lăng Đông không biết vì sao cảm thấy sống lưng đột nhiên phát lạnh, anh ta theo bản năng nhìn về phía cửa.
Giây tiếp theo, đồng tử Lăng Đông kịch liệt co rút.
Dưới tầm mắt của anh ta, một người đàn ông đang chậm rãi đi về phía họ.
Người đàn ông kia mặc một bộ tây trang cổ điển màu đen, con ngươi đen như mực dường như có thể khiến linh hồn người ta sợ hãi.
Từng bước chân trầm ổn của anh không giống con người mà tựa như ma vương đạp gió đêm, theo ánh trăng đi đến nhân gian, theo sự xuất hiện của anh, nhà hàng vô cùng lớn bổng trở nên chật chội.
Trên người anh tản ra khí chất tự phụ, khuôn mặt hoàn mĩ yêu nghiệt đến cực độ, trong đầu Lăng Đông vô thức hiện lên những lời Diệp Oản Oản đã cùng mình nói qua!
Đẹp hơn Tư Hạ gấp trăm lần!
Trên thế giới này quả thật có người như vậy, anh ta còn vừa hay gặp được!
Lúc Lăng Đông lấy lại tinh thần, người nọ đã đến trước mặt anh.
"Ây! Xin hỏi anh có việc gì sao?" Lăng Đông theo bản năng hỏi.
Tư Dạ Hàn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cậu ta, yết hầu của Lăng Đông bị áp lực này bóp chặt, anh ta có cảm giác mình trở thành một con mồi.
Toàn thân Lăng Đông cứng đờ, mồ hôi lạnh trên trán đang ứa ra từng đợt.
Diệp Oản Oản đối diện ngủ không biết trời trăng mây gió gì cả, do đã ngủ say, cơ thể cô bất tri bất giác nghiêng sang bên cạnh.
Thấy Diệp Oản Oản sắp ngã xuống đất, Lăng Đông cả kinh, vươn tay muốn đỡ cô.
Tư Dạ Hàn dùng tốc độ cực nhanh hơi nghiêng mình, cô gái đang ngủ thuận thế ngã vào lồng ngực anh.
Lăng Đông thấy người đàn ông kia dùng tư thế này đỡ Diệp Oản Oản, cơ thể lập tức cứng đờ.
Diệp Oản Oản mơ mơ màng màng mà dụi mắt.
Thấy người đang ôm mình, cô ngây ngô nhìn một lúc, sau đó dúi đầu cọ lồng ngực anh mấy cái, ấm ức hỏi: "Sao giờ anh mới đến vậy! "
"Xin lỗi.
" Tư Dạ Hàn chăm chú nhìn cô gái trong lòng, trầm giọng nói, giọng điệu nhu hoà hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của anh.
Lăng Đông nhìn Diệp Oản Oản, sau đó nhìn người đàn ông này, việc này! ?
Lúc Lăng Đông còn đang đờ người, Tư Dạ Hàn đã ôm Diệp Oản Oản lên.
Lăng Đông lấy lại tinh thần, buột miệng ngăn anh lại: "Từ từ, buông cô ấy ra! Anh là ai!"
Hơi thở lạnh lẽo phủ khắp nhà hàng.
Tư Dạ Hàn nhìn thoáng qua cô gái trong lòng, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh chậm rãi cúi đầu, hôn xuống đôi môi được trang điểm ghê tởm kia.