Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đêm khuya, Cẩm Viên.
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái trên giường, đáy mắt trầm tĩnh mơ hồ nổi sóng.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những hình ảnh ở quán bar.
Cô bị ép buộc tới đường cùng, phải gϊếŧ hết những người đó.
Khuôn mặt lạnh nhạt, chết lặng cùng sự yên tâm khi nhìn thấy anh...
Trái tim anh như bị một bàn tay bóp chặt, khiến anh hít thở không thông.
Cùng lúc đó, một căn biệt thự tại Đế Đô.
Tư Hạ ngây ngẩn nhìn máy tính.
Trên màn hình là từng cặp ảnh quen thuộc.
Súng và hoa tươi...
Bánh kem dâu tây và bánh kem hạnh nhân...
Khói bếp lượn lờ cùng bầu trời đầy sao...
Hình ảnh được phát tự động không ngừng lặp đi lặp lại.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở vang lên.
Thiếu niên thất thần mở email.
Giống như trước kia, cậu ta không ôm hi vọng xem qua tin tức.
Email gửi tới là một đoạn video ngắn.
Video hơi rung lắc, trong khung cảnh hỗn loạn, tốc độ của thiếu nữ cực nhanh, chiêu thức sắc bén, mỗi chiêu đều muốn dồn người khác vào chỗ chết, cuối cùng đạp vào ngực Lưu Ảnh...
Sau khi nhìn rõ, Tư Hạ đứng bật dậy, thay đổi sắc mặt.
Đồng tử màu xám nhạt mang theo tinh quang, ngây người lẩm bẩm: "Chị..."
.....
Sáng hôm sau.
Mặt trời xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt đất, bóng cây nhẹ nhàng lay động trong gió, phát ra tiếng sàn sạt nhẹ nhàng.
Thiếu nữ yên tĩnh nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi mềm mại, khuôn mặt hồn nhiên không vướng bụi trần, xinh đẹp như một đóa hoa sen phù dung không chịu nổi bất kì gió táp mưa sa nào.
Diệp Oản Oản bị cơn đau đầu làm tỉnh.
Độ cồn làm đầu cô đau nhức như bị rìu bổ, đau đến dục tiên dục tử.
Đáng chết!
Sao lại như vậy?
Cô về Cẩm Viên bằng cách nào?
Cô nhớ rõ ràng tối qua...
Tối qua cô đến quán bar tìm Giang Yên Nhiên, sau đó hình như bị một nhóm người trêu chọc.
Hình như bị ép uống không ít rượu...
Sau đó...!Sau đó cô không nhớ rõ nữa...
Đúng rồi, Tư Dạ Hàn đâu?
Diệp Oản Oản phát hiện bên cạnh không thấy người, vì thế day huyệt Thái Dương chậm rãi bước xuống giường.
Kết quả vừa đặt trọng tâm vào bàn chân, suýt chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Mẹ!
Sao lại vậy?
Toàn thân cô đều cảm thấy mệt mỏi, giống như cô đã chạy quanh Đế Đô cả đêm.
Cô cảm thấy đôi chân này không phải chân mình nữa rồi, chỉ mới động tay một chút đã khiến cô đau nhe răng trợn mắt.
Gặp quỷ rồi à?
Tối qua cô đã làm gì rồi? Sao cứ giống như bị người ta đánh vậy nhỉ?
Diệp Oản Oản ôm hồ nghi, chỉ có thể đỡ mép giường, gian nan bước ra khỏi phòng.
Vất vả lắm mới lếch tới cửa, Diệp Oản Oản chậm rãi đẩy cửa phòng.
Ngoài cửa có hai ám vệ đang đứng nói chuyện.
Vì thế, Diệp Oản Oản muốn hỏi họ có biết Tư Dạ Hàn ở đâu không: "Cái kia, xin hỏi, ông chủ nhà các người..."
Kết quả họ chỉ vừa thấy cô thì lập tức "Ngao" lên một tiếng, hoảng sợ bỏ chạy, giống như cô là quái vật thời tiền sử nào đó.
Diệp Oản Oản vẫn chưa kịp nói xong: "..."
Động tác của cô cứng đờ tại chỗ, khóe miệng run rẩy một phen.
Ý gì đây?
Cô đáng sợ vậy sao?