Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thập Nhất siết tay, sắc mặt âm trầm như chảy nước, mấy Ám Vệ kia cố tình nói lớn, đương nhiên cậu ta nghe được.
Đúng như đám người kia nói, cậu ta không có khả năng thắng Lưu Ảnh trong lần tuyển chọn này.
Khoảng thời gian trước Lưu Ảnh có bồi dưỡng một vài người, thực lực không tầm thường, mục đích đúng là vì chức phân đội trưởng.
Lần tái tuyển chọn tiếp theo, vị trí phân đội trưởng tiểu đội Ám Nhất của cậu ta cũng sẽ bị người khác cướp đi, trở thành một ám vệ bình thường.
"Huấn luyện viên Thập Nhất, tôi tin anh có thể." Thấy sắc mặt Thập Nhất không tốt cho lắm, Diệp Oản Oản an ủi.
"Cảm ơn Oản Oản tiểu thư, tôi sẽ nỗ lực." Thập Nhất khẳng định.
Tuy rằng ngữ khí Thập Nhất rất kiên định, nhưng trong mắt lại có chút ảm đạm, rõ ràng không tự tin gì cả.
Một lát sau, Thập Nhất đưa Diệp Oản Oản tới phòng huấn luyện.
"Đội trưởng!" Vài ám vệ thấy Thập Nhất tới thì lập tức nhảy xuống lôi đài chào hỏi.
Những người này là thành viên của phân đội Ám Nhất, rất trung thành và tận tâm với Thập Nhất.
"Chào Oản Oản tiểu thư!" Chợt, vài người chào hỏi Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản gật đầu: "Chào mọi người."
"Trước tiên mọi người lui sang một bên đi, hôm nay tôi muốn dạy Oản Oản tiểu thư một vài cách đấu kĩ xảo." Thập Nhất nói.
Nghe vậy, một vài ám vệ dùng khăn lông lau mồ hôi, vội dời sang phía xa tò mò quan sát.
Thập Nhất đứng giữa lôi đài.
"Oản Oản tiểu thư, bước đầu của học võ không phải là công kích, mà là phòng thủ, hôm nay tôi sẽ dạy cô phòng thủ thế nào."
"Tôi nghe theo huấn luyện viên." Diệp Oản Oản cười nói.
"Được, vậy tôi làm mẫu cho cô.
Trước tiên cô hãy dùng toàn lực tấn công tôi đi." Thập Nhất nói.
"Được." Diệp Oản Oản gật đầu, đang muốn ra tay, Thập Nhất bổng nhiên nói: "Khoan đã...!Oản Oản tiểu thư, cô đừng dùng hết sức.
Ờm...!Dùng sáu phần lực đi!"
Nhớ tới lực đạo hôm đó của Diệp Oản Oản, Thập Nhất khó tránh khỏi chột dạ, huống chi giờ này cậu ta còn đang bị thương.
"Được thôi!" Diệp Oản Oản siết tay thành nắm đấm, đánh về phía Thập Nhất.
Thập Nhất dùng tốc độ cực nhanh, chỉ trong giây lát đã chặn quyền của Diệp Oản Oản lại.
"Oản Oản tiểu thư, cô xem..."
Thập Nhất chặn lại công kích của Diệp Oản Oản, vừa muốn nói, Diệp Oản Oản cơ hồ theo bản năng dùng lực đánh vào mặt cậu ta.
"Ôi..." Thập Nhất bụm mặt lui về sau mấy bước.
"Oản Oản tiểu thư, sao cô không làm theo kịch bản vậy..." Thập Nhất xoa xoa mặt mình.
"Kĩ năng gϊếŧ người không phải là người không chết thì ta chết à? Chẳng lẽ còn phải làm theo kịch bản sao?" Diệp Oản Oản có chút nghi hoặc.
Thấy thế, các ám vệ phía dưới thay nhau cười lớn.
Ngộ tính của Oản Oản tiểu thư thật là cao nha, chưa gì đã khiến đội trưởng nhà họ ăn hành rồi.
"Lần này tới lượt tôi tấn công cô, cô bắt đầu phòng thủ." Thập Nhất nói.
"Được." Diệp Oản Oản tỏ vẻ đã hiểu.
Thập Nhất tiến lên mấy bước, chuẩn bị ra chiêu.
Cậu ta đã cố tình giảm bớt lực, đảm bảo để Diệp Oản Oản không bị thương.
Nhưng mà, vừa vung chiêu, Diệp Oản Oản theo bản năng né đòn, phản kích lại Thập Nhất.
Thập Nhất: "..."
Phòng thủ đâu rồi? Vì sao lại đánh tôi?
"Oản Oản tiểu thư, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Cô phải phòng thủ..." Thập Nhất hơi bất đắc dĩ.
"Ách, huấn luyện viên Thập Nhất, cách phòng thủ tốt nhất không phải là tấn công sao?" Diệp Oản Oản trầm ngâm một lát, khó hiểu nhìn Thập Nhất.
Thập Nhất không biết nên nói gì: "..."
"Ha ha ha ha ha..."
Các ám vệ đang xem cười lăn bò.
Ngộ tính của vị Diệp tiểu thư này đúng là quá đỉnh mà!