Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi huấn luyện kết thúc, Diệp Oản Oản thay quần áo, chuẩn bị đến lễ trao giải Kim Lan.
Trong phòng ngủ, Tư Dạ Hàn vừa châm cứu trị liệu xong, trên lưng mơ hồ có thể thấy vô số lỗ kim màu xanh đen.
Diệp Oản Oản hơi sợ kim, nên mỗi lần Tư Dạ Hàn châm cứu cô không dám ở đây.
"Có đau không?" Diệp Oản Oản ngồi xuống cạnh anh, hỏi.
Tư Dạ Hàn bắt đầu mặc áo, sắc mặt bình tĩnh: "Không có."
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Hay là lần sau em ở cùng anh?"
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, sau đó trả lời: "Không cần.
Em té xỉu, phải chăm sóc em nữa."
"..." Diệp Oản Oản cạn ngôn, EQ thật thấp mà.
"À, đúng rồi..." Không biết nghĩ đến cái gì, Diệp Oản Oản đột nhiên nghiêm túc lên: "Tư Dạ Hàn, em có chuyện quan trọng cần nói với anh."
Tư Dạ Hàn vừa gài nút áo vừa hỏi: "Cái gì?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm động tác của anh, giọng nói mắc kẹt tại cuống họng: "Ách..."
Tư Dạ Hàn nghi hoặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ che mặt đỡ trán, xua xua tay: "Anh mặc áo trước đi đã, em quên mất mình muốn nói gì rồi..."
Tư Dạ Hàn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khuôn mặt hiện lên một ý cười nhàn nhạt.
Sau khi gài xong nút áo, Tư Dạ Hàn mới nói: "Được rồi, em muốn nói gì?"
Thấy Tư Dạ Hàn mặc xong áo, Diệp Oản Oản vừa lòng gật đầu, cũng nhớ ra mình muốn nói gì.
Diệp Oản Oản cân nhắc chọn từ, nghiêm túc nói: "Tư Dạ Hàn, em phát hiện ra, em có thể là thiên tài võ học!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Thấy Tư Dạ Hàn không có phản ứng, cô sốt ruột: "Sao, anh không tin em? Hôm nay Thập Nhất dạy em cách đấu kĩ xảo, kết quả em đánh bại anh ta! Thập Nhất còn muốn bái em làm thầy đấy!"
"Em đồng ý?"
Diệp Oản Oản bày tỏ mình rất bất đắc dĩ: "Ừ, vốn dĩ em cảm thấy không ổn, không định nhận, đang yên đang lành sao đồ đệ lại biến thành sư phụ đúng không? Nhưng mà Thập Nhất kiên quyết, còn nghi em ghét bỏ tư chất của anh ta.
Em không có cách nào, đành phải nhận anh ta làm đồ đệ.
Ngoại trừ Thập Nhất, còn một ám vệ nói lắp nữa..."
Diệp Oản Oản mệt mỏi day day thái dương: "Kì thật, không biết từ lúc nào, em phát hiện khả năng lĩnh ngộ và năng lực tiếp thu của mình tựa hồ khác người thường rất nhiều, ví dụ như kĩ năng diễn xuất hoặc võ thuật chẳng hạn...!Giống như là bản năng, không phải em học chúng, chỉ là nhặt chúng về.
Loại cảm giác này...!Rất kì quái..."
Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Không có gì kì quái, là thiên phú dị bẩm của em mà thôi."
Sợ cô không tin, anh bồi thêm một câu nữa: "Anh cũng thế."
Được bàn tay rộng lớn xoa đầu, Diệp Oản Oản cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nhưng khi nghe câu sau, Diệp Oản Oản trực tiếp cạn lời.
Cô? Thiên phú dị bẩm?
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, em tin ba chữ cuối."
Tư Dạ Hàn có thiên phú dị bẩm là cái chắc rồi, nhưng sao cô đủ đẳng cấp để so sánh với tên thiên tài biếи ŧɦái này được chứ?