Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Oản Oản tiểu thư!"
Thấy Diệp Oản Oản xông lên võ đài, cơ thể Hứa Dịch chợt túa mồ hôi lạnh, các ám vệ bên dưới đồng thanh "ồ" lên.
"Sư phụ! Xin lỗi! " Thập Nhất siết tay, gục đầu thật thấp.
Diệp Oản Oản nhíu mày, đỡ Thập Nhất lên: "Nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.
"
Bởi vì giới hạn của mình, cô không có cách nào dạy anh ta hết những thứ cần thiết, càng không thể kịp thời phát hiện khúc mắc của Thập Nhất.
Tiếng sư phụ đó làm cô rất hổ thẹn.
Nguyên Sinh cảm nhận được cảm giác đau nhói trong mu bàn tay, âm trầm nhìn Diệp Oản Oản.
Lời đồn đãi quả thật không sai, sức lực của con đàn bà này quả thật rất lớn.
Nguyên Sinh ngạo nghễ nhìn Diệp Oản Oản, lạnh giọng mở miệng: "Diệp tiểu thư, thứ lỗi cho tôi mạo phạm nói ra một câu, đây là võ đài ám vệ tranh đấu, không phải quán bar để cô tùy tiện ra vào, phá hư quy tắc.
"
Nghe Nguyên Sinh nói vậy, các ám vệ khác cũng bày ra vẻ bất mãn.
Đây là tranh đấu ám vệ, cho dù Diệp Oản Oản là chủ mẫu cũng không thể tùy ý nhúng tay quấy rối, huống hồ Diệp Oản Oản còn chưa ngồi lên vị trí kia.
Diệp Oản Oản liếc Nguyên Sinh một cái, không có biểu cảm hỏi: "Quy tắc? Nếu tôi không nhầm thì vừa rồi chính anh bảo tôi lên, tôi chỉ thỏa mãn yêu cầu của anh mà thôi, cho dù phạm quy cũng là anh chứ nhỉ?"
Nguyên Sinh theo bản năng phản bác: "Tôi bảo cô khi nào! "
Nói được nửa chừng, không biết nghĩ đến thứ gì, Nguyên Sinh lập tức ngậm miệng.
Hình như anh ta! Từng nói vậy thật!
Đáng chết, vừa rồi vì để kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thập Nhất nên mới nói vậy, anh ta chỉ thuận miệng mà thôi, kết quả lại bị con đàn bà này lấy ra làm lá chắn.
Các ám vệ bên dưới cũng ngây ngốc, không khỏi nhìn nhau.
Tuy rằng ả đàn bà này cưỡng từ đoạt lí, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Diệp Oản Oản đỡ Thập Nhất xuống sân thi đấu, ánh mắt lạnh lẽo, không nói lời vô nghĩa trực tiếp lên tiếng: "Ra tay đi!"
Nguyên Sinh cười nhạt một tiếng: "Ha, thuộc hạ không dám, nếu làm ngài bị thương, thuộc hạ có chết muôn lần cũng không rửa sạch tội! Thuộc hạ gánh không nổi!"
Trên mặt Diệp Oản Oản không có chút biểu cảm: "Nếu không dám thì từ đây lăn xuống đi!"
"Cô! "
Nguyên Sinh lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ngay sau đó trên mặt đầy vẻ coi thường.
Con đàn bà này không ngờ không có đầu óc như vậy, tự đưa tới cửa, còn lấy lý lẽ buồn cười như vậy để mạnh miệng.
Quả nhiên giống Thập Nhất, chỉ cần hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút đã mất khống chế.
Đúng là rác rưởi gì sẽ dạy ra loại phế vật đó.
Nghe Diệp Oản Oản kiêu ngạo nói thế, ám vệ dưới võ đài cũng khinh thường ra mặt.
"Ả đàn bà đó bị điên ư? Lần ở quán bar, mọi người nhường ả ta mà thôi, ả ta thật sự cho rằng mình là cao thủ võ lâm, thiên hạ vô địch sao? Còn nhận đồ đệ, khiêu khích tổng đội trưởng ám vệ tạm thời! Rốt cuộc ai cho cô ta dũng khí vậy?"
"Não tàn không phân rõ phương hướng! Khó trách dạy ra một phế vật như Thập Nhất!"
"Cô ta gây rối vô cớ mà! Loại đàn bà này lấy tư cách gì đánh đồng với Nhược Hi tiểu thư?"
Nguyên Sinh thở dài, làm bộ khó xử nhìn Hứa Dịch: "Quản gia Hứa, Diệp tiểu thư như vậy thật khiến tôi khó xử, hay là anh ra quyết định đi!"
Sắc mặt Hứa Dịch đen như đáy nồi, anh ta đau đầu không thôi, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể nhìn Diệp Oản Oản thỉnh cầu cô ngừng lại.