Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nghe Nguyên Sinh khiêm nhượng, Diệp Oản Oản vẫn không có biểu cảm gì, cũng không nói một lời.
Nguyên Sinh dứt lời, bắt đầu bày ra thế võ, bàn tay đưa về phía trước, một chân hơi khụy, thủ thế mãnh hổ xuống núi, khí thế áp người.
Ha ha, con ả này đến thật đúng lúc, anh ta đang phát sầu vì không biết làm thế nào để bày tỏ lòng trung thành với Nhược Hi tiểu thư đây!
Dưới võ đài, trừ phân đội Ám Nhất, đại bộ phận đều trầm trồ khen ngợi, ai cũng không vui vì bị một người đàn bà chạy lên sân tỉ thí khoa tay múa chân.
"Lần này là cô ta tự tìm đường chết, cuối cùng có thể cho cô ta một bài học rồi!"
"Cho rằng tất cả ám vệ chúng ta đều ăn chay sao?"
"Nguyên đội trưởng, ba chiêu quá nhiều, chỉ cần một chiêu là đủ rồi, người ta cành vàng lá ngọc, chỉ sợ nửa chiêu đã đủ làm cô ta bỏ mạng rồi!"
Diệp Oản Oản không hề để tâm đến những ánh mắt trào phúng đó, một tay đặt sau lưng, hỏi Hứa Dịch: "Có thể bắt đầu chưa?"
Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng: "Có thể có thể, đã bắt đầu rồi, nhưng tôi cần nhắc nhở một chút.
Oản Oản tiểu thư, trên võ đài quyền cước không có mắt, hơn nữa sinh tử đều do mình phụ trách, cho nên mong cô lấy an toàn làm chủ, không nên xúc động hành sự, ngàn vạn lần! "
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Dong dài.
"
Hứa Dịch còn chưa kịp nói xong, Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, một bóng người xẹt qua trước mắt.
Giây tiếp theo, một tiếng động thật lớn vang lên.
Cơ thể Nguyên Sinh cứ như diều đứt dây bay thẳng về phía sau, đập mạnh vào một cây cột trên võ đài.
Cây cột phát ra tiếng vỡ vụn.
"Phụt!" Nguyên Sinh phun ra một ngụm máu tươi, chậc vật vịn vào cột mới không bị rơi xuống dưới.
Hứa Dịch: "! "
Nguyên Sinh còn chưa kịp phản ứng, khuỷu tay Diệp Oản Oản lại đánh đến, mạnh mẽ như một ngọn núi lớn đập mạnh vào bã vai anh ta.
"A a a a!!!" Nguyên Sinh bị té xuống đất.
Hứa Dịch: "! "
Nguyên Sinh bò dậy, còn chưa kịp phản ứng, một tàn ảnh lấy tốc độ cực nhanh đã tiếp tục đánh về phía anh ta, cơ thể Nguyên Sinh lại lần nữa đập vào cây cột khi nãy.
Hứa Dịch: "! "
"Rắc" một tiếng, cây cột trực tiếp bị gãy, cơ thể Nguyên Sinh loạng choạng rơi xuống võ đài.
Không xong!!!
Đang ngã nhào xuống, vạt áo Nguyên Sinh đột nhiên bị một lực mạnh mẽ bắt lại, lực mạnh mẽ kia hung hăng túm anh ta về giữa, sau đó quật mạnh xuống mặt đất, sự chấn động làm một đám bụi lớn tung lên.
"Phụt khụ khụ! "
Chỉ trong năm giây ngắn ngủi đã qua ba chiêu!
Xương sườn của Nguyên Sinh bị gãy, sống lưng truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, mặt mũi bầm dập, máu chảy đầm đìa.
Thấy Nguyên Sinh sắp ngã xuống đài, Diệp Oản Oản lại kéo anh ta lại, khóe miệng hơi cong lên, thấp giọng lên tiếng: "Muốn nhanh chóng kết thúc sao? Chỉ sợ không thể như anh mong muốn rồi! Nửa giờ, không thể thiếu một giây.
"Bộp!" Cơ thể Nguyên Sinh lại như vải rách bị đạp bay ra ngoài.
Kế tiếp, trên võ đài chỉ còn tiếng cơ thể va chạm với mặt đất và tiếng xương cốt vụn vỡ khiến người khác sởn tóc gáy.
Trên võ đài tổng cộng có tám cây cột, thế nhưng đã bị Nguyên Sinh va vào làm gãy mất năm cây.
Hứa Dịch: "! "