Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đã không còn cột chắn võ đài, Nguyên Sinh trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất, không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nghe Hứa Dịch tuyên bố kết quả.
"Keng." Chiếc nhẫn Chu Tước màu đỏ hồng trực tiếp lăn xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang tựa như lời mỉa mai vô hình vậy.
Các ám vệ không ngờ vị trí tổng đội trưởng sẽ rơi vào tay một người không có cảm giác tồn tại nào như Phong Huyền Diệc.
"Mẹ...!Mẹ nó! Vị trí tổng đội trưởng cứ thế mà định sao? Thật không ngờ..."
"Không phải Thập Nhất, không phải Lưu Ảnh, cũng không phải hắc mã Nguyên Sinh mà là tên Cà Lăm đó ư? Thật muốn quỳ mà!"
Trước buổi thi đấu này, đại bộ phận ám vệ thậm chí còn không biết Phong Huyền Diệc là ai.
Tiểu đội Ám Nhất vây quanh Phong Huyền Diệc, ai nấy đều hưng phấn không thôi.
"Ha ha ha ha, Cà Lăm! Tiểu tử cậu được đấy! Không ngờ nha!"
"Quá vô sỉ, nhưng mà tôi thích!"
"Đánh rất đẹp! Nên đối phó với tên hỗn đản Nguyên Sinh kia như thế! Bằng không chẳng phải sẽ hời cho cậu ta sao!"
Phong Huyền Diệc nghiêm túc sửa lời: "Gọi...!Gọi tôi là Phong Huyền Diệc...!Còn...!Còn có...!Tôi mới...!Không vô sỉ...!Vô sỉ...!Là anh...!Anh ta...!Anh ta đánh phụ nữ! Đội...!Đội trưởng Thập Nhất, anh đừng quá...!Đau lòng...!Tôi thay anh báo...!Báo thù..."
"Phụt ha ha ha..." Lời của Phong Huyền Diệc khiến một đám người cười lớn.
Sắc mặt ngưng trọng của Thập Nhất cũng hòa hoãn hơn không ít.
"Nhưng mà vừa rồi suиɠ sướиɠ nhất là lúc Oản Oản tiểu thư của chúng ta đánh người mới đúng!"
"Đúng đúng đúng! Vô cùng đã mắt! Tư thế đánh người thật khiến người ta sảng khoái!"
"Vừa rồi mọi người có thấy không? Nguyên Sinh kia đang ngu ngốc bày ra thế võ trực tiếp bị Oản Oản tiểu thư đạp đụng vào cột! Đấu võ đài là đấu sinh tử, ai lại rảnh rỗi đi làm màu làm mè, đánh thì đánh thôi!"
Diệp Oản Oản ngơ ngác nhìn Phong Huyền Diệc chạy đi báo tin vui cho mình.
Nhưng cách hành sự của y quả thật rất hợp ý cô.
Gậy ông đập lưng ông.
Anh vô sỉ ư? Vậy tôi vô sỉ hơn anh là được!
Vừa rồi biểu cảm của Nguyên Sinh khi Phong Huyền Diệc lên võ đài còn đặc sắc hơn khi bị Diệp Oản Oản đánh.
Mặt khác, các ám vệ cũng bắt đầu nghị luận.
Sau buổi thi đấu này, cách nhìn của mọi người đối với Diệp Oản Oản đã thay đổi không ít.
"Thật không ngờ cô gái kia thật sự có tài! Nguyên Sinh bị ngược thật thảm!"
"Còn không phải sao, cả Lưu Ảnh cũng bại dưới tay Nguyên Sinh, thế mà Nguyên Sinh còn không có khả năng đánh trả cô ấy. Thực lực của cô gái kia...!Khó trách ông chủ yên tâm nói dựa theo quy tắc mà làm..."
"Đệch! Rõ ràng trông rất yếu đuối, không ngờ lại bạo lực như vậy! Khẩu vị của ông chủ khiến người ta nhìn không ra mà!"
"Khụ...!Khẩu...!Khẩu vị này quá thật hơi khó lường..."
"Nhược...!Nhược Hi tiểu thư...!Tôi..." Nguyên Sinh giãy giụa muốn nói.
Tần Nhược Hi sai người đỡ Nguyên Sinh đi trị thương, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Oản Oản đứng đó không xa, đáy mắt chỉ còn vẻ âm trầm.
Thập Nhất tuy không thể giữ được chức tổng đội trưởng nhưng vẫn là đội trưởng của phân đội Ám Nhất, vị trí tổng đội trưởng lại rơi vào tay Phong Huyền Diệc.
Mà Nguyên Sinh bởi vì thua Phong Huyền Diệc, bây giờ chỉ là phân đội trưởng Ám Tứ.
Còn Lưu Ảnh bởi vì bại dưới tay Nguyên Sinh, bây giờ chỉ còn là một đội viên bình thường.