Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lão phu nhân kích động tiến tới trước mặt Tôn Bách Thảo: "Nửa năm? Sao chỉ còn nửa năm? Tôn thần y, thật sự không còn cách khác sao? Xin ông nghĩ xem còn biện pháp nào nữa không! Bất luận ông muốn bao nhiêu tiền hay có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ toàn lực hỗ trợ!"
Tôn Bách Thảo lắc đầu: "Xin lỗi lão phu nhân, y thuật của tôi không có tác dụng đối với Cửu thiếu gia.
Cửu thiếu gia cần nhất là phục hồi cơ thể, mà những việc như phục hồi hay tiêu độc bổ thân đều xảy ra vào lúc cơ thể được nghỉ ngơi.
Bất kể dùng tiên dược gì cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể phục hồi được.
Người ta nói giấc ngủ là điều kiện cơ bản để duy trì sự sống, nếu ngay cả giấc ngủ Cửu thiếu cũng không thể đảm bảo, thì tất cả điều trị cũng chỉ là phí công vô ích!"
Lão phu nhân nghiêm nghị hướng về phía cửa trách mắng: "Mặc Huyền đâu? Gọi Mặc Huyền tới đây cho tôi!"
Hứa Dịch lập tức bước vào: "Hồi lão phu nhân, gần đây ông chủ...!đã cho Mặc Huyền nghỉ phép rồi."
"Cậu nói cái gì?" Lão phu nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tức giận không dứt: "Ông chủ cậu nghịch ngợm, chẳng lẽ các cậu không biết khuyên sao! Còn không mau gọi người đến đây!"
Đối mặt với cơn giận của lão phu nhân, Hứa Dịch chỉ có thể nhanh chóng tìm người: "Vâng..."
Nghe mình có khả năng chỉ còn sống được nửa năm, nhưng chân mày Tư Dạ Hàn vẫn chưa từng động một lần: "Bà nội, con không sao.
Con rất rõ tình trạng cơ thể của mình."
Hai mắt lão phu nhân đỏ bừng: "Con rõ cái gì! Đã đến mức này con còn nói rõ!"
Trong tối ngoài sáng, bên ngoài bên trong có biết bao con mắt đang nhìn chằm chằm nó, mong nó chết đi.
Hiện tại mọi người chẳng qua chỉ cho rằng nó mệt nhọc quá độ nên ngất đi, nếu những người đó biết nó chỉ còn sống được nửa năm, thì họ còn có thể ngồi yên sao? Sợ rằng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nó!
"Tiểu Cửu, sao con có thể tùy ý như vậy, lấy cơ thể của mình ra đùa giỡn! Sao lại để Mặc Huyền nghỉ phép!" Lão phu nhân tức giận quở trách.
Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc trả lời: "Cậu ta ở đây cũng vô dụng."
Lão phu nhân tức giận: "Con...!Cho dù cậu ta vô dụng, cũng giúp con tốt hơn một chút!"
Thật ra bà cũng biết cho dù Mặc Huyền ở đây cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ tới việc cháu trai mình chỉ sống được nửa năm, nghĩ đến cảnh kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, lão phu nhân đau thương khóc không thành tiếng.
Lúc này, Diệp Oản Oản tỉnh hồn từ dòng hồi ức, cô ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Tôn Bách Thảo: "Tôn thần y, vậy...!Nếu như từ bây giờ nghiêm túc điều dưỡng theo yêu cầu của ngài, còn hồi phục được không?"
Tôn Bách Thảo vuốt râu, có hơi khó xử trả lời: "Nếu Cửu thiếu gia có thể không nóng giận, không mệt nhọc, nghiêm khắc phối hợp theo đơn thuốc và phương pháp châm cứu tôi đề ra, cộng thêm mỗi ngày ngủ ít nhất tám tiếng, hiện tại ngài ấy còn trẻ, có lẽ sẽ có cơ hội phục hồi, nhưng có thể hồi phục đến mức nào thì phải tùy theo thể chất, việc này tôi không dám cam kết."
Tôn Bách Thảo nói xong lại lắc đầu.
Những thứ ông vừa nói chỉ là giả thuyết, chắc gì Tư Dạ Hàn đã làm được.
Nếu có thể làm được thì cơ thể anh cũng không như hôm nay.
Lão phu nhân đương nhiên cũng biết việc này, cho nên càng thêm tuyệt vọng.
Chẳng lẽ bà không giữ được Tiểu Cửu sao...
Sớm biết như vậy...
Sớm biết như vậy, ban đầu bà không nên đồng ý cho Tiểu Cửu đi đường này...