Sáng hôm sau, văn phòng Sở trưởng Sở Cơ Yếu.
Cố Hiểu Mộng đang vô cùng nhẫn nại pha cho mình cốc cà phê ưa thích.
Hôm qua cô hầu như cả đêm không ngủ, trời sắp sáng mới mơ hồ thiếp đi, ngủ còn chưa đầy hai tiếng, hiện tại đầu choáng váng vô cùng.
Nước nóng đổ xuống theo chiều kim đồng hồ, dừng lại trên giấy lọc, mang theo hương cà phê chảy vào trong cốc, mùi vị đắng chát từng chút một lan tràn trong không khí, hít sâu một hơi, đúng là người tỉnh hẳn ra.
Cố Hiểu Mộng liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ rưỡi, không biết Thẩm Ngọc Điệp này định chờ lúc nào mới đến thẩm vấn, nhìn cái thái độ không nhanh không chậm của cô ta, cảm giác như thể người bị tra hỏi là mình còn tích cực hơn cả người xét xử.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Có người gõ cửa.
"Tiến vào!"
Người tiến vào lại là Trương Tam Bắc, trên mặt Cố Hiểu Mộng tăng thêm mấy phần bực bội, hỏi: "Anh tới làm gì? Sở trưởng của mấy người đâu?"
"Thẩm sở trưởng sáng sớm đã đi ra ngoài, ban nãy cô ấy gọi điện thoại tới, bảo tôi mang ngài đi gặp cô ấy."
"Đi đâu?"
"Cái này...!Trưởng quan không cho nói!" Trương Tam Bắc lộ vẻ khó xử, Thẩm Ngọc Điệp đặc biệt căn dặn hắn, không được nói địa điểm cho Cố Hiểu Mộng biết, trực tiếp đem người dẫn đi.
Cố Hiểu Mộng chụp mạnh chiếc cốc lên bàn, cà phê văng khắp nơi, quát to: "Người đâu!"
Ngoài cửa nháy mắt xuất hiện thêm mấy tên vệ binh, nhìn thế trận như vậy, Trương Tam Bắc sợ thất kinh lui về sau một bước: "Cố sở trưởng, ngài làm gì vậy?"
"Số 76 các anh muốn bắt người, cũng không nhìn xem đây là địa phương nào." Cố Hiểu Mộng đứng lên, chỉ vào hắn, "Huống hồ chỉ dựa vào quân hàm của anh, còn chưa đủ tư cách bắt tôi!"
"Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi nào dám bắt ngài!" Trương Tam Bắc liên tục kêu oan, "Đây đều là mệnh lệnh của Thẩm sở trưởng!"
"Mang tôi ra ngoài mà lại không thông báo địa điểm, sợ là chết thế nào cũng không biết!" Cố Hiểu Mộng cười nhạt, hạ lệnh cho vệ binh, "Dẫn đi!"
Mấy người liền bước lên vững vàng khống chế Trương Tam Bắc, mắt thấy sắp bị kéo ra khỏi phòng, hắn cũng không đoái hoài gì lời dặn của Thẩm Ngọc Điệp nữa, hô to: "Cầu Trang! Là Cầu Trang!"
Cố Hiểu Mộng nhíu chân mày một cái, đưa tay ra hiệu vệ binh thả ra.
"Đi Cầu Trang làm gì?" Cố Hiểu Mộng vặn hỏi hắn.
"Tôi nào có biết! Ngài đi theo tôi không phải sẽ biết sao!"
Cầu Trang, lại là địa phương quỷ quái đó.
Thẩm Ngọc Điệp rốt cuộc bán thuốc gì trong hồ lô? Cố Hiểu Mộng nửa tin nửa ngờ.
"Sở trưởng, người của Số 76 đều rất xảo quyệt, ngài tuyệt đối đừng đi với hắn!" Triệu Tiểu Mạn không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa văn phòng —— Cố Diêm vương mới sáng sớm đã nháo động tĩnh lớn như vậy, nửa cái Bộ Tư Lệnh đều đang hóng kịch hay!
Cố Hiểu Mộng đưa mắt nhìn, trên hành lang đầy người chen chúc.
Càng tốt, vậy thì không cần phải kiêng kỵ nữa.
Cô cong môi cười một tiếng: "Được, tôi sẽ cùng anh đi một chuyến."
"Sở trưởng!" Triệu Tiểu Mạn vẫn còn khuyên ngăn.
"Không sao, nhiều người như vậy đều đang nhìn, bọn họ còn có thể giết tôi chắc?" Cố Hiểu Mộng cố ý nói lớn tiếng cho Trương Tam Bắc nghe.
Chịu đi là được.
Trương Tam Bắc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lái xe chở Cố Hiểu Mộng lên đường.
Xe lái vào đường núi, hô hấp của Cố Hiểu Mộng bất giác trở nên nặng nề, cô nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, vờ như lơ đãng mở miệng: "Anh nói xem Thẩm sở trưởng rốt cuộc có ý gì? Bộ Tư Lệnh không thoải mái sao, cứ nhất định phải đến nơi rừng núi hoang vu mà lăn lộn."
Trương Tam Bắc vốn đang nơm nớp lo sợ, nghe Cố Hiểu Mộng hỏi như vậy, bị dọa đến cứng ngắc: "Không biết, tôi thật không biết..."
"Ồ? Cô ta chuyến này đến Hàng Châu mang theo không được mấy người, anh lại thường đi theo sát nhất, tôi còn tưởng rằng, Trương bí thư là tâm phúc của Thẩm sở trưởng nữa chứ."
"Tâm phúc gì chứ! Tôi chỉ là một bí thư nho nhỏ bên trong Sở Tình Báo, Thẩm sở trưởng mọi khi đều độc lai độc vãng, hơn nữa ỷ vào có người Nhật làm chỗ dựa, thường ngày đều không nể mặt ai, ngay cả Giang sở trưởng Sở Hành Động hẹn ăn cơm đều bị từ chối nhiều lần!"
Trương Tam Bắc nghĩ Cố Hiểu Mộng khẳng định phiền chán Thẩm Ngọc Điệp, cho nên vô tư xả ra hết oán trách trong lòng.
"Chà, vậy thì Thẩm Ngọc Điệp cũng thật lợi hại, Lý chủ nhiệm của các người cũng kiêng kỵ cô ta sao?" Không ngờ Trương Tam Bắc dễ dụ như vậy, Cố Hiểu Mộng dứt khoát cùng hắn trò chuyện tiếp.
"Sao mà thế được! Lý chủ nhiệm đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, nếu không thì đã không ném vụ án Nanzo Kumoko cho cô ta tra.
Ai mà không biết Nanzo Kumoko là học trò cưng của Fujiwara Kenji ở Đặc Cao Khóa? Nếu không bắt được hung thủ, cô ta nhất định sẽ bị hỏi tội!" Lời trong lời ngoài của Trương Tam Bắc đều mang theo vui sướng khi người gặp họa.
"Nhưng nếu cô ta bắt được hung thủ, chẳng phải sẽ có thể lập uy ở nội bộ Số 76 sao? Tôi ngược lại cảm thấy Lý chủ nhiệm cố ý trao cơ hội này cho Thẩm Ngọc Điệp, xem ra là rất coi trọng cô ta!"
"Vậy thì cũng phải phá được án mới được a, tuy Giá Cô đã nhận tội, nhưng bây giờ vụ án lại dính dáng đến Cô Châu, nếu vụ án Cô Châu là thiết án, vậy thì vụ án thiếu tá Nanzo không phải lại bị treo sao?" Trương Tam Bắc nghĩ một chút, như vậy xem ra, Thẩm Ngọc Điệp nhất định phải định tội Cố Hiểu Mộng, mới có thể bảo đảm lời khai của Giá Cô không sai, từ đó thuận lợi kết thúc vụ án Nanzo Kumoko.
"Vậy thì theo anh thấy, Thẩm sở trưởng của các anh có thể bắt được hung thủ không?" Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên gian xảo hỏi.
Theo tôi thấy? Trương Tam Bắc âm thầm suy nghĩ, nếu Thẩm sở trưởng có thể bắt được hung thủ, không phải có nghĩa là Cố sở trưởng cô phải bị xử phạt sao.
Tuy rằng Thẩm Ngọc Điệp nhìn như bình hoa, nhưng mà Cố Hiểu Mộng cô nhìn cũng đâu có vô tội.
Tuy nhiên bất kể trong lòng nghĩ thế nào, ít nhất thì ngoài mặt vẫn không thể đắc tội Cố Hiểu Mộng, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Theo tôi thấy? Cô ta chuyên đi giải mã làm sao biết điều tra vụ án giết người chứ! Lần này khẳng định không công mà về."
"Trương bí thư, lời này không nên nói bậy bạ đâu." Cố Hiểu Mộng cười như không cười ngắt lời hắn, tiếp đó đổi đề tài, "Anh ở sau lưng nghị luận đánh giá trưởng quan, lát nữa tôi sẽ đi nhắc nhở Thẩm sở trưởng..."
Nụ cười trên mặt Trương Tam Bắc nháy mắt đông cứng, im miệng đàng hoàng lái xe.
Mẹ nó! Nếu Thẩm Ngọc Điệp là tòa băng sơn, vậy thì Cố Hiểu Mộng chính là một Diêm vương ngoài cười trong không cười.
Một tòa băng sơn đã khó hầu hạ, còn khăng khăng bắt hắn tới phục vụ Diêm vương, sau khi trở về cho dù phải đến Đội Hành Động đi khắp phố bắt đặc vụ, hắn cũng không lại làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc này nữa!
Thú vị, càng ngày càng thú vị.
Bất thình lình, những mảnh ghép trong đầu Cố Hiểu Mộng lại ráp thành một khối.
Trong lúc nói chuyện, Cầu Trang đã đến rồi.
Cô đến nơi này đã là lần thứ tư, Cầu Trang cũng sắp thành phòng tra tấn của Bộ Tư Lệnh rồi.
Cố Hiểu Mộng đứng cạnh ao phun nước, nhìn chằm chằm cá ăn thịt người trong ao, con cá giống như con người, nhìn thì di chuyển tự do tự tại, kỳ thực đã sớm bị vây trong một ao nước đọng, không bao giờ ra ngoài được nữa.
Đột nhiên, tòa nhà phía đông truyền tới tiếng dương cầm.
Cố Hiểu Mộng kinh ngạc, vội vàng xông về phía lầu đông, Trương Tam Bắc căn bản không ngăn kịp.
Cô đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng lưng gầy yếu ngồi trước đàn dương cầm, ánh mặt trời rải lên người, tạo nên một bức họa hài hoà xinh đẹp.
Giống, rất giống Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng nhắm mắt lại, tự nhủ bản thân không nên xung động.
Phải chừng hai ba giây sau cô mới nghe ra, đây căn bản không phải bản nhạc nào cả, chỉ đơn giản nhấn bừa một hàng phím mà thôi!
Tiếng đàn cũng dừng lại ngay lúc đó, cô cau mày mở mắt ra, chỉ thấy Thẩm Ngọc Điệp đã xoay người lại, mỉm cười nhìn cô: "Nhìn thấy có đàn piano nên tùy tiện sờ một chút, không ngờ bị Cố sở trưởng nghe được.
Thẩm mỗ không thông âm luật, chê cười rồi."
"Sao lại nói vậy, Thẩm sở trưởng...!đàn cũng không tệ lắm." Cố Hiểu Mộng sợ phải nhìn thấy gương mặt này, nghiêng mặt nhìn sang nơi khác, miệng nịnh bừa vài câu.
Thẩm Ngọc Điệp đứng dậy đi đến cạnh bàn dài, tự mình ngồi xuống: "Cố sở trưởng cũng đừng đứng đấy, tới ngồi đi.".
Truyện Mỹ Thực
Trương Tam Bắc vội vàng đi tới kéo chiếc ghế đối diện Thẩm Ngọc Điệp, để cho Cố Hiểu Mộng ngồi xuống.
"Anh xuống trước đi." Thẩm Ngọc Điệp đuổi Trương Tam Bắc ra ngoài.
"Để anh ta ở đây đi, có thêm người thứ ba, tôi sẽ yên tâm hơn." Lời nói của Cố Hiểu Mộng có chứa ẩn ý.
Thẩm Ngọc Điệp không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Tam Bắc.
Trương Tam Bắc dù ngớ ngẩn đi nữa cũng vẫn phân rõ bản thân nên nghe ai, yên lặng lui ra ngoài, đóng lại cửa lớn.
"Thẩm sở trưởng đã hài lòng chưa? Hiện tại chỉ còn dư lại hai người chúng ta, muốn chém muốn giết đều theo ý ngài." Cố Hiểu Mộng khoanh hai tay, lời nói châm chọc, nghe như thể rất có ý muốn đập nồi dìm thuyền.
Thẩm Ngọc Điệp nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm hồ sơ mở ra: "Đừng xem tôi như người không biết phải trái như vậy, tôi chỉ là muốn cô cùng tôi tái hiện một chút tiền nhân hậu quả của vụ án, rất nhiều chỗ cần Cố sở trưởng tự mình giải thích."
"Chỉ là tái hiện vụ án, mà lại cần đặc biệt tới Cầu Trang một chuyến sao?"
Ý của Cố Hiểu Mộng là: Cô đang tính toán gì, trong lòng cô tự biết.
"Đắm chìm trong bối cảnh thật mới có thể cảm thụ chi tiết vụ án tốt hơn, không phải sao?" Thẩm Ngọc Điệp chỉ nhìn chằm chằm hồ sơ, không hề nhìn Cố Hiểu Mộng, dùng giọng điệu kỳ quái nói, "Chưa kể, hàng xóm của tôi đêm hôm qua hơn nửa đêm vẫn không chịu ngủ, ở trong phòng đi tới đi lui, nhờ cô ấy ban tặng, tôi bị ồn ào đến không ngủ được, rảnh rỗi nhàm chán lái xe đi dạo vòng vòng, lái một hồi, liền chạy đến Cầu Trang rồi."
Quỷ mới tin lời giải thích này của cô! Thành Hàng Châu lớn như vậy, cô nhắm mắt một cái là có thể lái đến Cầu Trang sao? Chưa kể, ban đêm mình chỉ là đi đi lại lại bình thường, ký túc xá tuy cách âm không tốt, nhưng cũng không ồn ào đến nỗi làm người phòng bên không ngủ được.
Trong lòng Cố Hiểu Mộng bất mãn, nhưng lại không phản bác được, cô khoanh hai tay, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Muốn biết gì thì cứ hỏi đi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.